Du An không thể không cao giọng: "Anh nói cái gì?"
Lange khó khăn nói giữa tín hiệu không ổn định: "Đó là một câu chuyện dài. Vì khả năng kiểm soát đất đai của em ấy, Lila đã được quân đội sắp xếp để rà phá bom mìn trong khu vực chiến tranh."
Lange: "Nhưng trong nhiệm vụ ngày hôm qua, một quả mìn vô tình phát nổ, Lila mất dấu hiệu sinh tồn tại chỗ, và bị quân đội rút lui khẩn cấp ném vào khu vực chiến đấu."
"Sau khi tôi nhận được tin tôi muốn thu thập cơ thể của em ấy, nhưng sáng nay, Lila đột nhiên tỉnh dậy. Em ấy thậm chí còn thay đổi trở lại như trước đây.”
Giọng điệu của Lange tràn đầy niềm vui khi lấy lại được những gì đã mất.
Du An không khỏi lâm vào trầm tư.
Khi cô tới Meera Tinh, Tiểu Mỹ nói rằng Lila đã trở thành một người khác sau khi bị sốt cao, sau đó trở thành "người trong cuộc”
Giờ đây, sau khi bị đánh giá là "đã chết" trong một vụ nổ bom mìn, Lila đã từ "người trong cuộc" trở về con người vốn có của mình.
Nói cách khác, "người trong cuộc" có thể đã chiếm giữ cơ thể của Lila khi cô ấy hấp hối vì sốt cao, và bây giờ "người trong cuộc" đã bị gϊếŧ bởi một quả mìn, Lila thật đã lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Du An vội vàng hỏi: "Lila còn nhớ chuyện trước đó không?"
Lange tiếp tục nói: "Lila đầu óc còn có chút choáng váng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, hẳn là bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mìn. Tôi muốn đưa em ấy trở về Meera Tinh càng sớm càng tốt để chữa trị.”
Du An lập tức nhắc nhở: "Đừng quên, thân phận hiện tại của Lila là một dị tộc bị gϊếŧ bởi một quả mìn trong chiến tranh, anh không thể gửi cô ấy đến một nơi bệnh viện bình thường, anh có thể tìm thấy một bác sỹ thích hợp ở Meera Tinh sao?”
Lange đột nhiên dừng lại, anh bị choáng ngợp bởi niềm vui khi em gái mình đột ngột trở lại và quên mất vấn đề quan trọng này trong một thời gian.
Du An: "Hãy đến Scola Tinh, tôi có một bác sĩ phù hợp ở đây có thể chữa trị cho cô ấy."
Lange đã ẩn náu đưa Lila suốt quãng đường trở về Scola Tinh từ tiền tuyến.
Vào đêm họ đến, Du An kéo bác sĩ ra ngoài.
Trên đường từ Tinh ngục đến khách sạn nơi Lange ở, bác sĩ nhẹ nhàng nói: "Tốt hơn là cô nên cho tôi một lý do để ra ngoài làm thêm giờ gấp vào lúc nửa đêm." Du An rùng mình dưới ánh mắt lạnh lùng của bác sĩ, cô nhanh chóng giải thích:
"Đó là một cô gái dị tộc được quân đội gửi đến tiền tuyến. Cô ấy đã trải qua vụ nổ bom mìn."
Bác sĩ im lặng.
Bộ quân sự, tiền tuyến, dị tộc, vụ nổ bom mìn, mỗi từ đều mang đến cho anh cảm giác linh cảm. Đây có phải là cái giá phải trả cho việc được Du An cứu khỏi phòng giam không?,
Du An và bác sỹ vội vã đến khách sạn.
Thật trùng hợp, đó là khách sạn Ánh trăng cách Tinh ngục không xa.
Bác sĩ đã tiến hành kiểm tra nhanh chóng và đơn giản cho Lila đang hôn mê.
Lange ở bên cạnh chờ đợi, vẻ mặt lo lắng: "Tình trạng của Lila thế nào rồi? Mấy ngày nay em ấy có tỉnh lại trong thời gian ngắn, thường thường sau khi ăn xong sẽ tỉnh lại rồi tiếp tục ngủ thϊếp đi." Bác sĩ xác nhận nói với Lange: "Cô ấy thực sự đã trải qua một vụ nổ mìn?"
Lange gật đầu, và anh đã tự mình di chuyển em ấy ra khỏi bãi mìn.
Mặt đất ở đó đầy hố sâu, và khi anh ta lao đến đó, Lila đã rơi xuống hố.
Bác sĩ do dự một chút nói: "Cô ấy không có chấn thương rõ ràng nào. Về phần buồn ngủ, nó giống như cơ chế tự điều chỉnh theo bản năng của cơ thể. Sau khi bị giam cầm lâu ngày, thiếu ngủ, suy dinh dưỡng và tinh thần suy nhược, các loại vấn đề đã bộc phát trong cùng một lúc cho nên cô ấy đã ngủ thϊếp đi."
Du An liếc nhìn hộp công cụ đơn giản của bác sĩ: "Anh có thể thấy rất nhiều vấn đề trong một thời gian ngắn?”
Bác sĩ: "Dị tộc bị nhốt ở trong ngục có rất nhiều người xảy ra vấn đề này, hơn nữa cô không biết năng lực của tôi sao?"
Du An sửng sốt một chút, xác thật là lúc bác sĩ được đưa đi kiểm tra dị năng, trên phiếu kiểm tra không ghi rõ là năng lực gì.
Bác sĩ: "Cô có thể sử dụng tôi như một máy kiểm tra y tế toàn năng."
Du An bất giác mở to mắt.
Bác sĩ lỗ tai lay động: "Nhịp tim cô thay đổi, kích động cái gì?"
Du An một mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: "Cái này mà cũng biết?”
Bác sĩ: “ Tôi nghe được, chỉ cần tôi nghĩ tới, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng máu đang chuyển động của cô.”.
Du An theo bản năng ôm ngực
Bác sĩ có chút không nói nên lời: “Nếu cô ấn vào, nó cũng sẽ nhảy.”
Du An vội vàng bỏ qua chủ đề này: “Cho nên, Lila thật sự không có vấn đề gì khác,”
Bác sĩ kết luận: “Vấn đề chính là cô ấy quá yếu, cần thời gian dài ổn định phục hồi "
Du An thấp giọng thăm dò hỏi: "Những thứ khác còn có thể nhìn thấy sao? Ví dụ như, trong cơ thể cô ấy lại xuất hiện một linh hồn khác rồi lại biến mất."
Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt giống như cô nói chuyện nhảm.
"Ừm, chuyện này quá mơ hồ."
Du An ở dưới ánh mắt của hắn ngậm miệng lại, đây cũng là cô suy đoán, cũng không có đủ chứng cứ chứng minh.
Lange quyết định đưa Lila đến sống ở đây một thời gian, anh yêu cầu bác sĩ thường xuyên đến khám cho Lila.
Để bày tỏ lòng biết ơn, anh ấy đã chuẩn bị một khoản phí tư vấn hậu hĩnh cho bác sĩ.
Trước khi đi, Du An không nhịn được hỏi Lange, "Tại sao anh lại chọn khách sạn này?"
Lange gãi đầu: "Tôi thấy tờ rơi của nó ở cảng, vừa vặn cách Ngục Tinh không xa, nên tôi đến đây."
Trong lòng Du An nghĩ, có lẽ Tóc đuôi ngựa ngay từ đầu cũng bị tờ rơi này hấp dẫn.
Mối quan hệ huyết thống thật tuyệt vời. Liệu có sự ăn ý ngầm khi chọn khách sạn không?
Kể từ ngày hôm nay, Du An bắt đầu cùng bác sĩ đến thăm Lila thường xuyên.
Lila cuối cùng cũng tỉnh dậy khi cô đến cửa lần thứ ba.
Khi Du An bước vào cửa, Lila rõ ràng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Du An chú ý tới vẻ mặt của cô: "Cô vẫn nhớ tôi à?"
Lila do dự gật đầu: "Tôi biết, cô ấy vẫn luôn chú ý tới cô "
“Cô ấy" Du An ánh mắt lóe lên.
Lila quay sang Lange để được giúp đỡ.
Lange trấn an: "Không sao, cứ nói cho cô ấy biết, cai ngục là một người tốt đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."
Lila hơi lo lắng, cô ấy chậm rãi nói: "Tôi biết những gì tôi nói có thể vô lý, nhưng những gì tôi nói là sự thật "
Du An bắt đầu chăm chú lắng nghe, những lời của Lila hẳn là có thể giải quyết được rất nhiều nghi vấn của cô.
Lila: "Sự tình bắt đầu khi tôi lên cơn sốt cao…."
"Sau khi tôi tỉnh dậy sau cơn sốt cao, tôi phát hiện ra rằng người điều khiển cơ thể của tôi là một người phụ nữ xa lạ. Tôi bị nhốt trong cơ thể mình và không thể thoát ra được."
“Người phụ nữ đó rất hài lòng về khả năng kỳ lạ của tôi. Cô ấy bắt đầu tìm kiếm nhiều thông tin khác nhau và lên kế hoạch đến Scola Tinh để lên kế hoạch cho một sự kiện lớn. "
“Tôi nghĩ rằng tôi có thể nhìn cô ấy sống cả đời, tôi không ngờ rằng quả mìn bất ngờ phát nổ, và người phụ nữ đó đã biến mất."
Lila nhìn Lange với đôi mắt ướt.
"Khi tôi mở mắt ra và nhìn thấy anh trai mình, tôi nghĩ mình đang mơ."
Lange vỗ vai cô an ủi.
Du An nhìn vào mắt Lila: "Cô biết bao nhiêu về người phụ nữ đó? Cô ấy đến từ đâu, lai lịch ra sao?"
Lila suy nghĩ một lúc: "Cô ấy đã nói chuyện với người đàn ông tóc ngắn bị bắt cùng nhau, nói là xuyên thư gì đó, như thể họ không thuộc thế giới này vậy."
Lila không khỏi rùng mình khi nói điều này.
Lông mi của Du An hơi rũ xuống, từ góc độ này mà nói, những "người trong sách" từ thế giới khác sẽ lẻn vào khi nguyên chủ gặp sự cố, nhưng cũng có thể bị tiêu diệt bằng cái chết.
Cũng không biết lần tử vong này, đối phương thật sự chết, hay là trở về thế giới ban đầu của họ.
Du An tiếp tục hỏi: "Vậy quân bộ thì sao? Bọn họ mang đi nhiều dị tộc như vậy đưa đi tiền tuyến sao?"
Lila trong mắt hiện lên một tia sợ hãi: "Bọn họ không phải là người.., Nhũng người giống tôi thì còn ổn, năng lực tương đối hữu dụng, rất nhiều dị tộc cấp thấp đơn thuần bị họ sử dụng như pháo hôi."
"Bộ đội sẽ buộc dị tộc xông lên phía trước, dị tộc có năng lực cường hóa thân thể sẽ trực tiếp dùng làm lá chắn thịt.
" Họ giống như đang kiểm tra giới hạn trên của chúng tôi, không ngừng đè nén."
Du An đột nhiên nghĩ ra điều gì. Mục đích của bộ quân sự để kiểm tra giới hạn có lẽ không phải để tạo ra một mặt hàng kiếm lời thuần túy như thuốc tiên của Viện nghiên cứu .
Chỗ đứng của bộ quân sự trong đế quốc dựa trên công lao tích lũy được trong chiến tranh, nếu họ nắm vững công nghệ trích xuất gien và dung hợp, hoàn toàn có thể biến những người lính bình thường thành "dị tộc nhân tạo”. Mặc dù nó có tác dụng phụ. Quân đội không quan tâm đến tác dụng phụ, họ chỉ cần một cỗ máy chiến tranh có khả năng tương tự như dị tộc để giúp họ chiến thắng trong các cuộc chiến.
Khuôn mặt của Du An đã thay đổi. Cô không thể để quân đội tiếp tục như thế này. Âm mưu của họ phải được vạch trần càng sớm càng tốt.
Du An nhìn Lange: "Anh đã nhờ giúp đỡ ở tiền tuyến? Có cách nào để lấy bằng chứng từ người đó không? Rằng quân đội đã lạm dụng dị tộc làm công cụ chiến tranh?"
Lange do dự một lúc: "Cô ấy chỉ là một người lính hậu cần và khó có thể giúp đỡ nhiều như vậy. "
“Lính hậu cần" Du An lỗ tai giật giật chậm rãi nói: "Nếu tôi không đoán sai, người này tên là Jenny đúng không?"
Lange có chút kinh ngạc: "Làm sao cô biết?"
Du An giật giật khóe miệng, đây là nhân vật chính của thế giới, làm sao cô có thể không biết.
Nhưng vì cô ấy là nhân vật chính, nên khả năng của Jenny phải là vô cùng lớn.
Với sự giúp đỡ của người này, Lange đã có thể đưa Lila trở lại từ tiền tuyến, vì vậy không có khó khăn gì trong việc tìm bằng chứng.
Du An khuyến khích: "Anh có thể hỏi cô ấy trước, trong trường hợp cô ấy sẵn sàng giúp đỡ."
Suy cho cùng, bản thân Jenny cũng là dị tộc, đánh rắn động cỏ. Sẽ ra sao nếu một ngày thân phận của cô ấy bị bại lộ?
Jennie có lẽ không muốn nhìn quân đội tiếp tục lợi dụng dị tộc
Lange gật đầu, tình cờ anh đã gửi một hộp thịt bò sấy khô cho Jenny để làm quà cảm ơn, vì vậy có thể thuận tiện hỏi một chút.
Lange đã gửi thịt bò khô đến khách sạn nơi anh đã ở trước đó trong thị trấn. Điều này đã được bàn bạc với Jenny trước khi anh rời đi.
Vào ngày này, Jenny trốn khỏi quân đội và đến một khách sạn nhỏ, và bị choáng ngợp bởi một hộp thịt khô lớn.
Lange là một người tốt như vậy, cô chưa bao giờ được ăn nhiều thịt như vậy, sẽ phải rất lâu mới có thể ăn hết.
Jenny vui vẻ mở hộp.
Cô mở gói thịt bò khô trên cùng và cắn một miếng.
Có chút cứng, nhưng rất thơm. Jenny nhấm nháp, và đột nhiên cắn thứ khác. Jenny cầm miếng thịt khô lên và xem, thực ra có một tờ tiền mỏng kẹp giữa miếng thịt khô.
Lange làm rơi tờ giấy vào thịt khi đang làm thịt khô ư?
Jenny bối rối rút tờ giấy dầu ra, Jenny giật mình khi nhìn thấy một dòng chữ nhỏ trên đó, cô lập tức cho tờ giấy trở lại miệng và nuốt xuống với một tiếng "ực".
Thứ không thể cho người khác biết được phải bị tiêu diệt ngay lập tức.
Hơn nữa ghi chú này vẫn có vị như thịt khô, vì vậy nó không phải là khó chịu.
Jenny, người đói và gặm nhấm mọi thứ khi cô vô gia cư, đánh giá khách quan về tờ giấy này. Jenny nhìn hộp thịt trước mặt mà lòng rối bời.
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm. Và Lange đã cho cô ăn rất nhiều thịt. Bây giờ vấn đề mà Lange giao phó có liên quan đến dị tộc, và nó cũng có liên quan đến cô, Jenny cắn một miếng thịt khô.
Để có một nguồn cung cấp thịt khô ổn định, cô quyết định thử.
Chỉ cần một chút thông tin, cô có thể làm được. Jenny đã sẵn sàng xuất kích.
Dị năng cảm giác của cô không chỉ đơn thuần giới hạn trong việc tìm kiếm thức ăn.
Trong mắt cô, mỗi sinh vật xuất hiện gần đó đều giống như một cơ thể phát sáng, rất dễ thấy.
Cô dựa vào khả năng này để tránh những người trong quân đội và bí mật giúp Lange điều tra về Lila.
Vài ngày sau, Lange nhận được một hộp quà lưu niệm từ Jenny. Nó là một loại kẹo độc đáo của địa phương. Lange lục tung hộp kẹo và tìm thấy một chiếc thẻ nhớ nhỏ.
Bên trong là đoạn ghi âm của hai bộ trưởng quân đội nói về dị tộc ở tiền tuyến.
Giữa lời nói của hai người, họ hoàn toàn coi dị tộc là công cụ chiến tranh, thậm chí còn coi nhẹ dị tộc đã chết trong chiến tranh.
Họ chỉ quan tâm đến việc khi nào sẽ có thêm nhiều dị tộc được gửi đến từ Tinh ngục để lấp đầy cối xay thịt của chiến tranh.
Lange đưa thẻ nhớ cho Du An.
Một ngày sau, tin tức về sự coi thường mạng sống và vi phạm nhân quyền của quân đội lan truyền trên Tinh võng.
Đoạn ghi âm đó cũng lan truyền nhanh chóng. Người phát ngôn của bộ phận quân sự đã nhanh chóng phản hồi về điều này:
"Đây là một sự vu khống đối với những người lính đang làm việc chăm chỉ vì hòa bình của đế quốc trên tiền tuyến. Chúng tôi đã sử dụng khả năng của các dị tộc trong cuộc chiến, nhưng điều này là để giảm thiểu binh lính bình thường thương vong."
"Dị tộc cũng là một bộ phận đế quốc, binh lính bình thường vì quốc gia đổ máu xương máu, ngoại tộc không thể vì này mà hy sinh sao?”
Các phương tiện truyền thông lớn đã nhanh chóng rút lại thông cáo báo chí trước đó và đoạn ghi âm bị nghiêm cấm phổ biến. Cuộc thảo luận sôi nổi nhanh chóng lắng xuống.
Du An đã nhìn thấy sức mạnh của Quân bộ.
Nó không cùng cấp độ sức mạnh như Kiwi, Herman và những người khác.
Bộ quân sự trong thời chiến đặc biệt mạnh mẽ và quyết đoán. Bài phát biểu của bộ phận quân sự thậm chí đã giành được sự ủng hộ của nhiều người trong đế quốc.
Dị tộc ở quá xa cuộc sống của những người bình thường. Dị tộc trong mắt mọi người chỉ là một nhóm người đặc biệt mà đế quốc yêu cầu cách ly.
Chúng có những khả năng không đồng nhất, chúng không thể kiểm soát được và chúng sẽ gây nguy hiểm cho an toàn công cộng và ổn định xã hội.
Đây là ấn tượng mà hầu hết mọi người có về các dị tộc
Trong văn phòng, Du An dựa vào một chiếc ghế lớn, cau mày suy nghĩ. Tạ Uyên pha cho cô một tách trà.
"Một lần thất bại cũng không tính là gì, lần này không lay chuyển được bộ quân sự, còn có lần sau."
Du An từ trong chén trà nhấp một ngụm: "Không, tôi cảm thấy mình suy nghĩ sai rồi."
Tạ Uyên nhìn cô một cái: "Làm sao vậy?"
Du An hơi híp mắt: "Tôi không nên dùng cá nhân quyền lực đối đầu với quân đội."
Tạ Uyên trên mặt lộ ra vài phần nghi hoặc: "Nhưng cô đã cố hết sức."
Du An "Tôi không nên tự mình làm điều đó, bởi vì sự trỗi dậy của quân bộ, sẽ có người lo lắng hơn tôi."
Tạ Uyên nghĩ đến điều gì đó, bừng tỉnh: "Ý cô là…"
"Nghị viện"
Hai người đồng thanh nói.
Du An nhếch khóe môi: "Trong thời bình, quốc hội mọi việc đều áp đảo quân bộ."
“Hiện tại quân bộ tiếng nói không ngừng mở rộng do có chiến tranh, những người không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nhất nên là những nghị viên nhiều thủ đoạn kia."