Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 75

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong khi đó, biệt thự của ông Montero.

Một người đàn ông trung niên được người quản gia đưa vào và đến phòng làm việc của ông Montero.

Quay lưng ra cửa, ông Montero ngả lưng vào chiếc ghế xoay lớn bọc da màu đen.

Ông ta trầm giọng nói: “Tôi đã nói, nếu anh không đưa Jenny về thì không cần phải quay lại đúng không?”

Người đàn ông trung niên lúng túng xoa xoa cổ tay áo nhăn nheo, vẻ mặt hơi bối rối.

Cuộc sống nơi biên cương thời kỳ này khiến nước da ông ta phủ đầy sương giá, thoạt nhìn có vẻ già đi vài tuổi.

Ánh mắt hắn khẽ động, trong giọng điệu có chút lo lắng.

"Thưa ngài, mặc dù tôi đã thất bại trong việc đưa cô bé Jenny đó trở lại. Nhưng tôi đã tìm được một người khác, là Bria."

Chiếc ghế xoay màu đen chậm rãi quay nửa vòng, để lộ khuôn mặt u ám của ông Montero:

"Bria là ai?"

Người đàn ông trung niên cảm thấy lạnh cả người, cúi người xuống cẩn thận nói: "Ngài không nhớ sao? Là người đàn ông đã ở cùng với Cai ngục trưởng August trước đó.”

Ông Montero nhớ lại. Một bóng người mơ hồ xuất hiện trong đầu: “Là anh ta à."

Thấy rằng ông Montero đã nhớ ra, người đàn ông trung niên bất giác thở phào nhẹ nhõm. Anh vội vàng nói tiếp: "Ngài tìm Jenny để đối phó với Du An. Mặc dù Bria có thể không hữu dụng bằng Jenny, nhưng anh ta từng là trợ thủ đắc lực của August nên có thể có ích."

Ông Montero dừng ánh mắt âm trầm trên người đàn ông trung niên. Một số hành động của ông ta chống lại Du An lần lượt thất bại.

Ông ta bất lực nhìn tên cai ngục bé nhỏ này từng bước leo lên vị trí Cai ngục trưởng và Cảnh ngục tư, và bây giờ cô ta thậm chí còn bắt đầu đóng vai trò là Giám ngục trưởng tạm quyền.

Và đứa con trai đáng thương của ông không được yên nghỉ đàng hoàng. Cả phòng làm việc bao trùm trong sự im lặng.

Người đàn ông trung niên nín thở trong tiềm thức và gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Một lúc lâu sau, Montero mới chậm rãi mở miệng: "Moi hết tất cả tin tức mà Bria biết, có thể lợi dụng hắn kéo Du An xuống ngựa thì tốt rồi, nếu không thì…,"

Người đàn ông trung niên đột nhiên cúi xuống và nhìn xuống đất:

"Ngàu yên tâm, lần này tôi sẽ không để ngài thất vọng đâu,"

Thái Tài Tinh

Công việc phát hiện của máy dò không có tiến triển, dao động năng lượng được phát hiện trước đó giống như một tia sáng loé lên trong màn đêm và chúng không bao giờ xuất hiện nữa.

Dù Nghị viên Harriet có lo lắng đến đâu, ông cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc lên đường đến ngôi sao Trung tâm.

Hắn ở chỗ này trì hoãn quá lâu, không thể đem việc chính mình giao phó mà chờ đợi ở đây.

Nghị viên Harriet để lại nhóm phát hiện và yêu cầu họ tiếp tục công việc phát hiện và báo cáo cho ông ngay lập tức nếu họ tìm thấy bất cứ điều gì.

Vào ngày Harriet rời đi, Du An cũng đang chuẩn bị trở lại Scola.

Lila và Lange ở lại, theo dõi chuyển động của các nhà thám hiểm.

Trở lại Tinh ngục Scola, lần đầu tiên Du An không bị choáng ngợp bởi đống công việc vì cô đã đi vắng một thời gian.

Tạ Uyên giải thích với cô: "Trợ lý mới Dulo rất hiệu quả, anh ấy làm việc hiệu quả hơn nhiều Tóc xanh."

Du An hài lòng lấy ra một túi cà rốt từ ngăn kéo, và bắt đầu "răng rắc, răng rắc".

Cảm giác thật tuyệt khi không phải làm thêm giờ.

Lúc này, Tóc xanh cầm một chồng tài liệu đi vào, ánh mắt nhìn thẳng, trong mắt còn có chút xanh đen.

“Giám ngục trưởng, cô đã trở lại.” Tóc xanh trong giọng nói lộ ra một tia mệt mỏi cùng suy yếu.

“Đây là tài liệu đã qua xử lý, cô chỉ cần đọc báo cáo ở trang đầu tiên là được.” Du An ngậm một củ cà rốt trong miệng, mơ hồ nói: “Ừm, để răng rắc răng rắc đi.” Tóc xanh ngơ ngác nhìn cô

Tạ Uyên liếc nhìn Tóc xanh đang lúng túng, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy bảo anh lấy tài liệu đặt lên bàn.”

Tóc xanh nhìn Du An, Du An gật đầu khẳng định.

Tóc Xanh nghi ngờ khả năng hiểu của mình trong giây lát.

Anh như một linh hồn lang thang đi tới đặt tài liệu xuống, rồi lại bay ra khỏi văn phòng. Du An cuối cùng cũng ăn xong miếng cà rốt trong miệng.

Cô hắng giọng: “Tóc xanh có vấn đề gì sao?”

Tạ Uyên nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Vì có thể so tài với Dulo, nhất định phải làm thêm giờ, tự làm mình mệt mỏi.”

Du An không khỏi lộ ra dấu vết sự đồng cảm trong mắt anh.

Tóc xanh lãnh đạm đi về văn phòng trợ lý.

Anh ta liếc nhìn Dulu, ngón tay múa trên bàn phím, chậm rãi hỏi: "Dulo, nếu Cảnh ngục tư bảo anh [để… răng rắc răng rắc… đi, anh có biết nó có nghĩa là gì không?" Tóc xanh vẫn ra hiệu bằng tay một cách sinh động.

Dulu rời sự chú ý khỏi màn hình trong vài giây và liếc nhìn Tóc Xanh.

“Cảnh ngục tư yêu cầu anh để tài liệu.”

Tóc xanh sững người: “Sao anh hiểu được?”

Dulu: “Sao lại có gì không hiểu?”

Nói xong, Dulo tiếp tục bận rộn với công việc trong tay. Chỉ có Tóc xanh đứng đó một mình và nghi ngờ cuộc sống.

Có phải anh ta là người duy nhất không thể hiểu những lời của Cảnh ngục tư không?

Tóc xanh nghĩ đến ngày trợ lý được chọn, Du An đã đề cập đến "khả năng quan trọng nhất của trợ lý lúc này là hiểu được cấp trên muốn gì", anh cảm thấy rằng công việc của mình đang gặp nguy hiểm.

Tóc xanh đã trở nên siêng năng hơn.

Du An thấy anh siêng năng đến mức muốn thuyết phục anh nghỉ ngơi.

Du An nghĩ đến Tóc xanh ngày nào cũng bận rộn không gặp được ai, không khỏi hỏi Tạ Uyên: “Dulu kí©h thí©ɧnhư vậy sao?”

Tạ Uyên chậm rãi nói: “Không phải là chuyện tốt cho cô sao? Nếu Tóc xanh không điên cuồng làm việc như vậy. Bây giờ cô không thể nhàn rỗi ở đây để chơi với chim nhỏ đâu."

Du An: “Khụ, vậy thì tăng tiền thưởng tháng này cho Tóc xanh đi.”

Lúc này, máy liên lạc của Du An vang lên

Đó là cuộc gọi của Peppa.

Du An nhấn nút gọi, cô chưa kịp nói lời chào thì Peppa đã ném cho cô một tin tức lớn:

"Montero đã liên lạc với Eldo, người đang thụ án, bây giờ Eldo khẳng định rằng anh ta không tự mình hoàn thành công việc phi pháp vào thời điểm đó. Anh ta còn có một kẻ đồng lõa."

"Kẻ đồng lõa này không chỉ thoát khỏi hình phạt xứng đáng mà còn được thăng chức lên một vị trí cao trong Tinh ngục." Page tiếp tục:

“Nhiều tờ báo lá cải trên phương tiện truyền thông đã nghe tin và đổ xô đến Tinh ngục theo thông báo của Eldo. Mặc dù tôi không biết toàn bộ câu chuyện về sự cố Eldo, nhưng từ mô tả của anh ta, người này chắc là cô đúng không?"

Du An từ từ siết chặt các ngón tay đang cầm máy liên lạc, Cô hít một hơi thật sâu.

"Eldo, rất có khả năng là ám chỉ tôi, nhưng lúc đó bộ phận giám sát đã điều tra kỹ lưỡng, hắn không thể vừa mở miệng liền muốn kéo tôi xuống nước."

Peppa tạm dừng một chút: " Đúng vậy, nếu như Eldo thật sự có chứng cứ thuyết phục, lúc đó có thể lấy ra, hiện tại đột nhiên lên tiếng, hẳn là được Montero hỗ trợ sau lưng."

Du An không khỏi nhíu mày: "Montero lâu như vậy không động đậy, vậy thì không nên có chuyện bất chợt nảy ra ý định muốn làm gì tôi."

Peppa hạ giọng: "Mấy ngày trước, một người đàn ông trung niên đã đưa một người lạ mặt vào biệt thự của Montero. Người đàn ông trung niên đã ở biên giới trước khi tôi liên lạc với Jenny, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra người mà anh ta mang theo."

Du An hơi nheo mắt lại: "Xem ra người này chính là mấu chốt."

Peppa: "Tôi sẽ tiếp tục điều tra, tốt hơn hết là cô nên chuẩn bị tinh thần trước, Montero rõ ràng đã chuẩn bị cho lần này."

Du An kết thúc cuộc gọi, cô nhìn Tạ Uyên: "Anh hẳn là nghe thấy, Montero lại bắt đầu có những động thái nhỏ."

Tạ Uyên nói nhẹ giọng nói: "Hắn như con gián vậy đánh hoài không chết, cứ mãi nhảy nhót lung tung."

Sau đó, Tạ Uyên đổi chủ đề: "Nhưng chuyện với Eldo là như thế nào?"

Du An gãi gãi cằm: "Chuyện dài lắm..."

Du An lược bỏ chi tiết, nói sơ qua sự việc.

Tạ Uyên nhìn cô đầy ẩn ý:

"Cảnh ngục tư, không nghĩ tới cô vừa mới tiến vào Tinh Ngục đã có bàn lĩnh như vậy rồi. "

Du An lập tức thanh minh: "Không phải tôi, sao có thể nói là tôi gây sự, rõ ràng là bọn họ làm, tôi chỉ là một tiểu quản ngục vô tội nhúng tay vào. ”

Tạ Uyên gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cai ngục cấp một vô tội đã gửi cai ngục cấp hai vào tay bộ phận giám sát, và trốn thoát bình an vô sự. ”

Du An vội vàng làm động tác dừng lại: “Đừng truy cầu quá khứ, hãy tập trung vào hiện tại.”

“Montero tìm được người như thế nào mà khiến ông ta tự tin như vậy. "

Tạ Uyên ngoan ngoãn bỏ qua đề tài này: "Nhất định là người biết chuyện lúc đó, cô nhớ lại xem. Không ai ngoài Eldor biết những gì cô đã làm ư? "

Du An nhíu mi tâm: "August biết chuyện, nhưng hắn đã là người chết rồi, không có khả năng chui từ dưới đất lên làm chứng. "

"Để tôi nghĩ xem nào." Du An cố gắng nhớ lại, một lúc sau, cô đột nhiên đập bàn, “Lần đầu tiên Eldo nhờ tôi đi giao hàng, tôi đã gặp một người ở cửa thang máy. "

Du An gõ bàn: "Nhưng lúc đó người đó hoàn toàn đứng trong bóng tối, căn bản không nhìn rõ mặt. Tôi chỉ nhớ giọng nói của ông ta rất khàn."

Tạ Uyên trầm mặc một hồi, "Cho nên cô không biết tên, cũng không biết tướng mạo.”

Du An hừ một tiếng: "Dù sao hắn cũng chỉ xuất hiện một lần”

"Nhưng đánh giá từ cuộc trò chuyện của ông ta với Eldo vào thời điểm đó, cấp bậc của ông ta phải cao hơn Eldo.”

Du An tâm tư nhanh chóng xoay chuyển: "Hắn không phải cai ngục, cho nên chỉ là tâm phúc August."

Tạ Uyên tiếp tục nói: "Người này ý thức tồn tại rất thấp, hơn nữa có lẽ là chuyên môn giúp đỡ August đối phó với những việc không thể ra mặt. "

Du An nói tiếp: "Và sau khi August chết, ông ta không hề xuất hiện, có lẽ ông ta đã bỏ trốn. Bây giờ bằng cách nào đó ông ta đã lọt vào tay của Montero."

Tạ Uyên: “Nếu ông ta ở cùng Montero, tìm cũng không quá khó.”

Du An nhếch khóe môi: “Montero đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho tôi, đã đến lúc phải đền đáp lại rồi.”

Đêm khuya, Du An theo Cái bóng vào trong gương.

Theo tin tức của Peppa, người đó sau khi vào biệt thự của Montero vẫn chưa ra ngoài, điều này giúp họ giảm phạm vi tìm kiếm rất nhiều.

Tuy nhiên, khi Du An tận mắt nhìn thấy quy mô dinh thự của Montero, cô nhận ra rằng mình vẫn còn ngây thơ.

Sự giàu có đen tối chiếm đoạt nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Về diện tích, biệt thự của Montero có thể so sánh với Tinh ngục Scola.

Du An nghiến răng và nói với Cái bóng: "Từ từ tìm xem."

Biệt thự Montero không chỉ có diện tích lớn, mà còn có nhiều phòng hơn và nhiều gương hơn.

Vài giờ sau, Du An bắt đầu cảm thấy chóng mặt. May mắn thay, cảm giác về phương hướng của Cái bóng là đủ tốt.

Theo cách nói của anh ấy, đây là tính chuyên nghiệp cơ bản của một người chuyển phát nhanh.

Cái bóng đưa Du An qua lại một cách khéo léo trong gương.

"Một số địa chỉ giao hàng của khách lạ thật đấy. Góc nào cũng có. Ví dụ như thùng rác xanh cuối ngõ, dưới gốc cây thứ 11 bên đường"

Du An nghe Cái bóng phàn nàn về khách hàng của mình, biểu tình của Du An hơi vặn vẹo.:

"Cái bóng, anh có chắc là anh vận chuyển hàng đứng đắn chứ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »