Tại thời điểm này trong Lực lượng Biên phòng, Jenny không biết về cuộc khủng hoảng sắp xảy ra.
Trong khi cô sợ hãi trước sự cố vượt ngục của dị tộc đang hoành hành bên ngoài, cô rất biết ơn vì môi trường tương đối ổn định trong quân đội.
Chỉ cần cô cẩn thận che giấu thân phận, thoát khỏi thời kỳ hỗn loạn này là được. Cho đến ngày hôm nay, Jenny bất ngờ được cấp trên triệu tập và một sĩ quan quân đội muốn gặp cô.
Jenny từ tận đáy lòng cảm thấy có chút đáng ngại, nhưng dưới cái nhìn của người triệu hồi, cô chỉ có thể đáp lại với vẻ mặt cứng đờ.
Jenny được đưa đến văn phòng bởi những người đưa tin. Viên sĩ quan đứng cạnh cửa sổ quay lại, lộ ra khuôn mặt hơi u ám, chính là Ketlin.
Ketlin nhìn Jenny từ trên xuống dưới. Nhìn thân hình gầy gò của cô, anh nhíu mày khó hiểu.
Đây là người mà Montero nói có thể gây ra sức công phá lớn với dị tộc, thoạt nhìn quá yếu.
Ketlin chậm rãi nói: “Jenny Hutton.”
Jenny theo bản năng đứng thẳng người, “Vâng, thưa ngài.”
Ketlin hơi híp mắt lại: “Cô là Dị tộc.”
Jenny choáng váng, cố gắng kìm nén để không chạy trốn. Đây là quân đội, cô không thể chạy ra ngoài.
Ketlin nhìn ra manh mối từ khuôn mặt hơi thay đổi của cô, không khỏi nhếch khóe miệng. Đúng là còn trẻ, không dấu được suy nghĩ của mình
Jenny nghiến răng một cách vô thức.
Khi cô nghĩ đến cuộc săn lùng khổng lồ của quân đội với dị tộc trên bản tin, và số phận đáng thương của những dị tộc đã bị áp giải đến quân đội tiền tuyến, trái tim cô đập như trống.
Kettlin thong thả lấy ra một máy dò và quét nhanh Jenny.
Trong giây tiếp theo, máy dò phát ra âm thanh báo động chói tai.
Ketlin nhìn Jenny sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói: "Cô không cần khẩn trương như vậy, tuy rằng hiện tại chúng ta đang săn lùng dị tộc , nhưng là đối với dị tộc sau khi vượt ngục sẽ gây ra mối nguy lớn cho công chúng và xã hội."
"Đối với những dị tộc trung thực và có trách nhiệm, chúng tôi tự nhiên sẽ không áp dụng các biện pháp cực đoan như vậy."
Ketlin nhấn mạnh hai từ "trung thực và trách nhiệm".
Vẻ mặt của Jenny không hề thư thái vì những lời của Ketlin. Viên sĩ quan này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cách ông ta nhìn cô giống như nhìn một món hàng được rao bán, không có một chút nhân tính.
Ketlin đặt máy dò sang một bên và tiếp tục: "Hơn nữa, cô đã thể hiện rất tốt trong khoảng thời gian này ở lực lượng biên phòng, thậm chí còn lập được chiến công khi hậu cần gặp phải sự tấn công của kẻ thù. Đương nhiên, chúng ta phải có phần thưởng cho một người lính xuất sắc."
Lông mi Jenny bất giác run lên, cô ngước mắt nhìn Ketlin, không biết viên sĩ quan nói những lời này là có ý gì.
Ketlin nhìn xuống cô "Tôi không bắt cô phải chịu trách nhiệm về việc che giấu thân phận và nhập ngũ, nhưng cô cần phải lấy công chuộc tội."
Trái tim của Jenny đập liên hồi, và cô do dự, "Ngài muốn tôi làm gì làm gì?"
Kettlin nhìn thẳng vào mắt cô như một con thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó.
"Tham gia đội tìm kiếm và truy tìm những dị tộc đang chạy trốn."
Đồng tử của Jenny co lại, anh ta muốn chĩa lưỡi kiếm của mình vào những dị tộc khác.
Jenny nhất thời không bói gì và trong lòng cô đang đấu tranh giữ dội
Từ chối hắn cũng không cho phép từ chối, từ một khắc bại lộ thân phận dị tộc cô đã mất đi quyền từ chối.
Hứa với ông ta rằng cô sẽ đứng về phía đối lập với các dị tộc khác, bao gồm Lange, Lila, v.v.
Jenny nhắm mắt, số phận không bao giờ cho cô quyền lựa chọn.
Cô chậm rãi nói: “Được.”
Ketlin mỉm cười, “Chúc mừng cô đã lựa chọn đúng.”
Ngay sau đó, bộ quân sự tổ chức họp báo, trịnh trọng tuyên bố sẽ tăng cường nỗ lực truy tìm dị tộc bỏ trốn, ra sức truy bắt những người nổi dậy càng sớm càng tốt, trả lại cuộc sống ổn định cho người dân.
Thái Tài Tinh.
Du An không thể không xoa tai khi xem bài phát biểu thẳng thắn và nghiêm khắc của người phát ngôn báo chí.
“Tiếng gà gáy bên ngoài so với hắn nói còn tốt hơn.”
Tạ Uyên liếc nhìn mấy con gà con màu vàng đang ríu rít trong sân.
“Ngày hôm qua anh còn cho rằng mấy con gà con này ồn ào, còn nói sẽ đuổi chúng về phòng bếp mà.”
Du An xoa xoa con chim nhỏ trong tay, “Mọi thứ đều là tương đối thôi. So với người trong quân bộ, gà con màu vàng chưa trưởng thành thực sự trong trẻo và ngọt ngào."
Tạ Uyên giật giật khóe miệng.
Lúc này, máy liên lạc của anh đột nhiên vang lên.
Tạ Uyên nhấp vào thông báo và liếc nhìn nó, rồi nói với Du An, "Ketlin đã đến biên giới, có lẽ Montero là người đã vạch trần danh tính của Jenny."
Du An không bất ngờ trước sự việc này. Cách đây rất lâu, Montero đã tìm mọi cách để liên lạc với Jenny nhưng ý định của ông ta không được thuận lợi.
Mà Ketlin với tư cách là một quan chức của quân bộ, đã mang theo một người lính hậu cần của quân đội biên phòng dưới quyền chỉ huy của mình, đây có thể nói là điều thuận tiện nhất.
Tục ngữ nói, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Du An gọi cho Solo, "Anh biết bao nhiêu về năng lực của Jenny?"
Solo suy nghĩ một chút, "Cô ấy có hai khả năng là kiểm soát trọng lực và cảm nhận năng lượng sống, kiểm soát trọng lực có thể được sử dụng để đối đầu trực tiếp, năng lực nhận thức có thể cho phép cô ấy có thể nhanh chóng phát hiện ra những kẻ thù ẩn nấp."
Đôi mắt của Du An lóe lên, "Cảm giác của cô ấy có thể cho phép cô ấy phát hiện ra dị tộc trong đám đông."
Solo gật đầu, "Tôi không biết năng lực của cô ấy đã phát triển đến giai đoạn nào. Nhưng đúng là năng lực nhận thức của cô ấy có thể giúp cô ấy phân biệt mọi người."
Du An lập tức nói với Tạ Uyên, "Hãy thông báo để người được cử đi do thám thông tin cẩn thận hơn, nếu họ xuất hiện gần Jenny, rất có thể sẽ bị phát hiện."
Tạ Uyên gật đầu đáp ứng.
Du An nhìn Solo, "Trong cốt truyện ban đầu, Jenny là người như thế nào?"
Solo nhớ lại một lúc, "Cốt truyện hiện tại hoàn toàn rối tung lên. Vốn dĩ, Jenny vốn định tích lũy công trạng ở biên giới, nhưng không ngờ sau khi trở thành tướng quân cấp trung mới bị vạch trần thân phận của cô ấy.”
" Chiến công giúp cô ấy bị miễn trừ giam giữ giống như dị tộc khác, cấp trên để cô ấy đi trấn áp dị tộc phản loạn, để cô ấy chứng minh cô ấy trung thành với đế quốc.”
“Sau đó, giữa hai người có rất nhiều lần chạm trán với nhau, nhưng với tư cách là vai ác….ngài đã thất bại. "
Nói đến đây, Solo cẩn thận liếc nhìn Du An, rồi hạ giọng.
"Và Jenny đã trở thành anh hùng trong việc dẹp loạn. Trong quá trình dẹp loạn, cô ấy đã tập hợp những dị tộc vô tội khác và làm việc chăm chỉ để đấu tranh cho quyền lợi của họ, để những dị tộc bình thường có thể sống một cuộc sống bình thường dưới sự giám sát của các bộ phận liên quan."
Du An nhướng mày, từ người khác biết kết cục thảm hại của mình đúng là rât kỳ lạ.
Cô không nhịn được đặt câu hỏi: "Người dị tộc sống dưới sự giám sát mà cũng gọi là cuộc sống bình thường hả."
Solo nói, "Ít nhất thì còn tốt hơn so với việc ở trong Tinh ngục."
Du An không khỏi đảo mắt, "Đó là chỉ thay đổi từ một cái l*иg nhỏ sang một cái l*иg lớn thôi."
Nhưng Du An vẫn tìm thấy một bước đột phá trong lời nói của Solo. "Nhưng Jenny bây giờ vẫn là một người lính hậu cần bình thường. Cô ấy không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú trong cốt truyện ban đầu, và khả năng của cô ấy có lẽ không mạnh bằng giai đoạn sau. Không có đủ thành tích quân sự, thái độ của quân đội đối với cô ấy sẽ rất khác.”
Một màu đen tối lóe lên trong mắt Du An, và quan trọng hơn, Jenny ban đầu lẽ ra không nên biết Lange, và cô ấy thậm chí có thể không nhìn thấy những dị tộc đã chết như bia đỡ đạn trên tiền tuyến.
Và bây giờ Jenny, người đã biết sự đối xử tàn nhẫn của quân đội đối với dị tộc, liệu cô ấy có thể trở thành một phần của quân đội mà không có bất kỳ sự bất bình nào không?
Đánh giá từ lần tiếp xúc với sự cố thu lương lần trước, Jenny giờ chỉ là một binh lính dị tộc cấp thấp mà thôi.
Cô cẩn thận che giấu danh tính của mình, chỉ để kiếm sống trong quân đội. Cô ấy sẽ vì thịt khô mà trao đổi với Lange, cũng vì cô là bạn của Lange mà lén lút đến thăm khi cô bị bắt giam.
Nghĩ tới đây, Du An tay phải đang vuốt ve chim Bắc Sơn đột nhiên dừng lại. Nhưng hình như lần trước cô lại tạo ra ấn tượng không tốt với người ta rồi.
Du An bối rối vài giây, sau đó rất nhanh liền nghĩ tới.
Đó không phải là vấn đề lớn, cô tin rằng tay nghề của Lange phải hấp dẫn Jenny hơn những chiếc bánh được vẽ bởi những kẻ quỷ quyệt trong bộ quân sự.
Du An quyết định dẫn theo Lange và Cái bóng và đích thân bắt cóc Jenny về đây. Thêm một đồng minh tốt hơn là thêm một đối thủ.
Mặc dù Tạ Uyên đối với điều này có chút lo lắng, nhưng anh vẫn không ngăn cản hành động của Du An.
Ba người Du An trở lại Scola Tinh một lần nữa.
Việc bảo vệ của căn cứ quân sự mạnh hơn trước và các công cụ phát hiện các dị tộc hầu như ở khắp mọi nơi.
Trận pháo hoa mà Du An đốt lần trước có lẽ đã để lại cho Ketlin một bóng đen tâm lý sâu sắc.
Du An vốn muốn Cái bóng lặp lại thủ đoạn giống nhau, trực tiếp từ trong gương tiến vào bên trong căn cứ quân sự tìm người.
Kết quả là không biết có phải lần trước vụ nổ sau lần trước tái kiến
thiết hay không, trong căn cứ chỉ có một ít gương.
Cái bóng đã tìm được một chiếc gương, và ngay khi bước ra khỏi đó, anh gần như đã kích hoạt báo động của máy dò.
Tất nhiên Du An có thể cải trang một người dị tộcmột người bình thường, nhưng đây là tiền đề rằng bên kia không sử dụng khả năng của họ.
Cứ như vậy, họ chỉ có thể tìm cách khác.
Du An đã thay đổi khuôn mặt như những người qua đường cho mọi người và mua một chiếc xe đẩy di động.
Lange đã mua nguyên liệu và dụng cụ, và một quầy thịt nướng khiêm tốn đã ra đời.
Dựa theo tình báo của dị tộc đã hỏi tin tức trước đó, Du An chọn một giao lộ mà đội truy nã của quân khu rất có thể sẽ đi qua làm gian hàng buôn bán của bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, quán thịt nướng mở cửa.
Tay nghề của Lange quả nhiên rất xuất chúng, họ đã thu hút vô số khách qua đường trước cả khi chờ đợi người của quân khu. Ba người ở lại quầy thịt nướng phải thực sự bận rộn.
Từng miếng thịt được đặt trên vỉ nướng kim loại, tạo nên tiếng dầu xèo xèo trên ngọn lửa đang bập bùng.
Mùi thơm đậm đà của thịt nướng bọc trong nước sốt tỏa ra từ gian hàng nhỏ này, ngày càng thu hút nhiều khách quen.
Kể từ khi Jenny đến căn cứ quân sự, cô đã thực hiện các nhiệm vụ cùng với các thành viên của đội tìm kiếm mỗi ngày.
Không giống như các thành viên khác trong nhóm, cô ấy đeo một chiếc vòng tay kim loại được thiết kế đặc biệt cho dị tộc, có chức năng định vị và gửi tín hiệu.
Đây là phương pháp của Ketlin để ngăn cô chạy trốn. Hôm nay, Jenny vẫn đi kiểm tra với các thành viên trong nhóm như thường lệ.
Khi đi qua ngã tư, cô chợt ngửi thấy mùi thịt nướng quen thuộc. Jenny tìm kiếm hương thơm, chỉ thấy một gian hàng nhỏ đông nghịt người.
Khách hàng xếp vòng trong vòng ngoài đã chặn hoàn toàn sự xuất hiện của chủ quầy hàng, nhưng Jenny đã cảm nhận được nguồn năng lượng quen thuộc đó.
Đó là Lange. Nhịp tim của Jenny đột nhiên bắt đầu tăng tốc. Tại sao Lange lại đến đây? Có phải anh đến tìm mình không?
Làm sao anh ấy biết rằng mình không còn ở biên giới nữa?
Các câu hỏi của Jenny lần lượt xuất hiện, nhưng cô không dám nhìn về hướng gian hàng thịt nướng, vì sợ hành động kỳ lạ của cô. Gây chú ý tới người lính khác.
Những người lính khác dường như cũng ngửi thấy mùi thơm quyến rũ kí©h thí©ɧ vị giác.
"Mùi gì vậy? Thơm quá, mùi thơm hơn nhiều so với đồ ăn trong nhà ăn."
"Là mùi thịt nướng đấy, hình như từ quầy hàng nhỏ bên kia."
“Trông buôn bán có vẻ tốt đấy, hay là…”
“Không được, nhìn bộ dạng thèm khát của mấy người kìa, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đâu, muốn về bị phạt hả?” Đội trưởng đội tìm kiếm lần lượt gõ vào đầu đội viên, thu hút sự chú ý của mọi người trở lại.
Đội tìm kiếm dần rời xa, bỏ lại quán thịt nướng.