Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cái Nhìn Của Linh Hồn

Chương 14: Không Hiểu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm sau, mẹ tôi dậy sớm đi chợ.

Vì thường xuyên mua hải sản, nên ngay khi vừa đi ngang qua, chủ sạp nhiệt tình mời gọi, nói tôm hôm nay rất to, rất tươi.

"Chắc chắn con gái nhà chị rất thích ăn".

Mẹ tôi giật mình, "Con gái tôi bị dị ứng với hải sản".

Chủ sạp nhìn bà một cách kỳ lạ, sau đó không nói thêm gì, lại đi chào mời với những người khách hàng khác.

Mẹ tôi cầm giỏ tre, đi xung quanh mấy quầy rau củ.

Bà cầm cà rốt lên rồi lại đặt xuống.

Cầm ớt xanh lên rồi lại đặt xuống.

Hành động thật sự kỳ lạ.

Cho đến nỗi, chủ sạp rau củ cẩn thận nhắc nhở, "Chị muốn làm món gì, em có thể giới thiệu cho chị".

Tôi thấy mẹ đứng đó, cố gắng nghĩ lại, đôi mắt mang theo sự bối rối.

Đột nhiên hiểu ra.

Bà ấy không biết tôi thích ăn gì.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng có đặc quyền được lựa chọn món ăn như Hứa Kiều, cũng không kén ăn như Hứa Trạch.

Cuối cùng, chủ sạp lấy ra một chiếc giỏ tre nhỏ từ chiếc tủ phía dưới, đẩy nó tới trước mặt mẹ tôi.

"Hôm nay mới nhập từ Chu Thành về một ít nấm rất tươi. Chị có muốn mua một ít về nấu thịt không?".

Chu Thành.

Nấm.

Hai từ này giống như một con dao sắc nhọn đâm vào thần kinh, mẹ tôi nắm chặt một nắm nấm tươi, bỗng nhiên bà khom lưng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Đào Đào".



"Đào Đào".

Số lần ở trước mặt tôi mẹ cất giọng gọi thân mật như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng bây giờ tôi đã chết rồi, làm sao có thể nghe được đây?

Bà không mua gì cả, mang giỏ tre trống rỗng trở về nhà.

Ngồi yên lặng một lúc, mẹ tôi đứng dậy, gọi điện thoại cho Hứa Kiều.

Giọng bà rất lạnh nhạt, "Cây đàn piano của con nửa năm đã không dùng đến rồi, nếu cần nữa thì mẹ sẽ thuê người chuyển đến nhà cho con. Nếu không cần thì mẹ sẽ gọi người thu gom phế liệu đến mang đi".

Hứa Kiều đột nhiên bật khóc, nghẹn ngào nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy? Không lẽ con đi lấy chồng rồi thì không còn là con gái trong nhà, không đáng để có một căn phòng của mình ở nhà hay sao?".

"Phòng ngủ của con vẫn để lại cho con".

Sắc mặt của mẹ tôi không chút thay đổi, "Phòng của Hứa Đào, mẹ phải dọn dẹp sạch sẽ".

Hứa Kiều không nói thêm gì.

Con người không thể biết trước được tương lai.

Trước khi chết, tôi gọi cho chị ấy nhưng lại bị cúp máy, mặc dù không đến mức làm cho Hứa Kiều phải chịu trách nhiệm về cái chết của tôi.

Nhưng lại làm cho vị trí của chị ấy trong gia đình này cũng không còn được như trước.

Mẹ tôi làm việc rất nhanh chóng.

Sáng hôm sau phòng đàn đã được dọn dẹp trống trơn.

Bà đi dạo quanh khu bán đồ nội thất, cố gắng tìm ra chiếc giường và tủ quần áo giống hệt với cái đã bị bỏ đi trước đó.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được cái nào giống như vậy.

Mẹ tôi lấy ra vài bộ quần áo từ phòng tiện ích, treo vào trong tủ từng cái từng cái một.

Cũng không có quá nhiều đồ.

Hơn nữa, tất cả đều là tôi mua lúc còn đi học, cho dù còn sống, cũng không thể mặc được.



Sau đó bà ấy ra ngoài, tìm một thợ thủ công của một tiệm vàng, sửa lại chiếc vòng tốt nhất có thể, đeo nó lên tay.

Di ảnh tôi được đặt trong phòng, mỗi ngày điều đầu tiên mẹ tôi sau khi thức dậy là vào phòng tôi lau dọn di ảnh sạch sẽ.

Tôi không hiểu những điều bà ấy làm là gì?

Bù đắp sao?

Hay là muốn lòng mình được thanh thản hơn một chút?

Khi còn sống, tôi khao khát nhận được tình yêu của mẹ trong tuyệt vọng.

Thậm chí chỉ cần cho tôi một chút tình yêu thương thôi cũng được.

Nhưng sau khi tôi chết đi mới nhận lại được.

Tôi bay tới bay lui trong phòng, trong lòng có chút bực dọc, muốn quét sạch hết đồ vật trên giá sách, muốn kéo tấm ga trải giường mà bà ấy vừa thay đem vứt đi.

Chỉ vào bà ấy mắng chửi những lời lẽ cay độc như vô số lần cãi vã trước đây.

Đừng giả vờ nữa, mẹ à.

Để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, mẹ đang lầm tưởng bản thân mình yêu thương con.

Chẳng lẽ ngay cả bản thân mẹ cũng tin hay sao?

Nhưng tôi không nói ra được.

Có nói ra, bà ấy cũng không thể nghe thấy được.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, điều tàn nhẫn của sự tồn tại dưới dạng linh hồn là như thế nào.

Khi nào tôi mới có thể rời đi và đi đầu thai đây?

Vẫn là trong trạng thái như vậy, vĩnh viễn bị mắc kẹt trong ngôi nhà không thuộc về mình.

Thờ ơ lạnh nhạt quan sát cuộc sống hạnh phúc của gia đình bọn họ.

May mắn thay, rất nhanh đã có câu trả lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »