Chương 95

Khi Ketlin nhìn thấy Jenny, ônga ta lạnh lùng hỏi: "Hôm nay cô đã gặp một số dị tộc."

Jenny cúi đầu và trả lời, "Vâng."

Ketlin bất mãn liếc nhìn cô, "Những người lính khác để mất dấu thì thôi, cô mà cũng để mất dấu ư?”

Jenny thanh âm trầm xuống, "Thực xin lỗi, ngài."

Ketlin ánh mắt nham hiểm lướt qua Jenny "Tôi hơi thất vọng với năng lực của cô đấy.”

Ông ta nói thẳng, "Nếu như cô không thể đóng góp công sức cho đội tìm kiếm, vậy thì tôi chỉ có thể thay đổi vị trí của cô. Ví dụ như phòng thí nghiệm, đó cũng là một nơi tốt ”.

Jenny cảm thấy sống lưng lạnh toát, cô đương nhiên biết rằng phòng thí nghiệm không phải là một nơi tốt.

Cô lập tức nói: "Thưa ngài, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."

Ketlin nói: "Chỉ làm việc chăm chỉ thôi thì chưa đủ. Tôi muốn xem kết quả thực tế. Quân đội không nuôi những kẻ vô dụng."

Jenny chậm rãi rời khỏi văn phòng của Ketlin. Những lời này vừa là lời cảnh cáo vừa là nhắc nhở. Jenny trở lại nơi ở của mình và trằn trọc trên chiếc giường có màn che thô sơ.

Không biết lúc nào Du An mới tới tìm cô, hi vọng không quá muộn, lúc này cái gương cô đặt ở bên cạnh, đột nhiên động đậy. Jenny nhanh chóng cầm chiếc gương lên, một bóng đen vụt qua gương.

Ngay sau đó, Cái bóng kéo Du An, Lange và một gương mặt xa lạ vào phòng. Đôi mắt của Jenny hơi mở to, và cô cố nén tiếng kêu trong cổ họng.

Du An không dong dài, trực tiếp nói với Jenny: "Đây là Lord, để anh ta xem chiếc vòng kim loại trên tay cô." Jenny lập tức duỗi cổ tay ra.

Lord đặt tay lên chiếc vòng kim loại, nhắm mắt lại và cảm nhận nó.

Vài giây sau, anh ta buông tay ra, nói với Du An: "Tôi có thể phá hủy kết cấu bên trong của chiếc vòng kim loại để khiến nó vô hiệu, nhưng tại thời điểm phá huỷ nó, người thiết lập chiếc vòng kim loại sẽ phát hiện ra tín hiệu biến mất và nhận ra rằng có điều gì đó không ổn."

Du An thở phào nhẹ nhõm, "Không sao, chúng ta có Cái bóng, và ngay cả khi họ phát hiện ra điều gì đó không ổn, họ sẽ không thể đuổi kịp."

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lord đã hành động. Chiếc vòng kim loại dần dần vặn vẹo và biến dạng dưới tay anh.

Chiếc vòng kim loại "cạch" tách làm hai và rơi xuống đất.

Thấy chiếc vòng kim loại gây rắc rối cho cô bấy lâu nay lại được giải quyết dễ dàng theo cách này, Jenny nhất thời không khỏi bồi hồi.

Du An vội vàng kéo cô lại, “Đừng đứng ngốc ra đó, chúng ta mau chạy đi.”

Lord vội vàng nhặt chiếc vòng kim loại bị chẻ làm hai trên mặt đất lên, “Loại kim loại mới này rất thú vị, tôi sẽ cầm nó về và nghiên cứu nó."

Cái bóng nắm lấy tay và nhanh chóng chui vào trong gương. Khoảnh khắc họ biến mất khỏi tấm gương, cánh cửa căn phòng nhỏ bị đá tung.

Kettlin đứng ở cửa với vẻ mặt u ám, nhìn căn phòng trống và nắm chặt tay: "Chết tiệt, người ở ngay trước mặt mà cũng có thể biến mất."

Hắn tức giận gọi điện thoại cho phòng thí nghiệm, "Anh phát triển ra vòng kim loại không phải là tuyệt đối không thể mất dấu sao? Bây giờ người đã đi rồi, mấy người làm ăn kiểu gì đấy?”

Sau khi mắng phòng nghiên cứu một hồi, Ketlin hít hai hơi thật sâu. May mắn thay, ông ta không đặt hết hy vọng vào Jenny.

Ketlin nghĩ đến gia đình Ferrand, gần đây đã phát hiện ra rằng họ đã mua một lượng lớn vật liệu xây dựng và kim loại, trong mắt ông ta hiện rõ vẻ tăm tối.

Ở phía bên kia, Du An và những người khác đi qua lối đi gương dài và cuối cùng trở lại Thái Tài Tinh. Nơi hạ cánh của họ là văn phòng của Du An.

Du An vừa ra khỏi gương, liền bị cái bóng hình cầu cực lớn ngoài cửa sổ làm cho giật mình.

“Đó là cái gì?”

Jenny cũng sửng sốt nhìn bóng đen ngoài cửa sổ.

Lúc này, Tạ Uyên thanh âm nhàn nhạt từ bên cạnh vang lên, "Đó là cây xương rồng mà cô trồng đó."

Du An đồng tử hơi hơi co rụt lại, trong giọng điệu lộ ra một tia khó có thể tin, "Tôi đi có một chút thôi mà, nó đã lớn như vậy ư?"

Tạ Uyên thở dài, "Tôi đã bảo Tóc ngắn qua xem rồi, và không có cách nào để nó nhỏ lại. Cô thấy đấy, hay là chúng ta để nó đến cảng để làm bạn với Cây biến dị, nếu không thì sân của chúng ta sẽ bị nghiền nát mất.”

Du An hoảng hốt nói: “Vậy để Tóc ngắn đưa nó đi thôi.”

Tạ Uyên nhận được câu trả lời của cô, và hài lòng đi tìm Tóc ngắn.

Anh sợ rằng Du An sẽ không nỡ chia tay với cây xương rồng này, và sẽ rất rắc rối khi nuôi nó.

Du An lại nói với Lange, "Jenny giao cho anh sắp xếp nhá, năng lực của cô ấy hẳn là có ích cho đội kỹ sư của Lila. " Những người còn lại cũng lần lượt rời đi.

Con chim Bắc Sơn đã mấy ngày không gặp, từ trong chuồng chim hăng hái bay ra, chui vào cổ Du An, dùng sức chà xát. Du An chạm vào con chim hai lần, bước đến sân ngoài, cây xương rồng giờ đã cao bằng cả tầng lầu, che kín cả sân, những đường gờ thẳng và sắc, tỏa ánh sáng bạc sắc bén trong đêm,

Du An đưa tay chạm vào gai của nó, Tạ Uyên nhanh chóng quay trở lại với Tóc ngắn, và Lila ở phía sau họ.

Cô ấy rõ ràng chỉ tưởng phải di chuyển một cây xương rồng nhỏ xinh, nhưng bây giờ chào đón cô lại là một vũ khí phòng ngự cỡ lớn.

Tạ Uyên giải thích: “Cây xương rồng không giống Cây biến dị kia có suy nghĩ, Lila cần kiểm soát đất ở gốc rễ và di chuyển chúng đến cảng.”

Tóc ngắn khá vui mừng, " Bây giờ Tiểu Lục nhà tôi đã có bạn, không cần đứng lẻ loi một mình nữa rồi." Lila và Tóc ngắn đưa cây xương rồng đi mất..

Tạ Uyên tiếp tục báo cáo cho Du An về căn cứ gần đây: “Vật liệu vận chuyển đến sắp sử dụng hết rồi, tốc độ xây dựng của mọi người rất nhanh, nên vật liệu tiêu hao nhanh hơn so với dự tính,”

Du An ngáp một cái, “Vật liệu xây dựng mới mua của Peppa hẳn là đã tới, ngày mai để Cái bóng đến lấy.”

Ngày hôm sau, Cái bóng không chỉ mang về một lượng lớn vật liệu xây dựng, mà còn mang theo Cecil. Du An ném ánh mắt nghi ngờ về phía hai người họ.

Cecil mỉm cười với cô: "Anh trai không cho tôi ra ngoài, tôi ở nhà buồn chán nên muốn đến Thái Tài Tinh để thư giãn." Du An có chút đau khổ, Thái Tài Tinh hiện đang được xây dựng khắp nơi, ra ngoài không ăn một ngụm bụi là tốt lắm rồi, không có nơi nào thích hợp để thư giãn đâu.

Cecil dường như nhận thức được suy nghĩ của cô, và kéo cổ tay của Cái bóng với một nụ cười.

“Cô không cần lo lắng cho tôi, có việc gì tôi sẽ tìm Cái bóng tiên sinh.”

Du An không ngại căn cứ nhiều thêm một người. Cô nhìn Cái bóng đưa Cecil đến khu nhà ở, sau đó quay lại gọi Peppa, “Nơi của anh xảy ra chuyện gì à?”

Giọng Peppa từ đầu bên kia máy liên lạc truyền đến, có chút bất đắc dĩ, “Cô biết tin gì à?”

Du An khẽ khịt mũi, "Tôi không tin rằng anh sẽ gửi Cecil đến cái nơi hoang vu của tôi để trải nghiệm cuộc sống đâu, trừ khi anh có chuyện gì rồi."

Peppa cười nhẹ, "Cecil thực sự nghĩ rằng em ấy sẽ đi thư giãn, tôi muốn làm phiền cô trông chừng em ấy giúp tôi."

Đôi mắt của Du An lóe lên, "Anh phải nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trước."

Peppa chậm rãi nói, "Đó là một câu chuyện dài, mặc dù tôi là người thừa kế chính đáng. Nhưng cái chết ngoài ý muốn của người thừa kế trước vẫn có một số người trong gia tộc không tin." "

“Để kéo tôi xuống ngựa, những kẻ này đã cấu kết với người bên ngoài, tung tin đồn rằng tôi đã tư nhân mua số lượng lớn vật liệu xây dựng…."

Du An sắc mặt dần trở nên nghiêm túc: "Quân bộ?"

Peppa vẫn lãnh đạm, "Chắc cũng tám chin phần là vậy, tôi sợ Cecil sẽ bị liên luỵ vào chuyện náo loạn này, cho nên đưa em ấy đến chỗ cô để tránh đầu sóng ngọn gió."

Du An khẽ cau mày, "Còn anh, nếu quân bộ nhắm vào anh, dựa theo phương pháp của họ, anh sẽ rất nguy hiểm."

Peppa: "Tôi là trưởng tộc Ferrand nên đương nhiên phải ở đây để đối phó.”

Du An không khỏi có chút lo lắng, dù sao thì Peppa cũng là vì giúp cô tránh ánh mắt của mấy kẻ kia, cô không thể trơ mắt nhìn bộ quân sự tấn công anh.

Peppa có vẻ rất bận rộn, thỉnh thoảng có một số tiếng động và giọng nói lạ phát ra từ máy liên lạc.

Peppa vội vàng nói với Du An: "Tôi còn có việc phải làm, lần sau nói chuyện nhé", rồi cúp máy.

Tuy nhiên, mọi chuyện không dễ dàng như Peppa nói.

Ngày hôm sau, cuộc thảo luận sôi nổi về việc thừa kế bất hợp pháp của gia tộc Ferrand đã được đưa tin. Khi Du An nhìn thấy tin tức, cô không thể không cau mày.

Quân đội thực sự không bao giờ dừng lại.

Đang xem tin tức, Tạ Uyên nói: “Lần này là hướng tới chúng ta.”

Du An chậm rãi thở ra một hơi, “50 50 vừa có thể chặt đứt một tay của chúng ta, có thể nhân cơ hội nâng đỡ một kẻ bù nhìn khác, nuốt chửng miếng mỡ béo bở của gia tộc Ferrand mà không đổ máu."

Dù nói gì đi nữa thì nhà Ferrand cũng là một tập đoàn tài chính lớn. Vì lợi ích của mối quan hệ, quân đội luôn duy trì mối quan hệ chặt chẽ với một số tập đoàn.

Nhưng thân đến đâu thì chưa chắc đã thân bằng những người mà bản thân họ ủng hộ. Trong căn cứ, Cecil đột nhiên nghe được tin tức, lập tức hoảng sợ muốn trở về gia tộc Ferrand.

Du An nhìn Cecil đang bối rối, và đột nhiên cảm thấy đau đầu. Hóa ra Peppa nhờ cô giúp chăm sóc em gái là vì vậy.

Mặc dù Du An không biết phải làm gì vào lúc này, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức để xoa dịu Cecil trước.

"Yên tâm đi, anh của cô nhất định có biện pháp đối phó, nếu như cô lo lắng, liền để cho Cái bóng đi qua nhìn một chút."

Du An khuyên can mãi, tạm thời ổn định Cecil đang ngơ ngác.

Cô quay đầu nhỏ giọng nói với Cái bóng: "Đi theo Peppa đi, thấy tình hình không ổn thì trói hắn lại, nhỡ Peppa nổi điên muốn tử chiến vì gia tộc và quân đội thì sao?"

Cái bóng ghi nhớ lời của cô, một lần nữa rời đi. Du An rất chú ý đến tin tức trên bản tin, người cung cấp thông tin cho sự việc này là một nhánh của gia tộc Ferrand, anh ta cũng không biết mình đã nhận được bao nhiêu chỗ tốt nên lúc này mới nhảy ra gây sự.

Những cú đánh như vậy từ bên trong thường đáng sợ hơn những tác động bên ngoài.

Ferrand gia tộc tồn tại nhiều năm như vậy, nếu có tâm, tự nhiên có thể bên dưới nhổ ra vô số cành cây cùng dây leo.

Mặc dù Peppa đảm nhiệm vị trí đứng đầu chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng những vấn đề được tìm thấy bây giờ đều có thể được ghim lên đầu anh ta.

Du An gọi cho Tóc xanh và chỉ vào tin tức.

"Tra người này, tra ra tất cả các thông tin của hắn trên Tinh Võng, tốt nhất tìm được bằng chúng hắn cùng quân đội giao thiệp."

Du An dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.

Nếu bản thân người tố giác gặp vấn đề lớn, thì lời nói từ miệng anh ta, có thể tin được bao nhiêu?