- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)
- Chương 66
Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)
Chương 66
Hôm nay, tin tức mới đến từ Văn phòng thẩm phán. Kiwi đã tự sát vào đêm trước phiên tòa.
Khi Du An nghe tin, cô đã sững sờ trong giây lát.
"Có phải là bàn tay của quân đội? Để ngăn anh ta đưa ra lời khai bất lợi trong phiên tòa."
Tạ Uyên sắp xếp các tài liệu trong tay và nói,
"Nếu người đã chết, chúng ta không thể đẩy hắn đến quốc hội và đối phó với quân đội bằng tất cả sức lực."
Du An suy nghĩ một lúc và tìm Tóc xanh: "Gửi tất cả các tệp được mã hóa mà anh nhận được từ Kiwi đến hộp thư tố cáo công khai của quốc hội, dưới danh nghĩa Kiwi.”
Tạ Uyên không thể không hỏi: “Cô muốn gửi hết ư? trong đó có một số nội dung cô vẫn chưa nghiên cứu hết.”
Du An dựa lưng vào ghế sô pha và nhìn lên ở trần nhà: "Những vấn đề này để quốc hội đau đầu. Tôi hy vọng họ có thể nâng cao hiệu xuất làm việc của mình vì Kiwi đã chết không minh bạch."
Vài ngày sau, quốc hội cuối cùng đã hành động.
Họ đã phát động một cuộc điều tra từ trên xuống trong sạch đế quốc, người đầu tiên gánh chịu gánh nặng là bộ quân sự gần đây đã nộp đơn lên Bộ Tài chính về một số lượng lớn chi phí quân sự.
Khi cuộc điều tra được khởi động mạnh mẽ, một số sĩ quan quân đội đã liên tiếp bị sa thải vì hối lộ và các giao dịch tiền bạc khác.
Du An nhìn những cái tên được đề cập trong các bản tin, và dần dần khớp với danh sách mà cô lấy được từ Kiwi.
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi con lạc đà này còn khỏe mạnh.”
Du An lật xem trang tin tức, không khỏi cong môi.
Chắc chắn, sẽ hiệu quả hơn nếu để những người chuyên nghiệp làm loại đấu tranh chính trị này.
Bộ quân sự bận rộn, gần đây Ketlin không có thời gian để tìm Du An. Những chuyện trong quân đội khiến ông ta đau đầu.
Gần đây, Du An chỉ mới thảnh thơi thì lại được Giám ngục trưởng triệu tập
Đây là lần đầu tiên cô gặp quan chức cao nhất ở Tinh ngục kể từ khi cô đến đây.
Văn phòng Giám ngục trưởng ở tầng 90.
Du An đi thang máy một mạch đi xuống, cảm giác như sắp chìm sâu vào lòng đất.
Giám ngục trông không còn trẻ nữa, thái dương xám xịt, chống nạng vàng đen, trông uy nghiêm trang nghiêm.
“Cảnh ngục tư Du, Tinh Ngục mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại mới có thời gian gặp cô.”
Du An hơi cúi đầu tỏ vẻ cung kính: “Có thể dành thời gian gặp tôi, là vinh hạnh của tôi rồi.”
Giám ngục trưởng nở một nụ cười nhẹ: "Một năm qua, đã có rất nhiều thăng trầm trong Tinh ngục. Cảnh ngục tư đã thay đổi liên tục. Tôi hy vọng cô có thể học hỏi từ họ và đừng đi theo con đường cũ của họ."
Du An cúi đầu: "Vâng, giám ngục."
Giám ngục tiếp tục: "Hãy làm đúng bổn phận, đừng tham gia vào những điều lộn xộn bên ngoài, cứ nhìn kết cục của Kiwi ấy."
Tai Du An giật giật.
Giám ngục đã chú ý tới mọi chuyện, cũng không muốn Tinh Ngục bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu bên ngoài,
"Chúng ta cùng quân đội không giống nhau, Kiwi lúc trước ký kết hợp tác hiệp nghị, hẳn là theo cái chết của hắn mà huỷ bỏ..."
Du An một bên tai nghe xong giáo huấn, trở về phòng làm việc. Lời đề nghị của Giám ngục tình cờ trùng hợp với cô.
Khi Ketlin bận chỉnh đốn nội bộ quân đội và dự định đến thăm Tinh ngục một lần nữa, cô đã lịch sự từ chối.
"Giám ngục không muốn Tinh Ngục dính líu đến ngoại giới tranh chấp, e rằng hợp tác trước kia của chúng ta khó có thể tiếp tục."
Nghe được cô cúp điện thoại, Kelin không thể tin được. Nếu những người trong hội đồng đột nhiên bắt đầu tìm lỗi cũng không sao, ngay cả một Cảnh ngục tư nho nhỏ cũng bắt đầu chống lại anh ta?
Ketlin sắc mặt tối sầm lại, một tên không có bối cảnh, bóp chết dễ như nghiền chết một con kiến.
Anh bấm một dãy số: "Dạy cho Cảnh ngục tư mới được bổ nhiệm một bài học và cho cô ta biết cô ta nên nghe theo ai."
Bên này, Du An cúp điện thoại và nói với Tạ Uyên: "Tiếp theo tôi có thể gặp một chút rắc rối.”
Tạ Uyên mỉm cười: "Cô có thể dễ dàng giải quyết những rắc rối nhỏ như vậy. "
Du An gõ hai cái lên màn hình: "Còn quá sớm để anh tin tưởng tôi như vậy."
Tạ Uyên chồng một chồng tài liệu trước mặt cô, "Tôi tin tưởng cô."
Ngày hôm đó, Du An gặp tai nạn thang máy, cô đi vào thang máy, trong phòng thang máy đột nhiên tối sầm lại, thang máy trực tiếp rơi từ tầng 25 xuống tầng 50, nếu không phải cô kịp thời biến thành gai nhỏ, cô sẽ bị gãy một cánh tay và một cái chân.
Mặc dù vết thương lớn nhất trên người cô ấy chỉ là một vết xước nhỏ, nhưng Du An vẫn giả vờ bị thương nặng và được đưa vào khu đặc biệt bên cạnh bệnh xá. Bác sĩ băng bó tay và chân cho cô một cách đàng hoàng: "Cô giả vờ bị thương đến đây để làm biếng à?"
Du An trợn tròn mắt: "Đây là lời mà anh làm bác sĩ nên nói với bệnh nhân sao? Tuy vết thương trên người không nghiêm trọng, nhưng trong lòng tôi rất đau."
Bác sĩ nhịn không được kêu lên một tiếng, khẽ hừ một tiếng: "Cô sống ở chỗ này làm cái gì, nhanh lên đi, đừng tăng thêm gánh nặng cho tôi."
Du An chớp mắt nhìn hắn: "Yên tâm, tôi sẽ không ở đây ăn vạ đâu."
Vào buổi tối, khi Du An ăn bữa ăn dành cho người bệnh trong khu đặc biệt, cô đã hối hận.
Du An đặt chiếc thìa xuống và nói với Tạ Uyên: "Lúc trước Cái bóng ở đây một tháng mới béo lên, đúng là không dễ dàng gì. "
Tạ Uyên liếc cô một cái: "Cho dù cô muốn vĩnh viễn sống ở chỗ này, bác sĩ cũng sẽ không đồng ý. "
Du An nâng niu húp một ngụm canh dinh dưỡng, quay trở lại chủ đề chính.
"Thang máy đột nhiên gặp sự cố, anh có biết nguyên nhân không?"
Tạ Uyên đưa một tấm máy tính bảng có chụp hiện trường vụ tai nạn.
"Dây cáp ở đầu thang máy có dấu hiệu bị hỏng. Lúc xảy ra sự cố, chú ở phòng giám sát không có ở đó. Có thể có người đã nhân cơ hội vào phòng giám sát và cắt điện"
Du An hơi cau mày hệ thống giám sát của Tinh ngục Scola rất tệ.
Ngoại trừ camera giám sát tại một số lối ra vào quan trọng, hầu hết các hành lang và khu vực công cộng đều là điểm mù giám sát.
Cô từng nghi ngờ đây là kẽ hở do cựu Cai ngục trưởng và Cảnh ngục tư cố tình để lại nhằm tạo điều kiện cho những kẻ đó hoạt động mờ ám.
Du An: "Anh đã kiểm tra thời gian ngày hôm đó, những ai có khả năng phạm tội chưa?”
Tạ Uyên: "Tôi đang kiểm tra, nếu có kết quả tôi sẽ báo cho cô.”
Du An: “Ketlin hành động thực sự đủ nhanh, nhưng nhân cơ hội này, chúng ta có thể tìm ra những tai mắt mà quân đội đã đặt trong Tinh ngục.”
Ban đêm, Du An nằm trong phòng bệnh, góc chăn theo hơi thở của cô hơi phập phồng lên xuống. Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra một bóng người màu đen.
Bóng người nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh, đi đến ống truyền dịch bên cạnh giường.
Anh lấy ra một ống kim tiêm, đang định chọc kim tiêm vào miệng lọ truyền dịch thì bất ngờ bị ai đó nắm lấy cổ tay.
Du An trong bóng tối mở mắt ra: “Anh làm gì vậy?”
“Cai ngục trưởng, tôi đến để thay thuốc cho cô.”
Du An bật đèn ngủ, soi rõ khuôn mặt của người tới, chính là trợ lý bên cạnh bác sĩ: “Đổi thuốc à.” Du An cười nửa miệng nói: “Tại sao nửa đêm cần đổi thuốc?”
Tay trợ lý khẽ run: “Bác sĩ nói, cô cần đổi thuốc.”
Cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, bác sĩ hai tay đút túi đi vào: "Tôi không nhớ mình đã nói như vậy."
Trợ lý đột nhiên quay đầu lại: "Không phải anh đã đi nghỉ rồi sao?”
“Nếu như tôi nghỉ ngơi, làm sao có thể xem anh diễn kịch được đây?”
Bác sĩ tiến lên một bước, trực tiếp lấy kim tiêm trong tay hắn.
Hắn từ trong kim bơm ra một ít dung dịch thuốc, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, sau đó quay đầu nhìn Du An.
"Cảnh ngục tư, hình như có người muốn mạng của cô.”
Du An thở dài, từ trên giường ngồi dậy: "Nói cho tôi biết, ai phái anh đến đây?"
Ánh mắt hoảng hốt của trợ lý đảo qua đảo lại giữa hai người,
Du An rút ra một cây kim rỗng nối với ống truyền dịch từ dưới chăn: "Đừng nhìn, bác sĩ ngay cả truyền dịch cho tôi cũng không có, tôi sao có thể bảo anh đổi thuốc?"
Ánh mắt trợ lý lộ ra một tia tuyệt vọng: "Đây là các người gài bẫy."
Đây đúng là cạm bẫy, không biết con cá mình bắt được có phải là mục tiêu không nữa,
Du An nhìn trợ lý: “Anh mau giải thích đi, nếu không thuốc anh mang theo chỉ có thể tự mình thưởng thức. "
Trợ lý liếc nhìn cây kim trong tay bác sĩ, không khỏi rùng mình.
Anh ta biết rõ nhất thuốc có tác dụng gì.
"Tôi, tôi không biết đối phương là ai, chúng tôi chỉ liên lạc qua tin nhắn, anh ta sẽ gửi tin nhắn yêu cầu tôi làm việc."
Du An nhìn người trợ lý đang run rẩy này với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: "Anh không biết đó là ai, mà cũng làm việc giúp hắn ư?"
Trợ lý ánh mắt né tránh: “Dù sao tiền cũng sẽ vào tài khoản đều đặn.”
“Tài khoản đâu?”
Trong mắt trợ lý lộ ra một tia bất đắc dĩ, anh ta không muốn nói.
Du An suýt nữa tức giận cười to: “Anh muốn tiền hay mạng?”
Trợ lý ấp úng nói ra một chuỗi tài khoản mật khẩu.
Du An đưa tài khoản mật khẩu được gửi cho Tóc xanh, cô nói với trợ lý: "Đưa máy liên lạc đi, tin nhắn đâu?"
Trợ lý đưa máy liên lạc dưới ánh mắt của cô, xem qua lịch sử tin nhắn, hầu hết là về hành tung của cô trong Tinh ngục. Khi cô nhìn thấy thời gian gửi email, mắt cô như đông cứng lại.
Những tin nhắn đầu tiên bắt nguồn từ khi Peppa vẫn còn là Cảnh ngục tư, lúc đó Kiwi chưa đến Tinh ngục Scola.
Không đúng, quân bộ không thể sớm theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Cái tên Montero hiện lên trong đầu Du An. Người này lâu lắm không xuất hiện, cô suýt chút nữa quên mất.
Người trợ lý đã bị Du An gọi người mang đi.
Du An đã nhờ Tóc xanh theo dõi tin nhắn và tài khoản chuyển khoản.
Cô nhìn bác sĩ: "Anh cảm thấy hắn ta có vấn đề gì từ khi nào?”
Bác sĩ: “Có một đoạn thời gian, tôi rất nhiều lần phát hiện hắn hay đi đâu đó, lúc đầu trưởng hắn trốn việc, sau đó tôi dần dần cảm thấy có gì đó không ổn."
Bác sĩ liếc nhìn Du An: "Cô đã khıêυ khí©h bao nhiêu kẻ thù thế?"
Du A tràn đầy bất bình: "Không phải tôi khıêυ khí©h, là họ khıêυ khí©h tôi ấy chứ."
Bác sĩ xua tay, lười nghe cô phàn nàn: “Nếu cô không sao, tôi về nghỉ ngơi đây.”
Du An nhìn bóng lưng không quay đầu lại của bác sĩ, cảm thấy một mình ở lại phòng bệnh thật đáng thương.
Cô lặng lẽ ôm chiếc gối cà rốt mang theo và chìm vào giấc ngủ.
Không biết sáng mai họ cho người ốm ăn gì, hy vọng sẽ chữa lành vết thương mà cô mắc phải tối nay.
Bữa ăn ngày hôm sau của bệnh nhân không làm cô thất vọng, Du An vừa uống cháo dinh dưỡng vừa nghe Tóc xanh báo cáo kết quả điều tra của mình.
“Tài khoản ẩn danh này là công ty con của tập đoàn Montero.”
Du An gật đầu, cô đoán không sai.
Montero, người này cho đến bây giờ vẫn chưa chết tâm.
Tóc xanh nhìn vẻ mặt của Du An, thăm dò nói: "Cành ngục tư, cô muốn tôi đi không…..?"
Anh ra hiệu với bàn tay trên cổ.
Du An: "Quên đi, tôi rất lo lắng với tay nghề của anh đấy." Tóc xanh ngay lập tức uể oải.
Du An vỗ vỗ cánh tay, rót canh gà cho Tóc xanh.
"Anh vẫn nên làm những gì mà mình quen thuộc thôi, chỉ cần làm tốt công việc của anh là được. Đúng rồi, tôi không ở đây mấy ngày, anh vừa vặn dọn dẹp văn phòng của tôi nhé."
Cô hăng hái đuổi Tóc xanh đi.
Người tiếp theo tới là Tạ Uyên: “Nghe nói tối hôm qua cô lại xảy ra chuyện.”
Du An tiếc nuối nói: “Tôi bắt được trợ lý của bác sĩ, nhưng đáng tiếc là từ Montero, không phải từ quân khu.”
Tạ Uyên lắc lắc tài liệu trong tay: "Tôi có một tin tốt."
Du An hai mắt sáng lên: "Anh tìm được người?"
Tạ Uyên: "Bếp ăn hôm qua đã mua một số lượng lớn nguyên liệu để nấu ăn, trong thùng hàng chứa nguyên liệu, phát hiện dấu vết có người trốn ở đó."
Du An vô ý thức nhíu mày: "Là người ngoài làm."
Tạ Uyên gật đầu: "Nhưng hắn phải biết chính xác thời gian khi đi vào thang máy mới động thủ, một người không quen thuộc Tinh ngục, rất khó để làm một mình được.
Du An trong mắt lóe lên một tia âm trầm: " Cho nên hắn còn có nội ứng."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)
- Chương 66