Chương 88

Nửa đêm, khỉ gầy trằn trọc trên giường, đói không ngủ được. Anh lặng lẽ lăn qua và ra khỏi giường.

Không cho hắn ăn, thì hắn không thể tự đi tìm sao? Khỉ gầy con mắt nhỏ như hạt đậu xanh đảo hai vòng trong bóng tối, mơ hồ lập lòe. Hắn bước nhẹ đến cửa và ngập ngừng ấn tay nắm cửa.

"Cạch"

cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra.

Con khỉ gầy vừa giơ chân lên, không khỏi dừng lại, Hắn đột nhiên do dự, sao lại đi ra dễ dàng như vậy, hắn cảnh giác nhìn xung quanh, luôn cảm thấy mọi việc tiến triển quá thuận lợi.

Trong đêm tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu.

Khỉ gầy nheo mắt nhìn quanh trong đêm, không biết hướng nhà bếp ở đâu. Đói nhiều ngày như vậy, hôm nay hắn mới ăn nửa bát cháo, đã không chịu nổi nữa.

Con khỉ gầy nhìn về phía đông, và quyết định đi tìm từ đó. Hắn đã thực hiện bước đầu tiên một cách cẩn thận, và mọi chuyện đều ổn.

Bước thứ hai cũng không có việc gì.

Sợi dây căng thẳng trong lòng khẽ nới lỏng, hắn "phịch" một tiếng bước lên bước thứ ba, Khỉ gầy trực tiếp rơi vào một cái hố sâu cực lớn.

Hắn vô thức thốt ra một tiếng hét, sợ làm người khác kinh động, vì vậy hắn nửa chừng cố nén giọng nói còn lại vào trong cổ họng.

Con khỉ gầy gò nằm dưới đáy hố với tâm trạng xấu hổ, di chuyển chân khó khăn, mắt cá chân đau nhói và bị bong gân.

Anh ta mặt mày nhăn nhó, đúng là trộm gà mất tiền.

Con khỉ gầy cố gắng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân và leo lên bằng cách bám vào thành hố.

Nhưng bức tường đất xốp và mềm, và khi anh ta nắm lấy nó, anh ta không thể dùng sức ngoại trừ việc đưa lớp đất rơi xuống.

Con khỉ gầy gò chống lại cơn buồn ho trong cổ họng, và bắt đầu nỗ lực lần thứ hai.

Sau nhiều lần cố gắng, con khỉ gầy gò không tiến triển gì ngoại trừ mắt cá chân sưng tấy hơn và toàn thân bẩn thỉu như thể đã lăn lộn trong đất nhiều lần.

Con khỉ gầy nhìn miệng hố cách đầu mình hơn một thước, không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Ai mà ác thế, đào hố đất to như vậy trước cửa nhà

Một đêm qua đi.

Sáng sớm, Lila hào hứng đến chỗ Du An.

“Giám ngục trưởng, cô bảo tôi đào cái hố thật sự có tác dụng.”

Du An vừa mới gặm xong một củ cà rốt, nghe được Lila nói trong mắt lóe lên một tia tinh quang.

Cô lau tay, đứng dậy nói: "Tôi biết con khỉ gầy không thật thà như vậy. Chúng ta đi xem một chút đi."

Du An và Lila đến mép hố, chậm rãi đi vòng quanh hố hai lần.

Phải mất thêm hai giây để chiêm ngưỡng những dấu chân rỗ trên thành hố.

Cô nhìn xuống con khỉ gầy gò đang đầu bù tóc rối.

“Anh không ở trong nhà không thoải mái, muốn chui vào trong hố nghỉ ngơi à?”

Con khỉ gầy ở dưới đáy hố cả đêm, uể oải, khi ngẩng đầu nhìn thấy Du An, cảm thấy tội lỗi.

Bị che phủ bới cái bóng của Du An nói: "Cái này, đây là ngoài ý muốn, cô đại nhân đại lượng, để tôi đi lên trước." Du An nhếch khóe môi: "Sao tôi lại cảm thấy anh thích ở trong cái hố này hơn nhỉ?"

Khuôn mặt của con khỉ gầy thay đổi nhanh chóng, như thể ai đó đánh đổ cả một bảng màu lên, "Không, không, tôi nghĩ căn phòng phù hợp với tôi hơn."

Du An mỉm cười:"Tôi muốn anh dưỡng thương hai ngày mới bắt đầu đi làm. Hiện tại anh có thể nửa đêm lẻn ra ngoài, làm một số việc nhỏ trong khả năng của anh cũng không thành vấn đề nhỉ?" Tại sao anh không bắt đầu làm việc trên cánh đồng ngay hôm nay."

Con khỉ gầy mở to mắt, "Tôi, tôi còn yếu lắm."

Du An nhướng mày, "Tôi cũng không phải người vô lý như vậy, nếu anh cảm thấy yếu đuối, anh có thể ở đáy hố này nghỉ ngơi hai ngày nhé.”

Khỉ gầy ngay lập tức thay đổi lời nói: "Điều đó không cần thiết. Bây giờ tôi đã trở thành một thành viên của căn cứ, tôi cảm thấy rằng cần phải đóng góp sức lực của mình, tôi có thể làm được ngay bây giờ”

Du An nhìn bộ dạng chửi thề của Khỉ gầy, hài lòng cong mắt và ra hiệu cho Lila đưa anh ta ra ngoài.

Mặt đất dưới chân con khỉ gầy guộc bắt đầu trồi lên nhanh chóng khiến anh mất cảnh giác và lảo đảo, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy được chắc chắn, Du An đưa một cái cuốc cho anh ta.

"Lila sẽ đưa anh xuống cánh đồng.”

Du An lại quay đầu lại cùng Lila thì thầm gì đó,

Lila gật đầu nói với Khỉ gầy: "Đi với tôi" Lila dắt con khỉ gầy guộc đến rìa một cánh đồng hoang vắng, trong đầu suy nghĩ, cô đi vòng quanh một mảnh đất hình vuông,

"Nhiệm vụ hôm nay của anh là dọn sạch cỏ dại và rác thải trên cánh đồng, quét sạch mặt đất. Sau đó gieo hạt."

Con khỉ gầy nhìn thẳng vào khu vực rộng lớn, "Vậy cũng quá nhiều rồi."

Hắn nhìn chiếc cuốc có cán hơi lỏng lẻo trong tay, "Công cụ này quá lỗi thời.."

Lila thấy hắn có bộ dạng kén cá chọn canh trực tiếp đá hắn vào vùng đất được đánh dấu.

Khoảnh khắc tiếp theo, vùng đất xung quanh bị trũng xuống và những con mương sâu xuất hiện, hoàn toàn nhốt con khỉ gầy trong vùng đất này.

Con khỉ gầy chết lặng.

Lila vẫy tay với anh ta, "Tôi sẽ đón anh sau khi anh hoàn thành công việc của mình.” Sau khi nói xong, Lila không chút do dự rời đi, chỉ còn lại con khỉ gầy gò ôm chặt cuốc trong gió lạnh, với vẻ mặt thất thần.

Lila quay trở lại căn cứ, và không thể nhịn được cười khi nhìn thấy Du An

" Cô cũng ác quá, có rất nhiều máy móc để khai hoang, nhưng lại đưa cho hắn mỗi một cái cuốc. "

Du An nghiêm túc nói: "Anh ta thiếu giáo huấn. Nếu anh ta thành thành thật thật trong hai ngày tới, tôi sẽ đổi cho anh ta công cụ khác. Nếu anh ta không thực hiện tốt, hãy để anh ta sử dụng cái cuốc đó cho đến khi bao giờ xong thì thôi. "

“Thái Tài Tinh có nhiều đất như vậy, hẳn là đủ để anh ta cày cấy trong mười tám năm.”

Trong đầu Lila đột nhiên xuất hiện hình ảnh một con khỉ già, đầu tóc bạc phơ, gầy gò đang làm việc trên cánh đồng với một cái cuốc trong tay.” Cô không phúc hậu, lại cười thành tiếng.

Căn cứ quân sự lúc này.

Ketlin đột nhiên nhận được thông tin từ cấp dưới của mình.

"Cảnh báo phát dị tộc hiện tại trạm giao thông Thạch Lâm đã được kích hoạt và ngay lập tức phong tỏa toàn bộ khu vực Thạch Lâm. Dù có lật ngược cũng phải tìm được người."

Cách trạm giao thông Thạch Lâm không xa, một chàng thiếu niên tóc xoăn đang đứng cúi đầu ở trong đám đông.

Sau sự cố vượt ngục tập thể của dị tộc ở Tinh ngục Scola, Scola Tinh đã bị thiết quân luật.

Khi anh nhận ra có gì đó không ổn và muốn rời khỏi đây thì đã quá muộn.

Anh ấy đã dành phần lớn số tiền tiết kiệm của mình để mua vé giá cao, nhưng anh lại không nghĩ tới khi vừa bước vào ga tầu chuông cảnh báo đã vang lên.

Nếu không phải xung quanh xe cộ đủ lớn, cộng thêm phản ứng nhanh nhạy cùng né tránh, hắn đã lập tức bị tóm gọn.

Sau khi rời Tinh ngục Scola, anh ta tìm được một công việc bán thời gian trong một nhà máy ở khu Thạch Lâm vì thiếu tiền.

Với sự tiện lợi của khả năng điều khiển kim loại, anh đã lắp đặt các bộ phận một cách nhanh chóng, sau khi từ một công nhân tạm thời trở thành một công nhân chính thức, một sự cố lớn như vậy đã xảy ra trong Tinh ngục Scola.

Bây giờ anh không mong trở thành một người làm việc toàn thời gian và tiết kiệm tiền, việc rời khỏi nơi này mới là ưu tiên hàng đầu.

Ngay khi chàng thiếu niên đang lẩn trốn để tránh sự truy lùng của quân đội, Peppa cũng nghe tin về động tĩnh của khu Thạch Lâm.

Sau sự cố ở Tinh ngục Scola, anh mất liên lạc với Du An.

Dù biết đây là hiện tượng bình thường trong tình huống khẩn cấp nhưng trong lòng Peppa không khỏi trách mắng Du An.

Chạy trốn liền chạy trốn, náo động lớn như vậy khiến người ta sợ hãi run lên, nhưng bọn họ ngay cả lời nhắn cũng không để lại.

Anh ta ngay lập tức triệu tập người của mình khi biết rằng có một dị tộc của Khu Thạch Lâm phát ra cảnh báo.

“Đi khu Thạch Lâm, tìm người trước quân bộ, mang về.”

Thuộc hạ do dự, “Tại sao ngài phải đi vào vũng lầy này, nếu như quân bộ phát hiện thì…?”

Peppa không hề giao động, “Cứ làm theo ý của tôi đi.”

Nếu dị tộc đó trốn ra từ Tinh ngục Scola có lẽ sẽ biết tin tức về Du An.

Còn Du An, người ở Thái Tài Tinh xa xôi, chuyên tâm xây dựng căn cứ, ở xa không biết tin tức gì.

Với nỗ lực của đội kỹ sư do Lila đứng đầu, họ đã xây dựng được một hầm ngục kiên cố gần căn cứ chỉ trong một ngày.

Du An quyết định mang về hai người treo trên cây biến dị, treo lâu quá sợ sẽ chết mất.

Cô đi với Tóc ngắn, người sẽ cho Cây biến dị ăn. Từ đằng xa, cô thấy hai bóng người hấp hối giữa không trung. Tóc ngắn ra hiệu cho Cây biến dị đặt hai người đó xuống.

Cây biến dị miễn cưỡng buông hai "đồ chơi mới" mới có được một ngày, và ngay lập tức bị thu hút bởi loại trái cây mới do Tóc ngắn mới trồng ra.

Du An liếc nhìn hai tù nhân với khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi nứt nẻ đang hôn mê.

Nảy ra một ý tưởng, cô biến họ thành hai con châu chấu, túm lấy một cọng cỏ bên đường, trói lại rồi cùng đi về.

Cho đến khi cô ném họ vào ngục tối, không ai trong số họ tỉnh lại.

Du An chán ghét nhìn hai người bọn họ, sai người đưa hai miếng đồ ăn rồi rời đi.

Ở phía bên kia, Tạ Uyên và Tóc xanh đang bận rộn lên kế hoạch xây dựng căn cứ.

Nhìn thấy Du An trở về, Tạ Uyên vội vàng nói: “Thái Tài Tinh là một ngôi sao nông nghiệp, các tòa nhà đều là những tòa nhà dân cư bình thường, nếu chúng ta muốn chiến đấu với quân đội trong tương lai, vật liệu hiện có ở đây không đủ để xây dựng một căn cứ vũ trang đầy đủ."

Du An nghĩ một lúc, "Trước tiên hãy lập danh sách mua hàng, liệt kê tất cả những thứ cần và để cho Cái bóng đi mua chúng một lượt." Văn phòng tạm thời của họ được thành lập cách đó không xa nơi ở, và Du An, giống như trước đây, trên bậu cửa sổ có những cây xương rồng tròn ủm và một chậu cây cảnh.

Không giống như trong Tinh ngục Scola, ở đây nó có thể nhận đủ ánh sáng mặt trời.

Du An nhìn cây xương rồng dưới ánh mặt trời, đột nhiên cảm thấy có chút muốn ngo ngoe rục rịch.

Cô hỏi: “Ở đây có hạt giống cây xương rồng không?”

Tạ Uyên sửng sốt một chút, sau đó quả quyết nói: “Không.”

Du An do dự một giây, quả quyết nói: “Thêm cây xương rồng vào danh sách mua hàng , không phải giả, mà là sống."

Tạ Uyên cẩn thận nhìn cô một cái, thăm dò nói: "Cô sẽ không…,lại muốn trồng cây hả?"

Du An bất mãn nhìn anh một cái, "Có vấn đề gì sao? Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi xương rồng nhiều như vậy, không nhất định là vấn đề của tôi. Thực vật trong Tinh Ngục cả ngày không có ánh nắng mặt trời, sinh trưởng tốt mới là lạ."

“Nhưng Thái Tài Tinh này không giống vậy, nó có đầy đủ điều kiện thích hợp để thực vật sinh trưởng, lần này tôi nhất định có thể để cây xương rồng sống sót."

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cô, Tạ Uyên khóe miệng theo bản năng giật giật.

Anh nhìn thấy 5 chậu lê gai do Tóc xanh viết dưới đơn đặt hàng, lắc đầu và lặng lẽ thêm một con số 0 vào cuối. Cứ mua 50 cây trước đi, đề phòng vậy.