Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 83

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, Tạ Uyên tim đập như trống đánh. Tim anh đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Trong mắt anh lúc này, Du An toát ra một tia sáng chưa từng có, quá chói mắt.

Cô mô tả một tương lai mà vô số dị tộc đã thầm tưởng tượng nhưng không dám ngờ tới.

Yết hầu của Tạ Uyên lăn lộn, đôi mắt anh lóe lên sự phấn khích không thể kiểm soát.

"Tôi đi tầng hầm thứ 99. Hàng xóm của tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi."

Sau khi Tạ Uyên vội vàng rời đi, Du An gọi điện cho Tóc xanh.

"Tóc xanh, anh là một người bình thường, anh ở nơi nào đều có thể sống tốt, cho nên tôi cho anh lựa chọn, anh muốn rời đi, hay là đứng về phía dị tộc."

Tóc xanh sớm đã cảm nhận được không khí khác thường trong nhà tù, anh ta kiên quyết nói: "Giám ngục trưởng, cô đã cho tôi một cuộc sống mới, cô đứng ở đâu, tôi sẽ đứng đó."

Du An khẽ nhếch khóe môi, đưa cho anh ta một mật khẩu tài khoản.

"Đây là tài khoản kinh phí của Tinh ngục. Hãy cố gắng che đậy nó và chuyển nó đến các tài khoản ẩn danh khác. Đây là vốn quan trọng của chúng ta."

Tóc xanh do dự nói: "Giám ngục trưởng, nếu cô thiếu tiền, tôi cũng đã tiết kiệm được một khoản rất nhiều tiền tư nhân."

Du Anren Tôi không thể nhịn cười, "Anh nên giữ tiền lương của mình cho chính mình."

Tóc xanh đăng nhập tài khoản do Du An cung cấp trên thiết bị đầu cuối.

Anh nhìn dãy số 0 dài phía trên, và mắt anh mở to.

“Giám ngục trưởng, không phải cô…?”

Tóc xanh vào thời khắc mấu chốt nuốt xuống hai chữ “tham nhũng” xuống.

Du An vội gõ đầu hắn để rũ bỏ những suy nghĩ lung tung.

"Anh đang nói cái gì? Đây là tiền tích lũy của các Giám ngục trưởng trước đây. Anh xem, Tinh Ngục của chúng ta đã nhiều năm không cập nhật hệ thống giám sát, có những phòng giam sau khi hoàn thành cũng không được cải tạo, ngay cả việc bật máy sưởi cũng không có, tất cả tiền đều ở đây."

Tóc xanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại bắt đầu chuyển tiền.

Du An lại gọi cho Cái bóng: “Có một món đồ siêu lớn cần anh mang theo.”

Cái bóng sững người một lúc, “Đồ siêu lớn”

Du An chậm rãi nói, “Kho vũ khí và đạn dược của căn cứ quân sự, Có thể mang về bao nhiêu thì mang về, thuốc nổ cường độ cao mới là ưu tiên."

Sau khi giao nhiệm vụ cho Cái bóng, Du An gọi điện thoại cho Dulo, "Đi xem đồ ăn trữ lạnh của bếp ăn có thể dùng được bao nhiêu ngày cho toàn bộ tinh ngục ."

Hiệu quả của Dulo rất cao, và Sau khi quản lý kho đếm xong, anh ta quay lại báo cáo.

“Quản giáo, hôm nay là thời gian nhà cung cấp giao hàng, lượng hàng dự trữ cũng không nhiều, có thể dùng được khoảng 3 ngày.” Du An trầm ngâm nói, “Nếu không tính tù nhân và cai ngục ở 49 tầng phía trên?"

Dulo "Có thể kéo dài một tuần, nhưng Gíam ngục trưởng, ngài định…?"

Du An xoa cằm, "Tôi có một chút tranh chấp với bộ quân sự, tên Ketlin đó đang vội, có lẽ ông ta sẽ trực tiếp đánh bom Tinh Ngục. Tôi không thể liên lụy đến những người bình thường vô tội."

Dulo nghi hoặc, nhẹ giọng nói: "Vậy ngài muốn đem phía trên toàn bộ người đều đuổi ra ngoài."

Du An gật đầu, "Ngăn ngừa thương tích ngoài ý muốn, và tiết kiệm tiền thức ăn."

Cô lại quay sang nhìn Dulo "Anh có thể rời đi với họ."

Dulo rất khó đưa ra lựa chọn.

Du An nói: "Không có chuyện gì, anh có thể suy nghĩ một chút, không cần quá lo lắng."

Tinh Ngục bên ngoài.

Ketlin, người đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, đã rất khó chịu với lớp vỏ bảo vệ giống như mai rùa này.

Anh ta gọi một đội, "Trở về căn cứ, mang một lô pháo năng lượng tới."

Đội trưởng do dự một chút, "Thưa ngài, đó là vũ khí chiến đấu, chúng ta chỉ ở đây để tiếp nhận tù binh."

Ketlin trừng mắt nhìn anh ta hung dữ: "Anh là sĩ quan hay tôi là sĩ quan?"

Đội trưởng nuốt những lời còn lại, đáp lại Ketlin, sau đó dẫn đội trở về căn cứ. Những người còn lại trang bị đầy đủ vũ khí tiếp tục bao vây cổng Tinh Ngục, nhìn chằm chằm vào tấm khiên năng lượng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt.

Ở phía bên kia, Cái bóng di chuyển nhanh chóng.

Sau khi Du An nói xong về những món đồ ngoại cỡ, anh ấy nhanh chóng lôi ra một vài thùng hàng dùng để đựng những món đồ ngoại cỡ.

Cái bóng kéo container về căn cứ quân sự.

Do không quen địa hình nên anh đi loanh quanh một hồi mới tìm được kho vũ khí. Trong khi anh ta đang tìm kiếm chất nổ, một nhóm binh lính bất ngờ bước vào nhà kho.

Cái bóng nhanh chóng kéo mình thành một đường đen mỏng, và cắm vào khe tường trong góc.

Người lính dẫn đầu ra lệnh cho năm hộp lớn pháo năng lượng để cho những người lính di chuyển ra ngoài.

"Ngươi nên hành động nhanh lên. Kettlin đang đợi."

Cái bóng không khỏi vểnh tai lên khi nghe thấy cái tên quen thuộc này.

Một người lính đang mang một chiếc hộp và hỏi to: "Đội trưởng, chúng ta có thực sự sẽ phải tấn công Tinh ngục hả? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?" Đội trưởng vỗ nhẹ vào sau đầu anh ta.

"Điều quan trọng nhất của một người lính là tuân theo mệnh lệnh. Nếu trời sập, chỉ huy sẽ lo liệu. Đừng suy nghĩ lung tung?"

Người lính ngừng nói.

Sau khi họ chuyển xong những chiếc hộp, cửa nhà kho đóng lại và căn phòng chìm trong bóng tối.

Một bóng đen từ từ hiện ra từ góc tường.

Cái bóng ngay lập tức gửi tin nhắn cho Du An.

Ketlin yêu cầu binh lính đến căn cứ để di chuyển vũ khí và chuẩn bị bắn phá Tinh ngục.

Sau khi gửi tin nhắn, Cái bóng bắt đầu chuyển hàng hóa.

Tôn trọng nguyên tắc di chuyển càng nhiều, kẻ thù càng ít vũ khí, Cái bóng gần như dọn sạch nhà kho của căn cứ.

Tại Tinh ngục Scola.

Sau khi Du An nhận được tin từ Cái bóng, cô quyết định sơ tán tù nhân ngay lập tức.

Cai ngục trưởng mới ở 49 tầng trên là cai ngục lớn tuổi nhất lúc trước Walter, tuổi tác càng lớn thì càng thận trọng, anh ta trân trọng mạng sống của mình nhất.

Du An cảm thấy rằng chỉ cần cô làm cho tình hình đủ nghiêm trọng, Walter sẽ tự nhiên bỏ chạy.

Không quá khó để sơ tán 49 tầng phía trên.

Du An đích thân đến gặp Cai ngục trưởng

Walter đã khϊếp sợ trước những biến động của Tinh ngục hầu hết thời gian trong ngày.

Vừa nhìn thấy Du An, liền lo lắng nói: "Giám ngục trưởng, chuyện gì xảy ra? Tại sao quân đội lại bao vây Tinh Ngục?"

Du An không vội vàng nói: "Chủ yếu là bởi vì tôi cùng Ketlin trưởng quan có chút mâu thuẫn."

Walter không nhịn được cao giọng, “Chuyện này có thể là do một chút oán hận tạo thành sao?”

Du An lạnh lùng liếc hắn một cái, áp chế Walter đang tràn đầy oán trách.

Du An hắng giọng một cái, "Đương nhiên, tôi không muốn mọi người vì chuyện của tôi mà bị liên luỵ, cho nên trước khi Ketlin bắt đầu pháo kích Tinh Ngục, anh có thể dẫn mọi người tạm thời ra ngoài lánh nạn."

“Pháo, pháo kích?” Walter bị doạ sợ

Anh theo bản năng lo lắng nói: “Bên ngoài bị bao vây, chúng ta làm sao ra ngoài?”

Du An cũng không hoảng hốt, “Nhân lực của Ketlin tập trung ở cửa trước, nhưng cửa sau xe vận chuyển và xe chở rác về cơ bản không có người canh gác. " Walter vội vàng muốn bỏ chạy, nhưng bị Du An ngăn lại.

“Tôi có thể thả anh ra, nhưng anh cần phối hợp với các cai ngục khác đem tù nhân mang đi.”

Walter lo lắng đến đầu đầy mồ hôi, hắn vội vàng đồng ý.

Dưới sự chỉ huy của Du An, một cuộc di cư quy mô lớn đã bắt đầu ở tầng 49 phía trên.

Đồng thời, Du An cũng yêu cầu Dulo sắp xếp cho các cai ngục bình thường ở tầng dưới 50 rời đi.

Sau khi cân nhắc một hồi, Dulo cũng quyết định rời đi: “Xin lỗi, Giám ngục trưởng, tôi còn có gia đình và bạn bè.”

Du An xua tay, “Không sao, đi đi.”

Khi Ketlin chú ý tới động tĩnh ở cửa sau của Tinh Ngục, liền bị đám đông hỗn loạn trước mặt làm cho giật mình:

"Du An phát điên rồi hả? Cô ta đang cố gắng làm gì bằng cách thả tất cả những tù nhân này?"

Đám người đột nhiên trào ra, hoàn toàn khiến Ketlin rối trí. Ông ta có thể tấn công vào cảnh cửa sắt đang đóng im lìm kia, nhưng ông ta không thể công khai chĩa súng vào nhiều người bình thường như vậy.

Ông ta thậm chí còn lo lắng về việc liệu Du An có trộn lẫn các dị tộc với những người bình thường và để họ nhân cơ hội này trốn thoát hay không.

Ketlin hét lớn để binh lính của mình kiểm soát tình hình hỗn loạn, đồng thời bấm số điện thoại của cấp trên.

"Thưa ngài, Giám ngục trưởng Tinh ngục Scola thật điên rồ. Cô ta đã thả tất cả các tù nhân trong Tinh ngục ra, tôi nghi ngờ rằng cô ta sẽ phản loạn..."

Ketlin vẻ mặt nghiêm túc, "Ngài yên tâm, tôi sẽ cố hết sức khống chế hiện trường."

Sau cuộc gọi, Ketlin lại gửi một yêu cầu tiếp viện đến căn cứ.

“Phái ba đội nữa lại đây, mang theo vũ khí và đạn dược…”

Lúc bên ngoài hỗn loạn, Du An một mình đi dạo trong Tinh Ngục trống rỗng.

Đế giày cứng rắn giẫm trên nền đất lạnh lẽo, phát ra âm thanh lanh lảnh, vang vọng trong hành lang vắng vẻ.

Bác sĩ không biết từ khi nào anh ta bước ra khỏi góc, theo sau là một Solo thận trọng.

Nhìn thấy Solo, Du An sững người một chút, "Anh không có rời đi."

Solo trịnh trọng nói: "Giám ngục trưởng, tôi đã nói rồi, tôi sẽ mãi mãi đứng về phía cô."

Không biết vì sao, Du An chỉ cảm thấy tâm tình nặng trĩu bỗng tiêu tan.

Cô cong môi, đột nhiên hỏi: "Anh có thể nấu ăn không?"

"Này" Solo sửng sốt, "Ừ, có chút."

Du An gật đầu, "Vậy anh có thể vào bếp giúp, những nhân viên nhà bếp đó đã đi rồi, phải có người nấu ăn."

Solo bị đuổi vào bếp với vẻ mặt thất thần.

Du An lại đưa mắt nhìn bác sĩ.

Bác sĩ vội vàng giơ tay, "Tôi cầm dao phẫu thuật, đừng để tôi đi cầm muôi."

Du An tiếc hận từ bỏ ý nghĩ nóng nảy của mình.

Cô có chút chán ghét liếc nhìn bác sĩ, “Vậy bây giờ anh giúp thế nào?”

Bác sĩ đột nhiên từ trong túi lấy ra một ống tiêm, “Cô để cai ngục ở tầng dưới 50 lại là vì sợ bọn họ tiết lộ thông tin dị tộc. Tôi có thể giúp cô xem bọn họ, nếu không nghe lời, họ sẽ bị tiêm."

Du An cong môi, "Anh cũng thông minh đấy, đi mau."

Bác sĩ nhanh chóng cầm ống tiêm chạy đi. .

Du An trở lại văn phòng của mình và gọi cho Lange.

"Xin hãy mang bà nội và Lila cùng nhau trốn đi. Tôi đã xảy ra chuyện, có thể sẽ có người đi tìm mấy người.”

Lange nghiêm túc đồng ý: “Lila có khả năng khống chế đất đai, năng lực cũng rất mạnh, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt Bà nội Du, xin hãy yên tâm.”

Lúc này, Cái bóng đã trở lại với rất nhiều chiến lợi phẩm.

Anh thò đầu ra khỏi gương, lúng túng liếc nhìn văn phòng không mấy rộng rãi của Du An.

“Giám ngục trưởng, tôi có thể để vũ khí và đạn dược mà cô muốn ở đâu?”

Du An cầm lấy một chiếc gương di động, cùng bóng đen đi về phía nhà kho trống gần đó.

“Hãy để nó ở đây trước đã.”

Lần lượt từng chiếc hộp bị Cái bóng lôi ra ngoài. Trong một thời gian ngắn, nhà kho trống đã được lấp đầy.

Cái bóng gãi đầu, “Còn một ít nữa, tôi không bỏ xuống được.”

Trong mắt Du An hiện lên một tia kinh ngạc, “Chắc là anh đã sơ tán cả kho hàng của căn cứ quân sự rồi.”

Cùng lúc đó, Ketlin nhận được điện thoại từ căn cứ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt ông thay đổi chóng mặt.

"Cái gí? Cướp kho vũ khí?"
« Chương TrướcChương Tiếp »