Căn cứ quân sự lúc này. Ketlin giống như một con kiến bò trên chảo nóng, chạy loanh quanh trong văn phòng.
Mặc dù cân nhắc thành tích quân sự trước đây và nhiều lần cầu xin của ông ta, Thượng Quan cho ông ta thư thả một ít thời gian, nhưng việc tìm thấy những dị tộc chạy trốn đó trong một khu vực rộng lớn như vậy của đế quốc chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Ketlin cảm thấy rằng ông ta phải thay đổi suy nghĩ của mình, và việc tìm kiếm mù quáng như vậy sẽ chỉ tốn công vô ích.
Rất nhiều nhân lực và tài nguyên vật chất đã được sử dụng, nhưng không đạt được gì.
Dị tộc cuối cùng đã được tìm thấy ở Khu Thạch Lâm, nhưng bằng cách nào đó hắn đã thoát được. Ông ta cần một cách hiệu quả hơn.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Ketlin quyết định bắt đầu với các mối quan hệ xã hội của Du An.
Trong cuộc điều tra kỹ lưỡng này, Kettlin nhanh chóng chú ý đến một nhân vật là Montero.
Ông ta đã bị bắt giam cách đây không lâu vì có liên quan đến vụ giao dịch trái phép của cai ngục ở Tinh ngục Scola, và ông ta hiện đang thụ án tại Tinh ngục Đảo Kea.
Kettlin moi được đoạn video họp báo nơi Montero bị bắt trên Tinh võng. Sau khi xem đoạn video, ông ta suy nghĩ, Montero hẳn không phải là một kẻ ngốc nếu ông ta có thể trở thành người đứng đầu gia tộc Montero và kiểm soát toàn bộ tập đoàn Montero.
Ý định ban đầu của Montero khi tổ chức cuộc họp báo này chắc hẳn không phải là để mọi người chứng kiến
cảnh ông ta lật xe, nhất định phải có người bí mật làm gì đó.
Ketlin cảm thấy rằng thao tác này có vẻ quen thuộc, bắt nhạn nhưng bị nhạn mổ mắt.
Tình huống này tương tự như việc ông ta bao vây Tinh ngục Scola nhưng bị đánh bom ở căn cứ.
Kettlin lần theo dấu vết này để tìm bản tin phỏng vấn của Eldo.
Trực giác nói cho ông ta biết, người trong miệng Eldo tham gia giao dịch nhưng giữ chức vụ cao nhất định không phải là Montero, rất có thể là người khác.
Ketlin cũng gọi lại hồ sơ vụ buôn bán trái phép của các cai ngục của Tinh ngục Scola một năm trước.
Điều đáng chú ý là thời điểm xảy ra sự việc ngay sau khi Du An trở thành cai ngục của Tinh ngục Scola.
Những ngón tay của Ketlin không ngừng gõ trên mặt bàn, có quá nhiều sự trùng hợp, và chắc chắn có một số bí mật khủng khϊếp bên trong.
Ông ta quay số liên lạc nội bộ, gọi cấp dưới của mình và nói: "Chuẩn bị xe, tôi sẽ đến Tinh ngục Đảo Kea." Nửa ngày sau, Ketlin đi ra từ Tinh ngục Đảo Kea, sắc mặt ông ta không tốt lắm. Montero này đã trở thành tù nhân, vậy mà thái độ vẫn rất trịch thượng.
Ông ta còn cho rằng mình là người đứng đầu tập đoàn Montero sao? Thôi vậy, có việc cầu người, thái độ đành phải nhún nhường thôi.
Ketlin hít một hơi thật sâu và quyết định đến thăm Tinh ngục một lần nữa vào ngày mai.
Ông ta có thể giảm bớt thời gian thi hành án và sự kiểm soát của gia tộc Montero làm lời giới thiệu, không tin tên Montero đó không động tâm.
***
Ngày hôm sau, Du An nhìn tóc bảy sắc cầu vồng sặc sỡ của Tóc xanh mà im lặng. Tóc xanh đưa tay móc bím tóc mới tết sau gáy, kiêu hãnh nói: "Thế nào, màu cầu vồng hot nhất mùa hè này."
Dưới cái nhìn chăm chú của Tóc xanh Du An mất một lúc lâu mới nặn ra được một câu, “ Anh thích là được rồi.” Tóc xanh hào hứng ra ngoài khoe kiểu tóc mới.
Du An ngồi vào bàn, nâng tách trà của mình lên và nhấp một ngụm trà bảo vệ sức khỏe. Cô cảm thấy mình không còn bắt kịp xu hướng của giới trẻ đương thời.
Không phải dị tộc phản ứng nhiều nhất với mái tóc mới của Tóc xanh, mà là chú chim Bắc Sơn.
Sau khi nhìn thấy mái tóc bảy sắc cầu vồng của Tóc xanh, Chim trắng nhỏ dứt khoát từ bỏ mái tóc xoăn bình thường của Lord và bay đến đỉnh đầu của Tóc xanh.
Tóc xanh cảm thấy nặng trĩu bởi trọng lượng bất ngờ đè lên đầu. Anh cố hết sức vươn cổ, “Con chim nhỏ này, gần đây có tăng cân không?”
Lord có chút không quen đỉnh đầu đột nhiên trống rỗng, hắn vuốt ve đỉnh tóc, thực sự bắt đầu nhớ nhung ngày tháng khi Chim trắng nhỏ ở bên anh.
Tóc Xanh đang đi dạo bên ngoài chạy một vòng, anh mang Chim Bắc Sơn trở về.
Du An vốn không thích màu tóc mới Tóc xanh, chói mắt tránh đi, nhưng lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn thấy một chút màu trắng trong bụi cây đủ màu.
“Anh mang chim Bắc Sơn về hả.”
Tóc xanh thận trọng gật đầu, mang theo gánh nặng trên đầu.
Du An nhặt một sợi tóc đen của cô lên, và bắt đầu tự hỏi liệu mái tóc của mình có quá bình thường khiến cô mất đi sự ưu ái của chim Bắc Sơn hay không.
Trong hai ngày đầu tiên khi chim trắng nhỏ làm tổ trên đỉnh đầu, Tóc xanh vẫn cảm thấy một chút mới lạ. Từ ngày thứ ba, anh cảm thấy cổ mình bắt đầu đau.
Nếu anh muốn xoay cổ và di chuyển xung quanh, những móng vuốt nhỏ xíu của chim nhỏ sẽ dễ dàng tóm lấy tóc của anh.
Mỗi sợi tóc đều quý giá, và Tóc xanh không muốn để bất kỳ sợi tóc nào chết thảm vì chim nhỏ.
Tóc xanh duy trì một tư thế trong một thời gian dài đã mệt mỏi.
Điều thậm chí còn mệt mỏi hơn là thỉnh thoảng anh phải đón nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của Giám ngục trưởng.
Tóc xanh, người vô cùng lo lắng vì điều đó, đã đi tìm Tạ Uyên, "Trợ lý Tạ, có cách nào để làm cho chim nhỏ ra khỏi đầu tôi không?"
Tạ Uyên nhìn mái tóc sặc sỡ của Tóc xanh và suy nghĩ, "Thật khó để tìm một người có bộ tóc khác hấp dẫn hơn để chim Bắc Sơn làm tổ."
Khóe mắt tóc xanh hơi ẩm ướt, anh run giọng nói: "Thật sự không còn cách nào khác sao?"
Tạ Uyên cẩn thận suy nghĩ, "Nếu anh có thể tìm cho nó một con chim khác làm bạn, có thể nó sẽ không có thời gian quan tâm đến anh nữa.”
Tóc xanh nhìn xung quanh, đừng nói đến việc tìm kiếm một con chim Bắc Sơn khác, thậm chí không có bóng chim ở đây.
Tạ Uyên đưa cho anh một ý tưởng mới, "Trong bếp không phải có một đàn gà mới sao, anh mượn hai con thử xem?"
Tóc xanh do dự, "Gà và chim ngoại hình không giống nhau lắm."
Tạ Uyên nhún vai, “Không có biện pháp nào nữa đâu, biết đâu mấy hôm nữa anh lại tìm được một con chim nào đó thì sao.”
Với tâm lý lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Tóc xanh mượn ba con gà nhỏ trong bếp và thả vào trong sân.
Những chú gà con lông vàng mới chào đời tuần tra trên địa bàn mới cất tiếng kêu non nớt.
Động tĩnh này quả nhiên đã thu hút chim Bắc Sơn đang vùi đầu trong mái tóc mới của Tóc xanh.
Nó tò mò nhìn những chú gà con màu vàng sữa và dang rộng đôi cánh.
Tóc Xanh cảm nhận được sự chuyển động trên đầu và ngay lập tức phấn khích.
Anh ta rắc một nắm hạt kê cho những chú gà con, và những chú gà con bắt đầu cúi đầu mổ.
Chim Bắc Sơn miễn cưỡng nhìn những chiếc lông sặc sỡ dưới móng vuốt của nó, và nhìn chú gà con đang mổ vui vẻ một cách thèm thuồng.
Cuối cùng nó cũng dang rộng đôi cánh và gia nhập đàn gà con.
Tóc xanh gãi mái tóc xơ xác trên đỉnh đầu, thở ra một hơi dài. Tâm trạng của Du An không được cải thiện vì điều này.
Đúng là chim trắng nhỏ không còn làm tổ trên tóc người khác nữa mà nó đã làm tổ trong chuồng gà.
Không biết cuộc sống một mình lâu ngày có khiến chim nhỏ cảm thấy cô đơn hay không, giờ đây nó như coi mình như một thành viên trong gia đình gà con, dù ăn hay ngủ cũng phải quấn quít bên đàn gà con.
Du An cảm thấy đau lòng về điều này, "Tôi cho nó ăn, mua tổ cho nó ngủ. Rõ ràng, thứ tôi cho ăn là côn trùng đóng hộp cao cấp nhất, hạt kê ngon nhất, nhưng nó lại chạy đến chỗ mấy con gà để giành thức ăn đấy."
Tóc xanh nhìn bức tranh gia đình gà và chim hài hòa bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng theo bản năng, "Chắc là do xoài nhà mình không ngon bằng xoài đi ăn trộm chăng?"
Tạ Uyên liếc nhìn Du An vẻ mặt càng ngày càng uể oải, vội gõ vào gáy Tóc xanh một lúc, "Không nói được thì đừng nói."
Chim Bắc Sơn đã bỏ cô mà đi, xương rồng không thể xảy ra chuyện được.
Tạ Uyên lại đi tìm Tóc ngắn.
Tóc ngắn đau khổ nói, "Sẽ mất một thời gian cho cây xương rồng tồn tại trong nước, nhưng tôi đã phát triển một kỹ năng khác."
Tạ Uyên thản nhiên nói với một chút thất vọng, "Cái gì?"
Tóc ngắn: "Tôi có thể làm cho xương rồng nở hoa." Vừa nói, Tóc ngắn vừa thúc vài nụ hoa nhỏ trên cây xương rồng.
Tạ Uyên hai mắt sáng lên, nở hoa nghe cũng hay ho đấy chứ. Anh cầm chậu xương rồng đang chớm nở lên, "Tôi lấy cái này đi trước, những vẫn phải tìm cách giúp xương rồng sống tốt trong nước đấy nhá."
Tạ Uyên đem chậu cây xương rồng này đặt trên bậu cửa sổ, đặt nó vào vị trí dễ thấy nhất, để Du An vừa bước vào cửa là có thể nhìn thấy.
Quả nhiên, Du An vừa đi ăn cơm về đã phát hiện ra điều bất ngờ nho nhỏ này.
Cô không thể tin nói: "Tôi trồng xương tồng sắp nở hoa rồi này."
Tạ Uyên tựa hồ vừa mới phát hiện, nhìn kỹ một chút, "Ồ đúng thật này, cô nhìn nụ hoa này, đêm nay nhất định sẽ nở hoa." Du An xoa hai tay vào nhau chờ đợi, đứng bên chậu hoa.
Trời đã tối.
Du An nhìn chằm chằm vào cây xương rồng và từ từ ngáp.
Một giây sau, vài đóa hoa nhỏ màu hồng trắng cỡ móng tay chậm rãi nở rộ trên cây xương rồng, nhị hoa màu vàng nhạt khẽ rung rinh trong gió chiều, cực kỳ đáng yêu.
Du An không khỏi thở nhẹ ra, giống như thở mạnh sẽ thổi bay bông hoa nhỏ. Đây là lần đầu tiên cô trồng cây ra hoa, Tạ Uyên nhìn khuôn mặt hài lòng của Du An, bất giác cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn.
Tâm trạng tốt của Du An kết thúc vào sáng hôm sau.
Ngay khi cô thức dậy, cô nóng lòng muốn nhìn thấy những bông hoa xương rồng của mình.
Nhưng chỉ có một cái chậu xanh trơ trụi chào đón cô, và vài cánh hoa lác đác quanh chậu, như nói lên số phận hẩm hiu của bông hoa bé nhỏ.
Đầu óc Du An quay cuồng, bông hoa cô lần đầu tiên cô trồng đã biến mất.
Tóc xanh vừa vào cửa đã thấy Du An đầy phiền muộn.
Anh lo lắng lùi nửa bước về phía cửa như một phản xạ có điều kiện.
"Giám ngục trưởng, xảy ra chuyện gì? Thái Tài Tinh căn cứ bị phát hiện, hoặc là quân đội tới ?"
Du An chậm rãi quay đầu lại, trong tay còn đang vặn vẹo mấy cánh hoa gãy.
“Không phải, là hoa xương rồng của tôi rụng mất rồi.”
Tóc xanh cảm thấy hơi lạnh gáy. Du An sắc bén trừng mắt nhìn anh, “Tóc xanh, anh có động vào chậu cây này không đấy?”
Tóc xanh vội vàng nói: “Không, tuyệt đối không có, tôi còn chưa có nhìn thấy bông hoa nào cả.”
Tạ Uyên cũng bước vào văn phòng, bị không khí kỳ lạ trong văn phòng mà vô thức căng thẳng: “Làm sao vậy?”
Anh không hiểu, vì sao tỉnh lại trở về đêm trước giải phóng rồi, à không so với trước giải phóng còn thảm hơn. Du An ra hiệu cho anh nhìn cây xương rồng hói trên bậu cửa sổ.
Tạ Uyên nhìn một chút, cau mày nói: "Hoa, vì sao hoa không còn?"
Du An nhếch khóe miệng, "Tôi cũng muốn biết." Tạ Uyên dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng lập tức nói: "Tôi đi kiểm tra một chút, xem tên nào lớn gan thế, dám làm chết bông hoa?"
Tạ Uyên quay người đi ra ngoài. Khi đi ngang qua sân, anh bị thu hút bởi âm thanh líu lo từ chuồng gà và dừng lại. Anh quay đầu lại, liếc mắt một cái liền thấy chim trắng nhỏ mũm mĩm ngậm một đóa hoa trắng hồng trong miệng, đang ở bên một con gà nhỏ lông vàng mềm mại nhất bày ra vẻ tán tỉnh.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Tạ Uyên dần dần tiêu tán, hắn tựa hồ không cần điều tra nữa. Lúc này thủ phạm đang nghênh ngang đi qua anh với đồ ăn cắp ngậm trong miệng.
Tạ Uyên cảm thấy lo lắng cho chim Bắc Sơn một giây. Chim trắng nhỏ ơi, đã đến lúc kiểm tra vị trí của mày trong trái tim của Du An rồi, liệu mày quan trọng hơn hay xương rồng quan trọng hơn nhỉ.