Du An trực tiếp lôi dị tộc ra cánh đồng. Nhìn mảnh đất trống vô tận trước mặt, cùng những mảnh ruộng nhỏ đầy cây con, dị tộc trong mắt hiện lên một tia hoang mang.
Du An vẫy tay với Khỉ gầy đang lái máy kéo cách đó không xa. Khỉ gầy nhanh chóng nhảy xuống khỏi máy kéo, lon ton chạy vài bước đến trước mặt hai người, "Ngài tới đây làm gì thế?”
Du An mỉm cười giới thiệu với Khỉ gầy, "Đây là thành viên mới của chúng ta, Lenhart: "Hôm nay ta sẽ bắt đầu đi theo anh. Hai người cùng nhau khai khẩn đất hoang, dạy dỗ hắn thật tốt. Với sự giúp đỡ của hắn, vùng đất này cuối tháng chắc sẽ được trồng đầy hoa màu đúng không?"
Khỉ gầy nheo mắt nhìn người lạ trước mặt anh, tâm trí anh quay cuồng. Chắc người này cũng không phải tốt lành gì mới bị cử đến đây.
Ánh mắt anh dừng lại trên cánh tay và đôi chân gầy guộc của Lenhart thêm vài giây, trông anh ta không có khả năng làm việc, có khi lại kéo chân mình mất.
Khỉ gầy vẫy vẫy cánh tay, trồng cây lâu như vậy khiến hắn không chỉ đen đi mà trên cánh tay còn có cơ bắp, khác hẳn với hắn trước đây.
Du An lại quay sang Lenhart và nói, "Khỉ gầy là nhân viên khai hoang đất nông nghiệp cao cấp nhất ở đây, anh có thể hỏi anh ấy bất kỳ câu hỏi nào."
Anh ta chịu trách nhiệm canh tác trong toàn bộ căn cứ, thì đương nhiên anh ta là người cao cấp nhất.
Lenhart vẫn còn ngơ ngắc, hắn tựa hồ đã thâm nhập căn cứ, nhưng tựa hồ không có thâm nhập.
Nơi này hoang vắng, ngoại trừ Khỉ gầy trước mặt, không có chủng tộc nào khác, ngay cả ngục tối náo nhiệt cũng không.
Anh hỏi Du An, "Ở đây chỉ có hai chúng tôi thôi à?"
Du An cười gật đầu, "Không trách được, nơi chúng ta cư trú thưa thớt, nhưng sinh hoạt cũng rộng rãi, đi rồi sẽ quen nó sau một thời gian."
Du An giơ ngón tay chỉ vào một gian nhà thấp bên cạnh cánh đồng, "Anh cùng khỉ gầy sống ở đó, mỗi ngày đều có người đưa cơm tới."
Du An vỗ vai Lenhart, sau đó nháy mắt với Khỉ gầy, “Hai người hòa thuận tốt, tôi đi làm việc trước.”
Du An vỗ mông rời đi, chỉ còn lại Khỉ gầy và Lenhart mắt đối mắt với nhau.
Khỉ gầy nhìn thấy ánh mắt của Du An nhìn mình trước khi rời đi, cảm thấy tên mới đến này nhất định có điều gì đó mờ ám. Anh phải theo dõi xát xao tên này, nếu anh lập được chiến công, khéo khi anh sẽ được rời khỏi nơi này.
Bất kể như thế nào, Lenhardt cuối cùng cũng ra khỏi ngục tối, lấy năng lực của hắn, luôn có thể từ những người này moi ra một ít tin tức,
Hai người trầm tư với mục đích khác nhau nhìn nhau cười.
Khỉ gầy đến gần Lenhart một cách trìu mến và quàng tay qua vai Lenhart, "Này người anh em, anh đến đây là đúng đắn đấy. Mọi người sống nhờ vào thức ăn, và cơ sở nông nghiệp của chúng ta là điều quan trọng nhất. Để tôi kể cho anh nghe về nhiệm vụ hàng tuần của chúng ta…."
Từ hôm đó, thú vui tiêu khiển của Du An lại có thêm một việc mới là lắng nghe tình báo về cuộc sống hàng ngày của Khỉ gầy và Lenhart.
Vào ngày đầu tiên, Lenhart đã cố gắng hết sức để nói chuyện với Khỉ gầy khi họ đang khai hoang, con khỉ gầy được giao nhiệm vụ của một mẫu đất thừa, anh ta làm việc đến nửa đêm, gần như không thể thẳng lưng mà hít thở.
Ngày thứ hai, lấy danh nghĩa học cách làm ruộng, Lenhart đi theo khỉ gầy từng bước, khỉ gầy "lỡ tay" dùng xẻng đập vào đầu, phải gọi bác sĩ đến băng bó.
Vào ngày thứ ba, Lenhart hắt hơi khi đang ăn, kết quả là con khỉ gầy hắt hơi to hơn vào đĩa ăn tối của Lenhart, làm đổ bát súp của anh ta và làm hỏng bộ quần áo bảo hộ duy nhất của Lenhart.
Ngày thứ tư, Lenhart mặc tạm chiếc áo gi-lê trắng thay thế, vất vả vung xẻng dưới cái nắng như thiêu như đốt, chịu đủ kiểu chọc ghẹo và khıêυ khí©h từ Khỉ gầy.
Du An vui vẻ xem một loạt những lời xúc phạm mà con khỉ gầy dành cho Lenhart, và nói với Tạ Uyên, "Khỉ gầy là đồ ranh ma trong bụng có nhiều tính toán, có vẻ như lần này anh ta đã tìm được người để trổ hết tài nghệ rồi đấy. "
Tạ Uyên cắt nửa quả dưa hấu cho Du An, người đang cười híp mắt, chậm rãi nói: "Dù sao thì anh ta cũng một mình làm ruộng lâu như vậy, hiện tại cuối cùng cũng bắt được kẻ có dã tâm, vì vậy anh ta phải tận dụng nó thật tốt khả năng của bản thân. "
Du An cắn một miếng dưa hấu giòn và ngọt, quyết định ngày mai sẽ mang thứ này cho Tiểu Lục và Tiểu Viên . Buổi tối, Du An trở lại khu dân cư ở phía nam của căn cứ để cùng bà nội Du ăn tối.
Vừa đi tới cửa, Du An liền nghe thấy tiếng cười của bà nội từ bên trong truyền đến, trên mặt vô ý thức hiện lên một nụ cười, cô đẩy cửa sân ra, trong mắt Du An, ngoại trừ bà Du mặc áo hoa nhỏ, còn có một bóng người khác trong chiếc áo sơ mi giản dị màu hồng.
là Peppa,
Du An hơi nheo mắt lại, “Sao anh lại ở đây?”
Peppa quay lại, để lộ những chiếc khăn lụa sặc sỡ trong chiếc giỏ tre trước mặt anh.
Bà nội Du cười đến nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra: “Người thanh niên này thật đẹp trai, trong đám thanh niên ở căn cứ, cậu ta là người có gu ăn mặc nhất đấy.”
Du An nhìn chiếc áo sơ mi sạch sẽ không một nếp nhăn trên người Peppa, không khỏi giật giật khóe miệng.
Không, những người khác đều từ Tinh Ngục đi ra, quần áo đều dính đầy bụi, chỉ có Peppa mang mấy vali quần áo lớn nhỏ đến đây. Là hàng chục cái vali đấy, ở đây làm gì có ai rực rỡ bằng anh ta.
Bà nội Du cũng rất hài lòng với chiếc khăn lụa do Peppa mang đến, "Chiếc màu hồng này là đẹp nhất, trăng trí trên chiếc mũ rơm là thích hợp nhất.”
Peppa đồng ý, "Gu thầm mĩ của bà nội đúng là không có gì phàn nằn, cháu cũng thấy cái này đẹp nhất.”
Peppa phối hợp với bà nội Du buộc chiếc khăn lụa lên chiếc mũ rơm, thắt nút tinh xảo khiến bà Du phải khen ngợi mãi.
Du An đứng sang một bên, nhìn bộ đồng phục màu đen và đôi ủng ngắn trên người để thuận tiện cho các hoạt động, cảm thấy mình không phù hợp với hai người sành điệu, màu mè này.
Đồng thời, nghiên cứu của Lord về việc lắp ráp tàu vũ trụ đã đạt được nhiều kết quả hơn nữa.
Anh ta đã ghép khoảng hơn chục phi thuyền mà Tiểu Lục đã đánh sập và lắp ráp ra phi thuyền nguyên vẹn đầu tiên.
Sau khi lắp ráp hoàn tất, Lord đã thử nghiệm các chức năng khác nhau của phi thuyền.
Sau khi hết thảy đều bình thường, anh ta lấy hết can đảm dùng phi thuyền này bay thử quanh Thái Tài Tinh và hạ cánh thuận lợi.
Được Du An khuyến khích, Lord bắt đầu sửa chữa các phi thuyền khác.
Tạ Uyên cũng chọn đội phi thuyền đầu tiên vượt qua bài kiểm tra thể chất từ
dị tộc, yêu cầu họ học cách điều khiển và bắn vũ khí của phi thuyền.
Người hướng dẫn huấn luyện các chiến binh phi thuyền là Tiểu Lục.
Với điều kiện Tóc Ngắn lặng lẽ bảo Tiểu Lục nhẹ nhàng hết sức có thể, chỉ cần anh ta có thể điều khiển phi thuyền trụ vững nửa giờ dưới sự tấn công của Tiểu Lục và Tiểu Viên, anh ta sẽ coi như vượt qua bài kiểm tra.
Kể từ hôm nay, cảng bắt đầu tổ chức chương trình "Plants vs. Starships" đúng giờ mỗi ngày.
Tiểu Lục và Tiểu Viên rất thích thú khi chơi trò chơi hàng ngày này, với những dây leo và gai.
Những dị tộc lái phi thuyền, loạng choạng và lăn lộn trong không trung, trải qua mọi vòng huấn luyện trong tình trạng ngặt nghèo.
Khi kết thúc khóa huấn luyện đầu tiên, bảy trong số mười dị tộc leo ra khỏi phi thuyền đã ngất xỉu, ba người còn lại hoặc sắp nôn mửa hoặc thực sự nôn mửa.
Trong quá trình huấn luyện hàng ngày, sức chịu đựng của dị tộc không ngừng tăng cường, từ việc bò ra khỏi phi thuyền đến lảo đảo bước ra khỏi bức tường.
Sau khi Lord hoàn thành việc sửa chữa tất cả các phi thuyền, lực lượng không quân đầu tiên của Thái Tài Tinh đã ra đời.
Hơn chục phi thuyền chạy qua chạy lại giữa mấy dây leo mà Tiểu Lục tấn công.
Sắp xếp thành số "một" trong một thời gian và xoắn thành số "tám" trong thời gian ngắn.
Trong khi tiêu hóa các thiết bị quân sự do bộ quân sự gửi đến, Du An đã không buông bỏ sức lao động mạnh mẽ mà họ gửi đến.
Ngoại trừ việc xây dựng đội kỹ sư do Lila phụ trách. Khu vực cốt lõi và các cơ sở phòng thủ của căn cứ, công trình xây dựng thông thường xung quanh căn cứ vẫn cần rất nhiều nhân lực.
Những người lính bình thường bị giam giữ này bắt đầu chuyển gạch ở vòng ngoài của căn cứ dưới sự giám sát của hơn chục dị tộc.
Người nào làm nặng nhọc nhất cũng chỉ đủ ăn, người hoàn thành cuối cùng chỉ biết uống cháo.
Được thúc đẩy bởi thức ăn, những người lính bị giam giữ này làm việc chăm chỉ hơn từng người một.
Ban ngày làm việc vất vả, ban đêm mệt mỏi ngủ say, không ai có thời gian nghĩ đến việc bỏ trốn.
Việc xây dựng căn cứ ngày càng trở nên tốt hơn, phạm vi xây dựng tiếp tục mở rộng và khu vực căn cứ đã bắt đầu hình thành.
Du An tính toán thiết bị và nhân công trong tay, cảm thấy rằng đã đến lúc quân đội gửi thêm một số tài nguyên tới.
Một tá phi thuyền là đủ cho một trận chiến nhỏ, và họ cần nhiều vũ khí hơn.
Du An đã nhờ người giao đồ ăn gợi ý cho Khỉ gầy một chút, đừng theo sát Lenhart quá và hãy cho anh ta thời gian ở một mình.
Đêm đó, Lenhart lẻn ra khỏi túp lều nơi hai người ở.
Khỉ gầy nằm lăn ra giường và ngáy khò khò sung sướиɠ.
Mấy ngày nay, hắn đều nhìn Lenhardt say đắm, thậm chí cùng nhau ra vào phòng tắm, nên hắn thấy mệt mỏi.
Ngày hôm sau, bộ quân sự nhận được thông tin từ Lenhardt.
Nhìn thông tin trong tay bị cấp dưới dùng chìa khóa giải mã, hắn không khỏi rung râu.
“Lenhart đã ở nhiều ngày như vậy, học được như thế nào khai hoang đất hoang.”
“Xem hắn viết báo cáo kìa, phương pháp khai hẩn đất hoang? Thời gian để đậu nảy mầm…Cái quái gì vậy? Tôi cử anh ta đến Thái Tài Tinh để làm mật thám, chứ không phải dạy tôi cách làm một tên nông dân đâu.
Lúc này, một cấp dưới đột nhiên nói: “Có phải do lính canh của bên kia quá nghiêm ngặt không? Thông tin anh ấy gửi đến trở lại đã được mã hóa một lần thực sự ám chỉ đến thông tin khác”
Viên sĩ quan suy nghĩ một chút, lắc lắc tin tức trong tay, "Cậu nói không sai, để cho nhân viên tình báo cẩn thận giải mã bản báo cáo này, đọc xuôi, ngược hoặc đọc lướt qua, làm cách gì thì làm nhất định phải hiểu được ý tứ sâu xa trong đó."
Các nhân viên tình báo của bộ phận quân sự đã hành động nhanh chóng, tiến hành nhiều nghiên cứu khác nhau về một báo cáo nông nghiệp đơn giản, cố gắng giải mã những bí mật liên quan đến các dị tộc.
Khi các nhân viên tình báo của quân đội ngồi giải mã tình báo cả đêm, Du An đang ngồi xổm ở cảng Thái Tài Tinh với một quả dưa hấu trên tay.
Cô quan sát những dị tộc đã thành thạo kỹ năng bay điều khiển một phi thuyền để trêu chọc Tiểu Lục trên không trung.
Sau khi Tiểu Lục vặn người lần thứ n, Du An nhàn nhạt thở dài.
Khi nào thì đợt hàng tiếp theo của bộ quân sự sẽ đến?
Hai chân cô gần như tê liệt vì ngồi xổm ở đây rồi.