Cùng lúc đó, Giám ngục trưởng đang tích cực luồn cúi vì sự nghiệp của chính mình.
Trong khi cố gắng nịnh bợ Nghị viên, ông ta đã lợi dụng dư luận để xây dựng hình ảnh ngay thẳng và đàng hoàng của mình, đồng thời ông ta cũng không quên bí mật bôi xấu Giám ngục trưởng của Tinh ngục Trung tâm.
Edmund, người đã nuôi dạy con trai mình trở thành tội phạm, có đủ tiêu chuẩn để trở thành ứng cử viên vào quốc hội hay không đã trở thành chủ đề nóng.
Mà Giám ngục trưởng của Tinh ngục Scola tích cực làm theo pháp luật và đối xử công bằng với cấp dưới đã được giới truyền thông công khai tuyên dương.
Trong văn phòng xem báo cáo tin tức, Giám ngục trưởng không khỏi nhếch lên khóe miệng.
Ông ta đã rất nỗ lực để kết bạn với các ủy viên hội đồng, và hình tượng của Edmund vì chuyện này mà bị xấu đi rất nhiều, ông ta có thể bị loại khỏi danh sách ứng cử viên của ủy viên hội đồng.
Khi Edmund hoàn toàn sụp đổ, đó là cơ hội của ông ta.
Nghĩ đến đây, quản giáo không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Ông ta quay số liên lạc nội bộ của Tinh ngục: “Hãy để Cành ngục tư Du đến văn phòng của tôi.”
Khi Du An đến văn phòng của Giám ngục trưởng, cô thấy ông ta đang chắp tay sau lưng đang chiêm ngưỡng những bức tranh trang trí trên tường.
Du An chuyển ánh mắt sang bức tranh trang trí, đó là bức tranh mô tả phong cảnh của Hành tinh Trung tâm.
Tòa nhà quốc hội cao chót vót nằm ở trung tâm của bức tranh, tượng trưng cho trung tâm quyền lực của đế quốc.
Du An trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn là cung kính.
Cô đối mặt với Giám ngục trưởng, hơi cúi đầu nói: "Giám ngục trưởng, ngài tìm tôi?"
Giám ngục trưởng quay người, nghiêm mặt nói: "Lần này Raine phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tôi cảm thấy cần phải thực hiện khóa đào tạo trong Tinh ngục. Giáo dục về pháp quyền, nhấn mạnh việc thực thi pháp luật đúng đắn của quản giáo."
“Nhiệm vụ giáo dục và đào tạo này được giao cho cô. Cần thiết lập một hình ảnh tốt trước công chúng và tăng độ tin cậy của Tinh ngục Scola."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Du An hơi vặn vẹo. Đúng là hao hết tâm tư. Giám ngục trưởng đang cố gắng hết sức để đặt trân vào Tinh ngục Trung tâm.
Một hoạt động giáo dục từ trên xuống dưới bắt đầu mạnh mẽ trong Tinh ngục.
Du An không cần phải làm bài kiểm tra lần này, nhưng cô sẽ phải viết báo cáo với Giám ngục trưởng về khóa huấn luyện này.
Cô nghiến răng viết tài liệu báo cáo ở bàn làm việc, trong lòng thầm mắng Giám ngục trưởng. Đúng như dự đoán, việc giáo dục và đào tạo về pháp quyền này cũng đã được các phương tiện truyền thông đưa tin.
Tiếng ca ngợi Giám ngục trưởng không dứt.
Xem tin tức, Du An thầm thở dài, Giám ngục trưởng đã nếm được vị ngọt của dư luận, hắn không nỡ buông tay.
Để ngăn chương trình chính trị của Giám ngục trưởng thêm vào khối lượng công việc của mình một lần nữa, Du An quyết định đưa kế hoạch vào triển khai
Để cho Giám ngục trưởng xuân phong đắc ý lâu như vậy, đã đến lúc đánh tan mộng tưởng của ông ta.
Trong thời gian này, Du An rất chú ý đến xu hướng của dư luận.
Khi danh tiếng của Giám ngục trưởng của Tinh ngục Trung tâm giảm xuống mức thấp nhất trong công chúng, cô đã thực hiện cuộc gọi nặc danh mà Tóc xanh đã tạo ra.
Đây là số điện thoại cá nhân của Giám ngục trưởng của Tinh ngục Trung tâm mà Peppa đưa cho cô.
Cuộc gọi đầu tiên đã bị gác máy.
Du An bình tĩnh gọi cuộc thứ hai, cuộc gọi thứ ba cuối cùng cũng bắt máy.
Đối diện truyền đến một giọng nói có chút mệt mỏi, “Tôi là Edmund, ngài là..?”
Du An chậm rãi nói: “Người có thể giúp anh, đừng vội cúp máy, cho tôi ba phút, anh sẽ chắc chắn không hối hận."
Edmund ngăn bàn tay định cắt đứt cuộc gọi.
Du An: "Giám ngục trưởng Tinh Ngục Scola không thành thật, hắn đâm sau lưng anh, anh không muốn gậy ông đập lưng ông sao?"
Edmund trầm giọng nói: "Anh có biện pháp?”
Có một chút mê hoặc trong giọng nói của Du An: "Điều đó phụ thuộc vào việc anh có sẵn sàng từ bỏ thứ gì đó hay không."
Edmund: "Cái gì?"
Du An: "Đứa con trai nhỏ không biết cố gắng của anh.”
Edmund không nói gì
Du An nói tiếp: "Theo tôi biết, anh còn có một người con trai cả rất ưu tú nữa. Nếu anh thực sự coi trọng Raine, anh sẽ không để anh ta đến với Scola, một ngôi sao tầm trung, phải không?"
Edmund do dự: "Anh muốn làm gì?"
Du An nhếch khóe môi: " Một người cha bận rộn với công việc không có thời gian chăm sóc mọi mặt cho con trai mình là điều tất nhiên. "
"Nếu trước khi thẩm phán đưa ra quyết định cuối cùng anh có thể phân rõ giới hạn với con trai mình, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Raine. Sau đó, hình ảnh của anh trong lòng mọi người không còn là cha của một tên tội phạm nữa mà là Giám ngục trưởng của Tinh ngục Trung tâm, người tận tâm với công việc, đứng về lẽ phải vì đại nghĩa diệt thân. "
“Ngược lại, Giám ngục trưởng của Tinh ngục Scola mới là người che đậy tội ác của cấp dưới."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu,
Du An lặng lẽ đếm từng giây trong lòng, mười, chín, tám… ba, hai, một
Edmund: "Rốt cuộc anh là ai?"
"Một người tốt bụng. "
Du An cúp điện thoại, cá lớn đã cắn câu.
Edmund hành động rất nhanh. Cùng ngày, ông ta đưa ra tuyên bố,
[ Raine Farber đã trưởng thành rời khỏi Hành tinh Trung Tâm và không còn liên lạc gì với ông ta nữa. Họ là mối quan hệ cha con chỉ tồn tại trên danh nghĩa, ngược lại, Giám ngục trưởng của Tinh ngục Scola là người có liên hệ mật thiết với Raine, khi Raine còn là cai ngục, đã được chăm sóc đặc biệt]
Không biết Edmund đã nói gì với Raine, Raine người bị giam trong Văn phòng Tư pháp, cũng thừa nhận những gì cha mình đã nói.
Câu nói này hoàn toàn khiến Giám ngục trưởng của Tinh ngục Scola rơi vào đầu sóng ngọn gió.
Thậm chí còn có tin đồn rằng Giám ngục trưởng Scola làm trò hề lố bịch này chỉ để kéo Edmund xuống ngựa
Giám ngục trưởng hoảng sợ, ông ta gọi cho thành viên quốc hội mà ông ta đã liên lạc trước đó, nhưng không ai trả lời.
Khi ông ta đang vội vàng đi đi lại lại trong văn phòng, Du An đã đi tới cửa.
“Giám ngục trưởng, tung tích của hai loài thực vật quý mà Raine từ chối giải thích trước đó đã được tìm thấy.”
Giám ngục trưởng có vẻ không kiên nhẫn: “Bây giờ nói cho tôi biết thì có ích gì?”
Du An chậm rãi nói: “Chúng ở trong nhà riêng của Nghị viên Carter.”
“Cô nói cái gì?” Quản giáo đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, mặt anh sa sầm lại.
“Giỏi lắm Carter.”
Nghị sĩ đã ưu ái Edmund từ lâu, chỉ có hắn mói là người bị loại trừ và trở thành một kẻ bị ruồng bỏ.
Giám ngục trưởng nghiến răng nghiến lợi: "Còn có ai biết tin tức này?"
Du An bình tĩnh nói: "Tin tức vừa nhận được còn chưa được công bố."
Giám ngục trường nghiêm khắc nói: "Tôi sẽ đích thân đi tới phòng tư pháp. Một kẻ sau khi thành niên không còn liên lạc với cha của mình, sẽ dùng loại cây quý hiếm đưa cho cha để nịnh bợ Nghị viên? Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không tin." Du An hơi cúi đầu, nhìn
người Giám ngục trưởng vội vàng rời đi.
Trâu bò đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Hiện tại vở kịch đã chính thức khai mạc.
Giám ngục trưởng, người bị cơn giận dữ làm cho choáng váng, có sức mạnh chiến đấu đáng kinh ngạc, câu chuyện mà ông ta tiết lộ tại văn phòng xét xử một lần nữa khiến mọi người phải há hốc mồm.
Cứ nghĩ đây chỉ là một trường hợp quản giáo lơ là nhiệm vụ, điều bất thường duy nhất là gia cảnh của quản ngục. Kết quả dần dần phát triển thành một cuộc chiến giữa hai Giám ngục trưởng.
Giờ đây, ngay cả các nghị sĩ đương nhiệm cũng tham gia, các vấn đề liên quan thậm chí còn lớn hơn.
Cây cỏ quý hiếm mà Raine gửi cho Nghị sĩ Carter có liên quan đến việc Edmund trở thành ứng cử viên nghị sĩ hay không?
Chuyện gì xảy ra với phiên tòa xét xử Raine cũng trở thành chủ đề được nhiều người quan tâm.
Trong Tinh ngục Scola, Du An tự pha cho mình một tách trà trong khi xem bản tin.
Có thể nói tiếc nuối lớn nhất chính là không thể tận mắt nhìn thấy những người này biểu tình thay đổi, chỉ có thể gián tiếp biết được phản ứng của bọn họ thông qua tin tức.
Đây là một Vụ bê bối gay gắt lên đến đỉnh điểm khi Tòa án tìm dược hai cây quý trong nhà của Nghị viên Carter.
Bộ quân sự trước đó bị dư luận đàn áp sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy và bắt đầu ngấm ngầm châm lửa đốt. Họ nóng lòng muốn ngọn lửa này ngày càng cháy mạnh, để toàn bộ quốc hội nhúng tay vào. Vì không để cho vấn đề phạm vi tiếp tục mở rộng, quốc hội nhanh chóng dẹp loạn.
Nhanh chóng loại bỏ Hạ nghị sĩ Carter và loại Warden Edmund khỏi danh sách ứng cử viên Quốc hội.
Điều tiếp theo hợp lý hơn.
Edmund đã bị sa thải và được gửi đến phòng xử án để ở bên con trai mình.
Giám ngục trưởng Scola đã được xem xét vì thành tích tốt trong việc tiết lộ tội ác kịp thời và đã bị tạm đình chỉ để điều tra.
Việc quản lý tạm thời Tinh ngục Scola được giao cho Cảnh ngục tư Du An.
Du An, người nhận được tin tức cuối cùng, cảm thấy hơi khó chịu.
Mặc dù cô đã đạt được mục tiêu một mũi tên bắn trúng ba con chim, nhưng kết quả dường như không khiến cô hài lòng.
Hai ngày sau, Du An nhìn Tóc xanh chuyển đống tài liệu gần như có thể chạm đến trần nhà tới cho cô, cô đã khô héo hoàn toàn.
Khi Tạ Uyên bước vào văn phòng, anh nhìn thấy Du An đang ngây ngốc với những tài liệu trước mặt.
Tạ Uyên đưa tay ra và vẫy nó trước mắt cô.
Du An lấy lại tinh thần, chỉ vào văn kiện chậm rãi nói: "Thấy chưa?"
Tạ Uyên: "Cái gì?"
Du An từ trong văn kiện lấy ra một sợi tóc, thấp giọng than thở, "Tôi lại rụng tóc nữa rồi nè."
Tạ Uyên có chút mơ màng: "Cho nên?"
Du An giống như một thùng thuốc nổ chuẩn bị nổ tung: "Tôi hiện tại áp lực công việc quá lớn, hôm nay mất một cọng, ngày mai hai cọng, ngày kia ba cọng"
"Tóc của tôi càng ngày càng ít, biến thành Chim trắng nhỏ hói đầu, biến thành xương rồng không có gai. Cho nên, anh có ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề không?"
Tạ Uyên cố gắng không phì cười: "Vậy cô muốn làm gì?"
Du An nghiêm mặt nói: "Một Tóc xanh còn chưa đủ, tôi cần thêm trợ lý "
“Điều quan trọng nhất là, trước tiên tôi cần đặt hàng bộ thuốc kí©h thí©ɧ mọc tóc đã."
Trong khi nói chuyện, Du An đăng nhập vào Tinh võng một cách tự nhiên và mở nền tảng mua sắm.
“Chuyện tuyển trợ lý này giao cho anh đấy.”
Tạ Uyên chỉ nhận ra có điều gì đó không ổn khi Du An đuổi anh ta ra khỏi văn phòng với thái độ hiên ngang lẫm liệt.
Anh luôn cảm thấy mình bị lừa dối.
Cấp trên của anh dường như mỗi ngày đều có những mẹo câu cá mới, khi Tóc xanh đẩy một chiếc xe chở đầy tài liệu đi ngang qua, anh ấy nhìn thấy Tạ Uyên đang đứng trong hành lang suy nghĩ về cuộc sống.
“Trợ lý Tạ, sao anh lại đứng ở đây?”
Tạ Uyên nhìn đống tài liệu trong tay, theo bản năng chớp chớp mắt, “Những tài liệu này là của Cảnh ngục tư Du sao?”
Tóc xanh lắc đầu, chỉ vào đống tài liệu tài liệu: "Không, một nửa là của Cảnh ngục tư, một nửa là của anh."
Tạ Uyên nghĩ đến một đống công việc còn chưa hoàn thành, lúc này anh đột nhiên cảm nhận được tâm trạng của Du An.
Anh ta nghiêm mặt lại, nói với Tóc Xanh: "Tóc Xanh, gần đây anh cảm thấy khối lượng công việc của mình tăng lên rất nhiều đúng không?"
Tóc xanh gật đầu: “Đúng là như thế…”
Tạ Uyên tiếp tục nói: “Vì để công việc hoàn thành tốt hơn, Cảnh ngục tư quyết định chọn thêm trợ lý."
Tóc xanh vẫn không biết gì: "Vậy…."
Tạ Uyên: "Anh trước lập một danh sách các ứng viên trợ lý, vì chất lượng của trợ lý và để giảm bớt áp lực công việc sau này của anh, anh phải lựa chọn cẩn thận đấy."
Nhìn Tạ Uyên đột nhiên thả lỏng bước chân và ung dung về phòng mình, Tóc xanh gãi đầu. Không biết vì sao, vừa rồi anh ta như nhìn thấy bóng dáng của Cảnh ngục tư trên người Tạ Uyên.