Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kể từ hôm nay, Du An sẽ bắt đầu cho Tiểu Lục và Tiểu Viên ăn cùng với Tóc ngắn.

Tiểu Viên là tên mới của xương rồng. Nhìn Tiểu Viên mỗi ngày phát triển khoẻ mạnh, trong lòng Du An dâng lên một cảm giác tự hào.

Vài ngày sau, khi Du An và Tóc ngắn nhìn thấy hơn mười phi thuyền xuất hiện phía trên tinh cảng, họ không cảm thấy căng thẳng chút nào.

Phản ứng đầu tiên của Du An là Tiểu Lục và Tiểu Viên có đồ chơi mới.

Phản ứng thứ hai của cô là: Ừm như vậy không được, dùng nhiều phi thuyền như vậy làm đồ chơi thì quá hoang phí, để Tiểu Viên chơi một lúc rồi gửi cho Lord nghiên cứu.

Trái ngược với sự bình tĩnh của hai người, Tiểu Lục và Tiểu Viên trở nên phấn khích khi nhìn thấy phi thuyền phía trên.

Tiểu Lục vặn dây leo, khiến cành lá xào xạc khắp người.

Các đường gờ trên khắp cơ thể Tiểu Viên vào lúc này trở nên sắc bén, lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời.

Khi phi thuyền đầu tiên từ từ hạ xuống, Tiểu Lục và Tiểu Viên đã cẩn thận để không hành động hấp tấp.

Tinh hạm thứ hai theo sát phía sau, sau đó là thứ 3, thứ 4.

Khi phần lớn tinh hạm lao vào phạm vi công kích của Tiểu Lục và Tiểu Viên, hai cái cây đồng thời tấn công.

Tiểu Lục thò ra một số dây leo với một tiếng "shua", và lao về phía phi thuyền.

Khi những người lính điều khiển phi thuyền cảm thấy có gì đó không ổn và muốn bay lên để tránh nó, phi thuyền đã bị dây leo quấn chặt và kéo xuống đất.

Những chiếc gai trên người Tiểu Viên đột nhiên kéo dài ra, xuyên thủng khắp chiếc phi thuyền kéo Tiểu Lục xuống, và một số ngọn đèn điện bị lỗi sáng lên trên chiếc phi thuyền, phát ra âm thanh răng rắc.

Các phi thuyền phía sau thấy tình thế không ổn, một số định cất cánh tránh đi, lại bị Tiểu Lục từng cái một tóm lấy.

Chiếc phi thuyền cuối cùng có họng súng nhô ra khỏi thân tàu phía trước, khẩu pháo năng lượng vừa lấy đà và chuẩn bị khai hỏa, nhưng Tiểu Lục lại dùng cành cây búng một cái vào khẩu pháo.

"Oanh"

Tinh hạm va chạm phát ra một tiếng vang thật lớn, dưới sự va chạm của pháo năng lượng, giữa không trung nổ tung một tia lửa cực lớn.

Nhìn thấy những tia lửa, Tiểu Lục càng chơi càng hăng hơn, tung từng chiếc phi thuyền lên không trung như tung hứng, giật giật dây leo để điều khiển quỹ đạo của chúng.

Ở phía bên kia, Tiểu Viên uốn éo thân hình mũm mĩm, lắc lư cả người bằng kim châm để tán thưởng người bạn nhỏ.

Chỉ có Du An đang âm thầm ôm tim cách đó không xa.

Chiến lợi phẩm dần dần hỏng hết.

Hai đứa trẻ phá gia này chơi bắn pháo hoa với một con tàu vũ trụ.

Đây là tia lửa sao? Đều là tiền đấy!

Nửa giờ sau, tất cả phi thuyền đều ở trạng thái không còn nguyên vẹn, tứ tán tứ tung, bốc ra khói đen.

Du An nhìn Tiểu Lục và Tiểu Viên chơi chưa đã thèm, nhanh chóng gọi những người khác đến thu dọn chiến trường.

Những người lính bất tỉnh trong phi thuyền nên bị ném vào ngục tối, và phi thuyền bị kéo đến chỗ Lord để xem liệu còn có thể cải tạo được nữa hay không.

Lord nhìn chằm chằm vào hàng chục chiếc phi thuyền bị hư hỏng trước mặt, và bàn tay đang cầm cờ lê dừng lại, "Ở đâu có nhiều phi thuyền như vậy?"

Du An cười nói, "Là quân bộ đưa tới."

Du An vỗ vỗ chiếc phi thuyền có vẻ còn tốt, “Cái này xem ra không sao, anh có thể bắt đầu sửa chữa nó rồi.” Lời còn chưa dứt, một nửa ô cửa sổ của phi thuyền mà cô động vào đã rơi xuống.

Du An trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, "Khụ, cái này chất lượng quá kém."

Cô xoay tay vỗ vỗ thân tàu khác, "Thân tàu bên trong hẳn là còn nguyên vẹn, anh có thể cẩn thận nghiên cứu." giây tiếp theo, có âm thanh của các bộ phận rơi ra bên trong con tàu.

Du An lặng lẽ rút tay về, Tiểu Lục và Tiểu Viên sát thương quá lớn. “Tóm lại, nếu anh ghép mười mấy con tàu này lại với nhau, chắc là anh có thể tạo ra một vài phi thuyền có thể sử dụng được.” Du An thì thầm với Lord.

Lord im lặng một lúc, "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Dù sao đi nữa, Du An đối với trang bị quân đội phái tới cũng tương đối hài lòng, đặc biệt là sau khi bọn họ tìm được một lượng lớn vũ khí trang bị trong phi thuyền.

Bên kia, khi quân bộ biết được, toàn bộ hơn mười tinh hạm được phái tới Thái Tài Tinh đã mất liên lạc. Lúc đó cả phòng bàng hoàng.

Trưởng quan trong phòng chỉ huy đi tới đi lui, "Chẳng lẽ những dị tộc kia năng lực mạnh như vậy, một lượt quét sạch nhiều quân như vậy, ngay cả một người cũng không có chạy thoát sao?"

Trưởng quan lâm vào trầm tư, là do dị tộc bị giam cầm dưới đáy Tinh ngục, rút

móng vuốt sắc bén khiến người ta không để ý đến năng lực của dị tộc sao?

Lần này để họ thoát ra được, giống như thả hổ về rừng, tạo ra một đám dị tộc có thể dễ dàng tiêu diệt hai tiểu đội được phái đi.

Ông ta phải suy nghĩ lại về những gì Ketlin đã nói, rằng cách tốt nhất là để dị tộc đối phó với dị tộc.

Nếu Du An biết ý nghĩ của Trưởng quan, nhất định sẽ nghiêm khắc cho rằng tất cả đều là vu khống.

Kết quả của việc tiêu diệt toàn bộ tiểu đội chẳng qua chỉ là hai đứa nhóc chơi đùa, vậy thì liên quan gì đến những người dị tộc vô tội như bọn họ.

Xem xét danh tiếng của bộ quân sự, Trưởng quan đã bưng bít thất bại này.

Nếu người ngoài biết quân đội phái đi truy bắt dị tộc đã bị quét sạch, quân đội chẳng phải sẽ bị cho là bất tài sao?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Trưởng quan cảm thấy rằng việc bắt giữ dị tộc không thể được thực hiện bằng vũ lực, mà phải dùng trí.

Ông liên lạc với bên Quốc hội.

Vài ngày sau, Thái Tài Tinh lại đón một phi thuyền đổ nát.

Du An, người đang chơi nhạc cụ để giáo dục sớm cho Tiểu Lục và Tiểu Viên, ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời, "Từng đợt từng đợt một, họ đây là muốn cung cấp tài nguyên cho chúng ta sao?"

Tóc ngắn hơi nheo mắt, "Cái này dường như không giống với những phi thuyền trước đó."

Du An không quan tâm lắm và nói, "Đến Thái Tài Tinh vào lúc này, thì làm gì ngoài Quân bộ đâu?"

Phi thuyền dần dần đến gần nhanh chóng thu hút sự chú ý của Tiểu Lục và Tiểu Viên.

Du An và Tóc ngắn cùng xem lại trò chơi "Plants vs. Starships".

Không, không thể gọi là "Plants vs. Starship", rõ ràng là đánh một phía. Không giống như trước đây, chỉ có một người bị Tiểu Lục lôi ra khỏi phi thuyền.

Du An nhìn thấy người hôn mê này, không khỏi há hốc mồm.

Tóc ngắn "Có chuyện gì vậy?"

Du An đi tới trước mặt người đó, cẩn thận sờ soạng, "Đây hình như là dị tộc."

Tóc ngắn gãi đầu, "Chẳng lẽ hắn trốn tới đây?"

Du An liếc hắn một cái nhẹ nhàng, "Anh cho rằng ai sẽ một mình chạy tới một tinh cầu bị bỏ rơi, mà còn là tinh cầu bị Cây biến dị chiếm giữ, không thể sinh hoạt bình thường được. "

Tóc ngắn bừng tỉnh: “Vậy người này là?’

Du An thận trọng nói, "Không xác định, rất khả nghi."

Tóc ngắn nhìn ánh mắt của người đàn ông kia đột nhiên trở nên cảnh giác.

Du An ra hiệu cho Tóc ngắn trói anh ta lại, “Dù anh ta có làm gì đi chăng nữa, chúng ta sẽ tìm ra sau khi đưa anh ta về thẩm vấn.”

Một phòng giam nhỏ khác trong ngục tối đã được lấp đầy.

Du An nhìn vào hầm ngục đầy ắp người và nghĩ rằng đã đến lúc mở rộng. Những người này phải được sắp xếp công việc, không thể để họ ăn trắng mặc trơn như vậy được.”

Ai có thể nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn, quân bộ lại phái ra nhiều lao công cường tráng như vậy.

Phải mất một lúc lâu dị tộc này mới tỉnh lại, Du An cho rằng anh ta có là người yếu đuối có lẽ năng lực của anh ta không thiên về vũ lực.

Lúc tỉnh lại, người dị tộc này lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, “Đây là đâu?”

Du An cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, trông không giống như giả vờ. Cô chậm rãi nói: "Không nhớ rõ sao? Anh không nhớ tại sao mình lại đi đến đây hả?"

Dị tộc trên mặt lộ ra một ít mê mang, "Tôi cũng không biết, phi thuyền giữa chừng hỏng mất, hơn nữa không thể thay đổi lộ trình..."

Du An nghĩ đến phi thuyền đổ nát, trong lòng âm thầm nghĩ bịa chuyện khá toàn diện đấy chứ.

Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm dị tộc, "Anh là ai, đi nơi nào?"

Dị tộc co rúm, "Tôi, tôi là vì tránh né sự truy đuổi của Quân bộ"

Trong lúc nhất thời, hắn tựa hồ ý thức được mình đã nói ra lời không nên nói, lập tức ngậm chặt miệng.

Du An tiến lên một bước, “Anh là dị tộc sao?”

Dị tộc ánh mắt khẽ động, “Cô có ý gì”

Du An không cho hắn cơ hội phản bác, “Anh nói là trốn tránh truy đuổi Quân bộ ngoại trừ dị tộc, quân bộ hiện tại còn đuổi theo người khác sao?"

Dị tộc trong mắt hiện lên một tia hối hận.

Du An tiếp tục nói: “Vậy năng lực của anh là cái gì?”

Dị tộc không hé răng

Lúc này, Tạ Uyên vừa tới.

Du An vội vàng đem nhiệm vụ giao cho anh, "Anh có thể hỏi, sẽ hiệu quả hơn."

Tạ Uyên bắt gặp ánh mắt của dị tộc, điều kỳ lạ là dị tộc không có trốn tránh ánh mắt của anh, mà là chủ động đi đối mặt.

Du An nhìn đến chi tiết này, ánh mắt khẽ động.

Tạ Uyên bắt đầu hỏi: "Anh là thân phận gì, tới đây mục đích là gì?"

Dị tộc lạnh lùng nói: "Tôi là dị tộc mới thức tỉnh, một đường chạy trốn, để tránh sự truy lùng bắt giữ của quân bộ."

Tạ Uyên cau mày, hỏi ngược lại: "Anh không phải là do Quân bộ phái tới?”

Dị tộc nói: "Không phải."

Tạ Uyên "Nếu anh là dị tộc, anh có năng lực gì?"

Di tộc, "Tôi không biết, tôi đã bị bộ phận quân sự phát hiện ngay sau khi tôi thức tỉnh."

Tạ Uyên tạm dừng cuộc hỏi cung này, anh nháy mắt với Du An, và hai người đi ra ngoài ngục tối.

Tạ Uyên mở miệng trước, "Người này có chút kỳ quái."

Du An tán thành, "Tôi cũng cảm thấy vậy, hắn tuy nói có lý, nhưng chỉ là làm cho người ta cảm thấy có điểm nào đó không đúng."

Tạ Uyên hơi cụp mi: "Mặc dù tôi có thể khống chế một người, khiến anh ta nói ra sự thật. Nhưng nếu đối phương từ tận đáy lòng cho rằng lời anh ta nói là thật, và anh ta cũng nghĩ như vậy…."

Du An sờ cằm, "Vậy anh ta có thể là bị thôi miên "

Du An trực giác cảm thấy rằng người này có liên quan đến quân đội.

Cô suy nghĩ một chút, "Nhưng nếu hắn thật sự cho rằng mình bị quân bộ truy nã, quân bộ làm sao có thể lợi dụng hắn để thu thập tin tức, đột nhập căn cứ của chúng ta? Chẳng lẽ còn phải mất một thời gian mới hóa giải thôi miên sao?"

Tạ Uyên nhắc nhở "Đừng quên, anh ta là một dị tộc." Đôi mắt của An sáng lên: “Anh có cho rằng đây là khả năng của anh ta không?”

Cô nói ra suy nghĩ, “Nếu khả năng của anh ta là biến lời nói dối thành sự thật và khiến mọi người tin vào những gì anh ta nói, thì điều đó có vẻ hợp lý.”

Tạ Uyên gật đầu, "Rất có thể."

Du An nói tiếp, "Quân bộ vốn nên phái hắn tới đây điều tra tình báo, nếu như lần trước bị nhốt như vậy, quân bộ sẽ phát hiện hắn bại lộ, tiếp tục nghĩ ra biện pháp mới phái gián điệp mới."

Du An đảo mắt hai lần, "Chúng ta không bằng lợi dụng hắn đưa tin tức sai lệch, làm rối loạn quân đội, thả lỏng cảnh giác của đối phương."

"Ít nhất trước khi quân đội hạ quyết tâm chính thức khai chiến, chúng ta cần thời gian để cải thiện việc xây dựng căn cứ và tạo ra một đội quân đúng nghĩa."

Sau khi Du An trở lại ngục tối một lần nữa hỏi tên dị tộc kia một số câu hỏi mang tính tượng trưng, cô đã tỏ ra thân thiện với vẻ mặt chân thành.

"Hoan nghênh dị tộc đến với căn cứ Thái Tài Tinh. Nếu anh cũng là dị tộc bị quân đội bức hại, từ hôm nay trở đi, anh là người một nhà với chúng tôi."
« Chương TrướcChương Tiếp »