Chương 97

Sau khi Tiểu lục chơi với phi thuyền hơn mười phút, đèn điều hướng ở cabin bên của phi thuyền đột nhiên tắt. Phi thuyền yên tĩnh lại, Tiểu lục móc phi thuyền bằng một sợi dây leo, nhưng nó vẫn bất động.

Du An không khỏi hơi nhướng mày, “Có phải là chơi hỏng rồi không?”

“Anh bảo với Tiểu lục đi, xem có thể mở cửa ra, mang những người bên trong ra ngoài không?”

Tóc ngắn nói với Tiểu lục về ý của Du An. Tiểu lục lắc dây leo, nhanh chóng tìm thấy vị trí của cửa sập và bắt đầu mạnh tay mở cửa sập.

Những dây leo cứng cáp chen vào từ cửa sập và khe hở ở cửa sổ, và phi thuyền kêu cọt kẹt dưới bàn tay của nó. Với một tiếng nổ, cửa sập bị dây leo mở ra.

Cành lá của Tiểu Lục run lên càng vui vẻ hơn, nó chưa từng chơi loại trò chơi tháo lắp này bao giờ.

Một số dây leo từ cửa sập tràn vào, bơi vào bên trong cabin và kéo người lính bất tỉnh đầu tiên ra trong một thời gian ngắn. Sau đó là một chuỗi tù nhân bị trói vào dây leo dài

Người thứ hai, người thứ ba những người bị mang ra đều có mắt bầm tím và mặt sưng vù, tất cả đều đã ngất đi. Rõ ràng là họ đã bị thương nặng trong quá trình tự giải trí của Tiểu Lục vừa rồi.

Sau khi đếm hết người, Tiểu Lục nhặt phi thuyền lên và lắc nó lần nữa, ra hiệu cho Du An và Tóc ngắn rằng nó trống rỗng.

Du An nhìn vụ thu hoạch lớn tối nay mà không mất một chút sức lực nào nào, và hài lòng gọi người ném tất cả những người lính này vào ngục tối.

Con tàu vũ trụ này cũng bị tịch thu, và Du An dự định để Lord nghiên cứu nó để xem liệu nó có thể được tái sử dụng hay không.

Công việc thẩm vấn được giao cho Tạ Uyên, khả năng của anh là thuận tiện nhất để sử dụng để thu thập thông tin. Căn cứ vào quân phục trên cầu vai, bọn họ xác định được sĩ quan cầm đầu, liền nhờ bác sĩ tiêm cho hắn, vị sĩ quan đang hôn mê nhanh chóng bị ép tỉnh lại.

Anh ta vội vàng mở mắt ra, bị ánh đèn trên đỉnh ngục tối làm lóa mắt, và những đốm sáng xuất hiện trước mắt anh ta.

“Đây là đâu?”

Hắn còn chưa kịp xác định rõ ràng tình huống của mình, liền đυ.ng phải ánh mắt thâm thúy của Tạ Uyên.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của viên sĩ quan nhanh chóng mất đi tiêu điểm và trở nên đờ đẫn và vô hồn.

Tạ Uyên bắt đầu hỏi, "Ai đã cử anh đến đây?"

Người sĩ quan sững sờ trả lời, "Ngài Ketlin."

Đôi mắt của Du An loé loé, rốt cuộc tên Ketlin này cũng khôn ra rồi đấy chứ, nghi ngờ bọn họ đang ở Thái Tài Tinh?

Tạ Uyên tiếp tục hỏi, "Nhiệm vụ của anh khi đến Thái Tài Tinh là gì?"

Viên sĩ quan: "Tìm Jayden bị mất tích và dị tộc đang chạy trốn."

Tạ Uyên, "Làm sao mấy người biết chúng tôi đang ở Thái Tài Tinh?"

Viên sĩ quan: “Số 1 cảm giác được Jaden đang bị nhốt trong một ngục tù nào đó, mà lần cuối cùng Jaden liên lạc, anh ta nói anh ta đang ở Thái Tài Tinh.”

Tạ Uyên cau mày, "Ai là số 1?"

Viên sĩ quan: "Là dị tộc số 1 mới thức tỉnh."

Sắc mặt của Du An hơi thay đổi, Bộ quân sự đã bắt được một dị tộc mới thức tỉnh ư? Tạ Uyên vẻ mặt nghiêm túc, "Hắn là dị tộc mà mấy người mới bắt về ư?"

Đôi mắt của sĩ quan sững sờ trong giây lát, "Không phải, hắn là do chúng tôi tạo ra…."

Sắc mặt Tạ Uyên tối sầm lại, "Tạo ra là sao?”

Giọng nói của sĩ quan trở nên có chút mơ hồ, "Chúng tôi bắt được một lão già dị tộc, dùng cái chết của ông ta để bồi dưỡng ra nhóm dị tộc đầu tiên."

Du An không khỏi mở to hai mắt, Ketlin đúng là phát điên rồi. Phải là phát rồ rồi mới nghĩ ra phương án này.

Tạ Uyên không moi thêm được thông tin gì mới nữa. Hầm ngục dần trở nên yên tĩnh. Du An xoa cằm, trầm ngâm suy nghĩ.

Ketlin đã tự đào một cái hố cho mình, nếu cô không tranh thủ đá hắn một cái, khiến hắn ngã vào cái hố mà hắn tự tạo ra, thì quá là đáng tiếc rồi.

Du An lấy bộ đàm ra và mở phần mềm ghi âm. Cô nói với Tạ Uyên, "Anh khiến cho hắn nói ra việc Quân bộ tự ý tạo ra dị tộc một cách tỷ mỉ từ đầu đến cuối đi."

Sau khi ghi âm, Tạ Uyên tiếp tục thẩm vấn những người lính khác.

Du An cầm đoạn ghi âm đi tìm Tóc xanh, "Gửi đoạn ghi âm này lên Tinh võng, phạm vi càng lớn càng tốt. "

Sau một đêm lên men, đoạn ghi âm gây chấn động này như một ngòi nổ trên Tinh võng.

Huống chi tin quân bộ đang muốn can thiệp vào giới kinh doanh vừa lắng xuống, mà lần trước quân bộ công khai tuyên bố rằng họ sẽ bắt giữ dị tộc càng sớm càng tốt. gười dân sống một cuộc sống ổn định.

Bây giờ họ đang âm thầm nuôi dưỡng các dị tộc tạo ra nguồn gốc của sự bất ổn.

Điều không thể chấp nhận nhất là họ biến những người bình thường thành dị tộc vì lợi ích của họ tư lợi của chính mình. Hành vi này phóng đại sự lo lắng của những người bình thường lên mức lớn nhất. Sự tức giận của người dân đế quốc giống như một cơn thủy triều dữ dội, và tất cả họ đều đổ xô đến bộ quân sự, tìm kẻ chủ mưu.

Đường dây phản ánh và hộp thư của quốc hội và các tổ chức khác gần như bị người dân cho nổ tung. Mọi người đều yêu cầu điều tra vụ việc và đưa ra lời giải thích cho công chúng.

Vì người được xác định xuất hiện trong đoạn ghi âm, Ketlin, đã nhanh chóng bị đình chỉ và giam giữ. Căn cứ quân sự đã bị phá hủy bị chặn, và một số dị tộc mới thức tỉnh được tìm thấy trong phòng thí nghiệm đã trở thành bằng chứng chắc chắn để chứng thực sự thật của đoạn ghi âm.

Điều chờ đợi Ketlin là xem xét và điều tra thêm. Phiên tòa cuối cùng của tòa án quân sự.

Tuy nhiên, những tranh chấp mới đã nảy sinh về việc xử lý những dị tộc mới thức tỉnh đó. Một số người nghĩ rằng các dị tộc quá có hại và cần được giám sát thống nhất.

Những người khác nghĩ rằng họ là nạn nhân của âm mưu quân sự và không nên đối xử bất công như vậy.

Thế giới bên ngoài có rất nhiều cuộc thảo luận, nhưng mọi người đều đã đạt được một sự đồng thuận về một điều.

Quân đội sẽ không còn quyền can thiệp vào việc của dị tộc nữa. Hôm nay quân đội có thể sử dụng dị tộc để biến bảy người bình thường thành dị tộc, ngày mai họ sẽ có thể sử dụng dị tộc để làm nhiều vụ bê bối hơn.

Quyền tài phán của dị tộc tạm thời chuyển sang quốc hội,

Bộ quân sự,

Ketlin ngồi trong căn phòng biệt giam nhỏ với khuôn mặt hốc hác.

Lặng yên ngồi hồi lâu, hắn đột nhiên đứng dậy đi tới cửa, gõ gõ lên cửa sổ sắt, "Tôi muốn gặp cấp trên." Binh lính trực bên ngoài vẻ mặt ngượng ngùng, "Cấp trên không muốn gặp ngài."

Ketlin chậm rãi nói: “Anh hãy nói cho Cục trưởng biết, tôi biết tung tích của những dị tộc chạy trốn đó, sự cố này là do Du An đứng sau gây ra.” Những người lính đang làm nhiệm vụ do dự một lúc, cuối cùng chọn cách báo cáo.

Không lâu sau, Cục trưởng đích thân đến.

Nhìn thấy ông ta, Ketlin đứng nghiêm và chào.

“Thực xin lỗi, Trưởng quan, là tôi không suy xét mọi chuyện kỹ càng, làm quân bộ hổ thẹn.”

Viên sĩ quan khuôn mặt bị mũ quân trang che khuất, khó có thể nhìn rõ.

"Không cần nói nhảm, anh nói anh biết tung tích của những dị tộc chạy trốn đó."

Ketlin trịnh trọng nói, "Đúng vậy, bọn họ ở Thái Tài Tinh."

Ketlin nghiến răng nghiến lợi nói: "Người của tôi khi đến Thái Tài Tinh thì mất liên lạc, sau đó hai đội được cử đến Thái Tài Tinh cũng gặp tai nạn. Người trong bản ghi âm đó là người đã được cử đến Thái Tài Tinh."

Viên sĩ quan không nói gì trong giây lát. Ketlin tiếp tục nói: "Thưa ngài, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra các dị tộc đó. Những dị tộc đó sử dụng các năng lực đặc biệt và không thể đề phòng họ.”

Trưởng quan cắt ngang: “Trước đó anh bảo sẽ đối phó với dị tộc, nhưng chưa nói đến sẽ dùng loại thủ đoạn này.”

Ketlin cúi thấp đầu: “ Là do tôi nóng vội."

Trưởng quan liếc nhìn ông ta, "Tôi sẽ cho người điều tra vấn đề của Thái Tài Tinh. Nếu chúng ta có thể quét sạch tất cả những dị tộc đó, chúng ta có thể khôi phục lại danh tiếng của quân đội."

Thái Tài Tinh.

Sau khi đẩy quân bộ lên đầu sóng ngọn gió, Du An đã đặt vấn đề này sau lưng. Cô đang kéo Lord đi nghiên cứu phi thuyền bị Tiểu Lục chơi hỏng.

Mặc dù một phần của phi thuyền đã bị hư hại trong trò chơi bạo lực của Tiểu Lục, nhưng cấu trúc tổng thể không bị hư hại quá nhiều.

Du An đối với Lord rất kỳ vọng, "Thời điểm anh ở Tinh ngục nghiên cứu súng ống một đoạn thời gian, có thể từ trong hư không chế tạo ra súng ống, nguyên lý phi thuyền hẳn là tương tự đi.”

Lord không nói nên lời trong giây lát: "Cái này cùng súng ống tựa hồ không cùng đẳng cấp."

Du An động viên, vỗ vỗ hắn vai một cái, "Không phải bắt anh một lần liền chế tạo phi thuyền, anh trước xem như thế nào sửa chữa đi. Về sau anh có thể từng bước chế tạo một phi thuyền trong tương lai."

Lord tiếp nhận nhiệm vụ nặng nề này với vẻ mặt nghiêm túc.

Lúc này, Tóc ngắn không biết từ lúc nào lẻn tới, cắn rứt lương tâm thì thầm với Du An,

"Tiểu Lục sau khi làm mất món đồ chơi mới hôm qua có chút buồn chán, muốn huấn luyện cây xương rồng làm bạn chơi của mình, vì vậy nó cho Xương rồng ăn hơi nhiều.”

"Cho nên?”

Tóc ngắn nuốt nước bọt: "Cho nên, cây xương rồng của cô lại biến dị rồi."

Trong đầu Du An hiện lên một dấu chấm hỏi, "Là biến dị gì vậy? Nó vẫn là quả bóng sao?"

Tóc ngắn "Quả bóng vẫn là quả bóng. Cô đi xem sẽ biết tình hình cụ thể."

Du An đi theo Tóc ngắn đến bến cảng, nhìn thấy cây xương rồng xoắn hai cái gai nhỏ và bện thành những sợi nhỏ màu xanh lục.

Hai đường gờ linh hoạt gợi lên một số dây leo của Tiểu lục, đan xen lẫn nhau.

Trong lúc sững sờ, Du An hình như nhìn thấy hình ảnh bà ngoại cầm áo len, kim móc và khăn quàng cổ.

Du An dụi dụi mắt, “Tình hình thế nào?”

Giọng nói của Tóc ngắn cũng có chút mơ hồ, “Không chỉ có cái này, nó còn học được những kỹ năng khác.”

Nói đến đây, Tóc ngắn lập tức ném cho hai cái cây đang quấn lấy nhau một quả táo.

Quả táo tròn trịa tạo ra một hình parabol đẹp mắt trong không khí, khi nó bay tới chỗ hai cái cây, thì bị một cành dây leo và một cái gai đồng thời cắm xuyên qua.

Du An nhìn quả táo bị dây leo và nhánh cây xương rồng cố định giữa không trung, vẻ mặt đờ đẫn: “Bọn chúng đang giành thức ăn à?”

Tóc ngắn chậm rãi lắc đầu, “Không, bọn chúng đang chơi trò chơi.”

Một giây sau, hai cái cây chia nhau mỗi đứa một nửa quả táo.

Du An nhìn lõi táo từ trên trời rơi xuống, trong tiềm thức lẩm bẩm: "Tốc độ biến dị này quá nhanh, hai ngày nữa, cây xương rồng sẽ học được cách chơi phi thuyền như Tiểu Lục mất.”

Tóc ngắn: “Khéo là như vậy đó.”

Anh ta nói thêm, "Nhưng gai xương rồng còn cứng hơn dây leo xanh nhỏ, có lẽ chúng có thể đâm xuyên phi thuyền." Du An nghi hoặc nhìn anh ta, "Anh thử chưa?"

Tóc ngắn vẫy tay hai tay liên tục tỏ vẻ mình vô tội, "Không phải tôi, mà là Tiểu Lục hôm qua lén lút giữ cánh cửa rơi xuống từ phi thuyền, hôm nay khi tôi phát hiện ra, trên cửa có một lỗ nhỏ.”

Du An nhìn hàng lỗ tròn ngay ngắn trên cửa, khoảng cách giữa các gai nhọn vừa vặn hoàn hảo, căn bản không thể nào đổ lỗi cho Tiểu lục được.

Cô vô thức ho hai tiếng, giống như một phụ huynh đang bào chữa cho đứa con đang gặp rắc rối của mình.

"Đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên ra tay không biết nặng nhẹ. Nhưng theo cách này, mức độ bảo vệ của Cảng đã được cải thiện."