Chương 77

Cuộc điều tra về Tập đoàn Montero bắt đầu với tốc độ cực nhanh.

Bản thân ông Montero đã bị cơ quan tư pháp tạm giữ khẩn cấp, nhà riêng của ông bị khám xét kỹ lưỡng.

Các nhân viên tìm kiếm đã tìm thấy phòng giam của nhà tù dưới lòng đất ở Quận Bắc, bao gồm cả những nạn nhân khác vẫn bị nhốt trong đó.

Dư luận xôn xao.

Tập đoàn Montero luôn được biết đến với hình ảnh công ty tốt và có mối quan hệ hợp tác lâu dài với chính phủ, trường học và các tổ chức khác.

Việc bất ngờ tiết lộ hành vi phạm pháp của ông Montero khiến nhiều người bất ngờ.

Tập đoàn Montero ngay lập tức đưa ra các biện pháp khẩn cấp, tuyên bố rằng mọi hành vi phạm tội đều là hành động cá nhân của ông Montero và không liên quan gì đến tập đoàn.

Tất cả các vị trí do ông Montero nắm giữ đã bị xóa sổ.

Một cuộc đấu tranh quyền lực mới cũng đã bắt đầu trong gia tộc Montero.

Tất cả những người thân đều đang nhìn chằm chằm vào quyền lực và sự giàu có trong tay ông Montero.

Khi gia tộc Montero rối loạn, gia tộc Ferrand do Peppa đứng đầu và các tập đoàn khác bắt đầu tấn công Tập đoàn Montero, tranh giành thị trường và thâu tóm công việc kinh doanh.

Tập đoàn Montero trở nên bấp bênh trong cơn bão bất ngờ này.

Tại tòa án.

Tin tức đầu tiên mà ông Montero đưa ra là việc buôn bán nội tạng bất hợp pháp được khởi xướng bởi Cai ngục trưởng Augustus, người đã chết trong vụ hỏa hoạn.

Là cấp dưới của anh ta, Bria là một trung gian quan trọng trong giao dịch.

Để chứng minh cho lời nói của mình, ông Montero đã cho xem đoạn video giám sát cảnh Bria giao hàng cho dinh thự.

Bria cũng bị giam giữ cùng nhau.

Với niềm tin rằng giám đốc nhà tù August, người đã trở về từ cõi chết, sẽ cứu anh ta, anh ta kiên quyết kiểm soát miệng của mình.

Trong thời gian bị giam giữ, Montero và Bria tình cờ trở thành hàng xóm ở phòng giam bên cạnh.

Băng qua bức tường lan can kim loại cao chót vót, ánh mắt nham hiểm của ông Montero gần như chọc thủng nhiều lỗ trên cơ thể Bria.

“Anh thật gan dạ, tại buổi họp báo mà anh dám cắn lại tôi, tôi nghĩ anh không muốn mạng sống của chính mình.”

Bria liếc nhìn lan can kim loại ngăn cách giữa hai người, trong lòng có chút cảm giác an toàn.

Anh ta nghiêm khắc vặn lại, "Tôi chỉ đang nói sự thật. Anh có nghĩ rằng anh có thể đánh bại tôi bằng cách trói tôi lại không?"

Montero chế nhạo: "August thực sự đã nuôi dạy một con chó tốt."

Bria liếc nhìn ông ta: "Anh vẫn còn mặt mũi đề cập đến Cai ngục trưởng August ư, anh là kẻ phản diện."

Montero gần như cười giận dữ, "Tôi đang âm mưu chống lại ai?"

Bria khinh thường nhìn anh ta: "Anh đang giả vờ gì vậy, August đã tự mình nói với tôi."

Montero cau mày: “August đã chết từ lâu, anh đang nói nhảm cái gì vậy?”

Bria hạ giọng: “Anh mới là người nên ngừng nói nhảm và nguyền rủa Cai ngục trưởng của tôi, Ngài August vẫn còn sống và khỏe mạnh.”

Montero nhìn anh một cách vô lý: "Đồ điên, chính mắt tôi nhìn thấy…." Ông ta nuốt xuống nửa câu sau.

Bria dường như đã bắt được tay cầm của ông ta, và tự hào nói: "Quả nhiên, anh đã đâm sau lưng Cai ngục trưởng."

Montero không khỏi có chút nghi ngờ trong giọng điệu thề thốt của mình.

Chẳng lẽ August thật sự còn chưa chết sao, bằng không con chó đã lạc chủ làm sao dám đột nhiên phản kích.

Chẳng lẽ đây hết thảy đều là August trả thù hắn sao?

Montero liền lắc đầu, không thể nào, hắn rõ ràng nhìn thấy August bị moi trái tim.

Montero nhìn vẻ mặt kiên định của Bria, trong lòng không khỏi thầm mắng.

Nếu là ở bên ngoài, ông có thể nhờ người kiểm tra. Bây giờ bị mắc kẹt ở đây, anh thực sự là một tù nhân chả biết thông tin gì.

Tại Tinh ngục Scola.

Niềm vui lớn nhất của Du An mỗi ngày là nghe đủ loại tin xấu từ gia tộc Montero.

Ví dụ hôm nay giá cổ phiếu giảm bao nhiêu. Một tổ chức nào đó đã thông báo chấm dứt hợp tác với Tập đoàn Montero.

Các sản phẩm của Montero đã bị công chúng tẩy chay, v.v.

Công việc quản lý Tinh ngục của Du An cũng dần đi đúng hướng.

Với sự nỗ lực của Tóc xanh và những người khác, công việc hàng ngày đã trở nên dễ dàng và thú vị. Vấn đề duy nhất có thể là bộ dáng Tóc xanh không được đẹp.

Du An cảm thấy rằng anh ấy đã đặt quá nhiều áp lực lên công việc của mình.

Vì quan tâm đến sức khỏe tinh thần của cấp dưới, Du An quyết định nhờ Tạ Uyên khai sáng cho anh ta.

Tạ Uyên, người gần đây đã thành thạo kỹ năng đưa đẩy, giao nhiệm vụ cho Dulo.

Lý do của anh ấy rất đầy đủ:

"Dulo, Tóc xanh đã phải chịu áp lực ngày càng nhiều kể từ khi anh đến. Là người chịu trách nhiệm chính cho sự căng thẳng của anh ấy, anh nên quan tâm đến sức khỏe tinh thần của đồng nghiệp của mình." Dulu tiếp nhận nhiệm vụ .

Anh tạm thời tìm kiếm trên Tinh võng các phương pháp tư vấn tâm lý.

Ý kiến được đánh giá cao nhất là rủ đồng nghiệp/ bạn bè lên sân thượng hóng gió, điều này có lợi cho hai người mở lòng.

Không có sân thượng trong Tinh ngục Scola.

Vì vậy, Dulo mời Tóc xanh lên tầng một để ngắm cảnh.

Tinh ngục Scola những ngày qua liên tục có gió to.

Hai người vừa ra khỏi Tinh Ngục, liền bị một trận cuồng phong thổi tới.

Mái tóc được Tóc xanh thắt lại thành bím nhỏ và bắt đầu mọc dài ra bị gió thổi tung lên.

Anh ta hất mặt vài lần, và cuối cùng từ bỏ việc chống lại cơn gió mạnh.

“Dulo, anh tìm tôi làm gì thế?”

Dulo suy tư hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.

“Tóc Xanh, phương pháp làm việc của mỗi người là khác nhau, tôi đã quen với chế độ làm việc cường độ cao, nhưng anh không cần phải ép buộc bản thân như vậy.”

Tóc xanh cảm thấy trong lòng như nghẹn lại.

Anh ta định nói gì đó, nhưng đầu anh ta bị một chiếc túi giấy bị gió thổi bay tới.

Tóc xanh cuống cuồng thoát khỏi chiếc túi và chóp mũi đỏ ửng vì gió.

Anh ta ngắt lời Dulo đang cố gắng an ủi: "Chúng ta trở về thôi."

Dulu cảm thấy hơi áy náy khi nhìn thấy Tóc xanh càng thêm héo úa trong gió mạnh.

Tư vấn tâm lý của Dulo thất bại, Tạ Uyên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình làm điều đó.

Cho rằng bầu không khí thoải mái tạo điều kiện cho cuộc trò chuyện, văn phòng ở dưới lòng đất, có vẻ hơi âm u.

Tạ Uyên cũng mời Tóc xanh lên tầng một.

Gió hôm nay vẫn ồn ào thổi.

Tóc xanh quấn chặt quần áo, rụt cổ trong gió lạnh.

Tạ Uyên chậm rãi nói: "Tóc Xanh, anh không cần phải tạo áp lực lớn như vậy cho mình. Dulo ở đây để chia sẻ công việc, không phải thêm việc cho anh."

Tóc xanh càng thêm sầu não, anh sợ mình không thể giữ công việc của mình khi Dulo chia sẻ hết mọi công việc.

Một cơn gió mạnh kéo theo một đám mây đen.

Tí yachs, một hạt mưa rơi trúng đỉnh đầu Tóc xanh.

“Trợ lý Tạ, trời đang mưa...”

Cuộc đối thoại này lại kết thúc trong thất bại. Tạ Uyên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc báo cáo với Du An.

Du An lấy ra một túi hạt dưa, quyết định tự mình làm.

Vẫn là tầng một quen thuộc...

Du An chia cho Tóc xanh một nắm hạt dưa, bắt đầu nói chuyện.

"Tóc xanh, ai cũng có điểm mạnh của mình. Anh không cần phải so sánh điểm yếu của mình với điểm mạnh của Dulo."

"Anh ta có thể dọn phòng giam sạch sẽ như anh không? Anh ta có thể mở mật khẩu phức tạp trong vòng một phút không? Anh ta có thể gửi tệp nặc danh cho người khác mà không ai biết không?"

Tách tách Du An vẫn cắn hạt dưa trong khi khuyên tóc xanh

Tóc xanh nước mắt lưng tròng mà cắn hạt dưa: "Cảnh ngục tư…"

Du An ra hiệu cho Tóc xanh cùng nhau ăn hạt dưa: "Đây cũng là một cách giải tỏa căng thẳng."

“Không ăn được hạt dưa, có thể đi dọn dẹp phòng giam. Từ tầng một đến tầng 99, Quét một lần, tôi nghĩ anh sẽ ổn lại thôi.”

Tóc xanh vừa gật đầu vừa gặm, vỏ hạt dưa trong tay đột nhiên bị gió thổi bay, đập vào mặt của anh.

Tóc xanh đóng băng…

Du An ho khan hai tiếng: "Được, chúng ta dừng ở đây, trở về đi."

Từ hôm nay, Tóc xanh bắt đầu làm việc kết hợp nghỉ ngơi. Khi làm việc mệt mỏi, anh đi dọn dẹp phòng giam để thư giãn đầu óc.

Sau khi Tạ Uyên phát hiện ra, anh ấy nhìn Du An như đang nhìn một nhà tư bản bóc lột sức lao động của nhân viên. Du An cố gắng chống lại ánh mắt lên án của anh.

Không lâu sau khi mái Tóc xanh hồi phục, Du An nhận được thông báo chính thức được bổ nhiệm làm Giám ngục tư của Tinh ngục Scola.

Cô choáng váng trước chiếc bánh từ trên trời rôi xuống này.

Cho đến khi Peppa gọi cho cô.

"Cũng may cô sớm nói cho ta biết, Montero sắp xảy ra chuyện, tôi thừa dịp này, tranh thủ không ít lợi ích từ gia tộc Montero, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi đã để thế lực gia tộc Ferrand thổi gió chút xíu để đưa cô lên vị trí mới này."

Du An suy nghĩ một chút, cô đã làm khá tốt công việc của Cảnh ngục trưởng, giờ có thêm cái danh chính thức cũng vậy thôi.

Cô cảm ơn Peppa, là cộng sự của Peppa có thể nói là quá tốt.

Sau khi chính thức thăng chức, Du An sẽ lại chuyển văn phòng.

Tóc xanh tình nguyện nhận nhiệm vụ dọn dẹp văn phòng mới, và hăng hái bắt tay vào công việc với một đống dụng cụ dọn dẹp.

Tạ Uyên nhìn bóng lưng của hắn lắc đầu liên tục.

Du An bất mãn đá vào ủng của anh ta: “Đừng đứng yên, còn rất nhiều việc phải làm đấy.”

Du An đi vào văn phòng Giám ngục trưởng.

Tóc xanh đã xóa sạch hoàn toàn dấu vết mà người cai ngục trước đó để lại. Đặt những chậu xương rồng xinh xắn và những chậu cây nhỏ trên bậu cửa sổ.

Cái tổ nhỏ của chim Bắc Sơn được đặt gần bàn làm việc, Du An có thể đưa tay với lấy. Du An đánh giá cao sự sắp xếp chu đáo của Tóc Xanh. Tóc xanh vui vẻ tiếp tục làm việc.

Du An ngồi xuống bàn làm việc, cuối cùng cô đã có được tất cả quyền hạn của quản giáo.

Điều đầu tiên cô sẽ làm là xem qua các hồ sơ về dị tộc. Tù nhân cấp S được “người trong cuộc” nhắc đến nhiều lần được cho là cấp dưới thân cận nhất của cô trong tương lai. Du An đã rất tò mò về người này.

Cô nóng lòng nhập tài khoản và mật khẩu để đăng nhập vào hệ thống và vào kho lưu trữ của hệ thống. Vòng tròn nhỏ màu trắng đang tải từ từ xoay trên màn hình.

Du An đứng dậy rót một tách trà.

Cô quay lại bàn, vẻ mặt của cô đông cứng lại khi nhìn thấy màn hình hiển thị.

Trên trang hiện ra hồ sơ tù nhân cấp S, góc trên bên phải dán một tấm ảnh, là một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Tạ Uyên đẩy một xe đầy tài liệu đi vào.

“Giám ngục trưởng, những tài liệu này đều ở trong tủ hồ sơ sao?”

Du An trầm mặc hồi lâu.

Tạ Uyên không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô: "Giám ngục trưởng"

Du An ánh mắt dán chặt trên mặt Tạ Uyên, khiến anh có loại muốn đưa tay sờ sờ xem trên đó có vết bẩn gì không.

Du An cuối cùng cũng lên tiếng, nét mặt của Tạ Uyên hiện rõ trong con ngươi màu xám nhạt của cô.

“Trợ lý Tạ, có lẽ, anh có một người anh song sinh à?”