Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
Du An theo lời ra hiệu của Tạ Uyên đi vào trong viện, nhìn thấy Chim trắng nhỏ bị con gà nhỏ màu vàng rù quyến làm cho kinh ngạc, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Tóc xanh nhìn gà và chim trong chuồng gà, không khỏi đồng cảm. Không biết hôm nay trên bàn cơm sẽ có gà hầm, gà xào, gà rán, hay không nữa, cảnh tượng trong tưởng tượng của Tóc xanh cũng không xuất hiện.

Vì lương tâm, Du An đã đổ hết lỗi cho con chim nhỏ vô lương tâm.

Để cho chim nhỏ hoàn toàn nhận ra sự thật phũ phàng rằng chim nhỏ và con gà nhỏ sẽ không có tương lai, Du An đã tổ chức một buổi hẹn hò xem mắt cho mấy con gà nhỏ theo một cách độc đáo.

Tất cả những con gà nuôi trong nhà bếp đều được gửi đến, Du An đã cẩn thận chọn ngày xem mắt cho con gà nhỏ màu vàng.

Con này có màu chuẩn nhất, màu vàng tươi nổi bật giữa đám gà con. Lông đuôi này đẹp nhất, vượt trội so với những con gà con khác có đuôi hói.

Con này có dáng đi uyển chuyển nhất, đầu ngẩng cao, mỗi bước đi đều phi thường tao nhã trang nghiêm,

Sau khi sàng lọc nghiêm ngặt, cuối cùng Du An đã chọn ra được mười em gà xinh đẹp để giành chiến thắng.

Cô gửi tất cả gà con đến chỗ con gà nhỏ mà Chim Bắc Sơn để ý, để vun đắp tình cảm.

Chim trắng nhỏ khá lạc lõng trong đám bánh bao màu vàng, nhanh chóng bị lũ gà con ríu rít chen ra khỏi vòng tròn.

Con gà ưa thích của nó được bao quanh bởi những con gà khác ở giữa, ôm trái phải.

Làm sao mà gà nhỏ có thể nhớ được chim trắng nhỏ kỳ lạ, người đã tặng nó một bông hoa nhỏ.

Chim Bắc Sơn bơ vơ quanh bầy gà con, lo lắng hót líu lo. Âm thanh đơn độc của con chim độc nhất của nó nhanh chóng bị át đi bởi tiếng kêu huyên náo của những con gà con khác.

Lúc này, Chim nhỏ trông vô cùng cô đơn.

Nó đứng một mình, với một chút hoang mang trong đôi mắt tròn như hạt đậu đen.

Mặc dù mọi thứ phát triển theo dự đoán của Du An, nhưng khi cô bắt gặp đôi mắt đậu đen hơi ẩm ướt của chim trắng nhỏ, trái tim của Du An đột nhiên mềm đi.

Cô biến thành một con chim nhỏ, bay đến chỗ Chim Bắc Sơn.

Chú chim nhỏ đột nhiên có cảm giác thân thuộc, nó vỗ cánh bay về phía Du An, dụi dụi cơ thể mũm mĩm vào người cô.

Du An đã choáng váng trước hành động thân thiết mạnh mẽ này, và cuối cùng đã chấp nhận hành động như một đứa trẻ của nó.

Cơn bão hoa xương rồng này đã kết thúc.

Chú chim Bắc Sơn giống như một đứa con hoang đàng lạc lối và bắt đầu rất yêu gia đình.

Du An đi đâu nó theo đó.

Ngay cả khi Du An ra ngoài kiểm tra, nó cũng không bao giờ rời đi.

Bằng cách này, mọi người trong căn cứ đều biết rằng Giám ngục trưởng có một chú chim nhỏ rất dính người

Đồng thời, việc xây dựng cơ sở của Thái Tài Tinh đang được tiến hành một cách có trật tự.

Mặc dù quân bộ không phát hiện ra những hành động nhỏ nhặt của họ ở Thái Tài Tinh, nhưng cũng không thể giấu chuyện này mãi được.

Du An phải sẵn sàng tham chiến với quân đội sau khi căn cứ bị lộ bất cứ lúc nào. Vì lý do này, họ đã chạy đua với thời gian để xây dựng các cơ sở phòng thủ và mở đất để dự trữ lương thực.

Những dị tộc rất khó khăn mới có được cuộc sống mới, cho nên họ rất trân trọng nó, họ nỗ lực xây dựng mái nhà của riêng mình.

Đồng thời, dị tộc cũng không ngừng rèn luyện khả năng đặc biệt của mình trong công việc xây dựng và sử dụng các kỹ năng khác nhau một cách thuần thục.

Trong thời gian rảnh rỗi tại nơi làm việc, họ cũng sẽ luyện tập chiến đấu với nhau để bù đắp cho những thiếu sót của họ.

Tạ Uyên cũng đặc biệt chọn một vài dị tộc giỏi che giấu, theo dõi và thu thập thông tin, và bào Cái bóng đưa họ ra khỏi Thái Tài Tinh chú ý đến các hành động của quân đội.

Điều quan trọng nhất là theo dõi mọi hành động của Ketlin. Ở phía bên kia, dưới nhiều lần Ketlin đến thăm và nhiều lời hứa khác nhau, Montero cuối cùng cũng động tâm

Ông Montero khôn ngoan không giở bài ra ngay, ông ta chỉ giăng một miếng mồi nhỏ trước

“Có một người lính hậu cần tên là Jenny trong lực lượng biên phòng cũng là dị tộc. "

" Nếu anh muốn đối phó với Du An, anh có thể bắt đầu với từ người đó. "

Những lời nói của Montero có tác động lớn đến Ketlin. Tuy nhiên, dù trong lòng hỗn loạn đến đâu, ông ta cũng cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt.

Những ngày này, ông ta dành toàn bộ sức lực cho việc săn lùng dị tộc đến từ bên ngoài. Ông không ngờ lại có dị tộc ngay trong quân đội.

Ông ta nên nói rằng người này đủ can đảm, hoặc đủ thông minh để sử dụng cách đen tối này để tránh bị bắt.

Nhưng những lời của Montero đã nhắc nhở ông ta. Ông ta luôn luôn coi dị tộc như đối tượng để sai bảo, lợi dụng, nhưng các khả năng khác nhau của dị tộc tinh rất khó để đề phòng,

Sẽ là một cách tốt để sử dụng sức mạnh của dị tộc để chống lại dị tộc.

Ketlin, người đã trở lại căn cứ, trước tiên đã điều tra thông tin lý lịch của Jenny. Xuất thân mồ côi, không có người thân, lý lịch trong sạch, sau khi vào quân đội có quan hệ tốt với các quân nhân khác, lại siêng năng cần cù, không quá khó để động tay động chân với những người xuất thân từ đáy xã hội , miễn là tìm ra điểm yếu của họ và kiểm soát chúng.

Khi Ketlin suy tư, ông ta đã sử dụng ngón tay gõ nhẹ vào bàn. Sau khi có một kế hoạch sơ bộ trong đầu, Ketlin ngay lập tức báo cáo suy nghĩ của mình với cấp trên.

"Đối với những dị tộc trốn thoát khỏi nhà tù, chúng ta đương nhiên sẽ trấn áp họ, nhưng đối với những dị tộc khác che giấu danh tính của họ trong đế quốc, có lẽ có thể áp dụng một cách tiếp cận nhẹ nhàng. "

"Đàn áp quá mức có thể dễ dàng khơi dậy trái tim nổi loạn của tất cả các dị tộc, ngược lại đem họ trở thành công cụ đắc lực của mình, từ từ mưu tính mà chia rẽ nội bộ…”

Sau một thời gian cân nhắc, cấp trên đồng ý với cách làm cửa Ketlin: “Nhưng vẫn phải thận trọng, đừng có làm quá mức, nuôi chó lại để chó cắn thì sẽ để cả đế chế này cười chê đấy.”

Ketlin trịnh trọng trả lời: "Ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý cẩn thận."

Sau khi được cấp trên đồng ý, Ketlin quyết định đích thân đến bộ biên phòng. Jenny, người rất có khả năng trở thành vũ khí dị tộc đầu tiên.

Tại Thái Tài Tinh, cuối cùng Tóc ngắn đã cải tiến chậu xương rồng thủy sinh đầu tiên dưới sự thúc giục của Tạ Uyên hết lần này đến lần khác.

Chậu xương rồng này được Tạ Uyên lặng lẽ đặt trên bậu cửa sổ của Du An. Du An, người tưới nước hàng ngày, đã sớm phát hiện ra điều khác biệt ở chậu xương rồng này.

Bạn càng tưới nhiều nước, nó sẽ càng tràn đầy năng lượng. Du An dồn hết tâm huyết cho cây xương rồng thích uống nước này.

Với sự phân tâm của cây xương rồng yêu thích này, những cây xương rồng bình thường khác đã thoát khỏi sự rửa tội của việc tưới nước hàng ngày mà không hề hay biết, và cũng trở nên tràn đầy năng lượng.

Vấn đề duy nhất là cây xương rồng ưa nước này đang phát triển quá nhanh.

Cây xương rồng nhỏ, ban đầu có kích thước bằng nắm tay, phồng lên nhanh chóng như thể nó bị bơm hơi vậy.

Hôm nay nó to bằng quả táo, ngày mai nó sẽ là quả dưa hấu nhỏ.

Sau khi Du An thay chậu cây thứ ba cho nó, cô muộn màng hỏi Tạ Uyên:

"Cây xương rồng này lớn nhanh quá, nếu mọc thêm nữa sẽ không vừa chậu hoa đâu."

Tạ Uyên khẩn trương đi tìm Tóc ngắn, " Có chuyện gì với cây xương rồng đó, nó phát triển nhanh như vậy?"

Tóc ngắn chỉ tay ra hiệu một khoảng cách nhỏ áy náy.

"Đây có thể là một tác dụng phụ nhỏ, nếu tưới ít nước, nó sẽ phát triển chậm hơn."

Vẻ mặt của Tạ Uyên hơi cứng nhắc, nếu Du An có thể kiểm soát bàn tay tưới nước của mình, anh sẽ không cần tìm Tóc ngắn để cải thiện nó

"Có không có cách nào khác?"

Tóc ngắn gãi đầu, "Tôi đang cải thiện cây thứ hai, cây tiếp theo hẳn là không có loại vấn đề này."

Tạ Uyên lo lắng thở dài.

Hai ngày sau, chậu hoa lớn nhất cũng bị xương rồng làm nứt. Du An không còn cách nào khác là trồng nó ra vườn.

Cô nhìn cây xương rồng khổng lồ trước mặt, chợt nghĩ ra một chuyện. Du An liếc nhìn hướng Cảng, bước nhanh ra ngoài.

Cô đi tìm tóc ngắn. Tóc ngắn, người đang vật lộn với cây xương rồng, đã nhanh chóng giấu xương rồng trong tay ra sau lưng.

“Giám, giám ngục trưởng cô tìm tôi có việc ư?”

Du An vô thức nheo mắt nhìn về phía sau, “Anh đang cầm cái gì vậy?”

"Hừ" Du An phát ra âm thanh có uy lực cực lớn.

Tóc ngắn ngay lập tức đầu hàng và xin lỗi Tạ Uyên trong lòng. Anh từ phía sau lấy ra một chậu xương rồng "Là xương rồng."

Đôi mắt của Du An tỏ vẻ hiểu rõ "Vậy ra cây xương rồng đang lớn dần của tôi cũng là kiệt tác của anh."

Tóc ngắn cúi đầu như thừa nhận sai lầm của mình, và kể hết mọi chuyện.

Du An đi đến nhà kho, nhìn những hàng xương rồng giống nhau không gì sánh được trên giá, lặng người đi.

Có thể sẽ không thấy sự khác biệt khi tách chúng ra, nhưng khi những cây xương rồng này được đặt cạnh nhau, cô sẽ thấy rất quen thuộc với từng chậu.

Vì chậu này tròn nhất nên cô tưới thêm một lần nữa.

Cái chậu này có gờ tốt nhất, và cô ấy nghịch nó nhiều nhất.

Cái chậu này xanh nhất, cô từng cho rằng đó là sự khác biệt về màu sắc do ánh nắng chói chang hôm đó gây ra.

Trong một khoảnh khắc, Du An không biết nên mắng Tạ Uyên vì sự táo bạo và lừa dối, hay ngưỡng mộ những ý tưởng táo bạo của anh.

Mười phút sau, Du An trở lại văn phòng với vẻ mặt chán nản.

50 chậu xương rồng là không đủ cho cô. Kỹ thuật trồng trọt của cô cũng không được cải thiện và việc ra hoa được kích hoạt bởi Tóc ngắn.

Cây xương rồng vì nó tiến hóa mới thích uống nước,

Du An ngồi xổm ở góc sô pha cúi đầu, vùi mình trong đống gối.

Giống như một cây nấm nhỏ mọc ra từ góc tường vào một ngày mưa, toát ra một hơi thở u ám và trầm mặc.

Con chim nhỏ dường như cảm nhận được tâm trạng không tốt của chủ nhân, nghiêng đầu nhìn Du An, rồi lại nhìn chậu hoa trống không trên bậu cửa sổ.

Nó ngậm chậu hoa rỗng đặt trước mặt Du An. Giật mình vì chuyển động của nó, Du An ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của mình.

Con chim nhỏ nhảy vào chậu hoa, nơi vốn để trồng cây xương rồng và thân hình phì nhiêu của nó còn tràn cả ra ngoài.

Du An nhìn quả cầu tuyết trong chậu hoa, giống như nhìn thấy bông hoa tuyết tung bay trong gió.

Du An thích thú. Chim nhỏ nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, phát ra một tiếng "Chíp"

Du An cười giòn tan.

Cô tuy không có tài trồng cây nhưng lại có tài nuôi động vật!

Hãy nhìn con chim nhỏ này xem, dưới sự chăm sóc cẩn thận của cô ấy, nó đã trở nên tròn trịa. Bây giờ ngồi xổm trong chậu hoa có thể giả làm cây để làm cho cô vui nữa.

Lúc này, Tạ Uyên đột nhiên bước vào văn phòng.

Khi Du An nhìn thấy anh, vẻ mặt của cô trở nên vi diệu.

“Trợ lý Tạ, anh có chuyện gì cần thổ lộ với tôi sao?”

Tạ Uyên ánh mắt quét qua chậu hoa trống không trước mặt, lập tức hiểu ra vấn đề.

"Thực xin lỗi, tôi không nên để Tóc xanh thay thế cây xương rồng, còn ra lệnh cho Tóc ngắn cải tạo cây xương rồng, chuyện này tôi nguyện ý gánh vác.”

Tạ Uyên nhận lỗi quá nhanh, khiến Du An không kịp trách mắng gì. Trước khi Du An có thể phản ứng, Tạ Uyên đã thay đổi chủ đề.

"Tuy nhiên, hiện tại có một chuyện quan trọng hơn muốn báo cáo với cô. Ketlin đã đến thăm Tinh ngục đảo Kea trong nhiều ngày liên tiếp, và đối tượng của chuyến thăm là Montero."

Đôi mắt của Du An lóe lên, "Hai người họ đã bắt tay với nhau hả?"
« Chương TrướcChương Tiếp »