Du An bị lời nói của bác sĩ làm cho giật mình, chẳng lẽ người này trước đó làm thêm giờ quá nhiều, còn định đình công sao? Cô không đồng ý đâu.
Du An khuyên nhủ: “Không có anh, phòng y tế sẽ đảo lộn hết cả."
“Hơn nữa, Kiwi đã phạm rất nhiều sai lầm, việc nhầm người bình thường là người dị tộc và bỏ tù họ cũng không ít."
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: "Cô, Cảnh ngục tư, vừa mới nhậm chức, thế mà đã sử dụng quyền lực của mình cho lợi ích cá nhân."
Du An nghe thấy giọng điệu lo lắng của anh ta: "Đừng lo lắng, tôi ở đây để sắp xếp mọi thứ đúng đắn và đảm bảo rằng quy trình được thực hiện hoàn toàn hợp pháp."
Bác sĩ hiểu ý của cô, anh dựa vào tường: "Cô muốn làm gì thì làm."
Du An hài lòng gật đầu. Du An đưa ra thông báo mới đầu tiên sau khi nhậm chức.
Điều này được hiểu rằng khi Kiwi còn đương chức, ông đã cử một "người bình thường" vô tội đến quân đội với tư cách là một người dị tộc.
Để ngăn các vấn đề mà Kiwi để lại cản trở việc quản lý tiếp theo, Tinh ngục sẽ tiến hành một vòng thử nghiệm mới đối với các dị tộc.
Thử nghiệm quy mô lớn này bắt đầu dưới sự giám sát cá nhân của Du An.
Thông qua "mánh khóe" của Du An, bác sĩ đã khôi phục lại sự trong trắng của mình như một "người bình thường".
Du An thầm thở phào nhẹ nhõm, bệnh xá thiếu nhân lực đã được giải quyết thành công. Sau vòng kiểm tra này, Du An cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, hỏi Tạ Uyên: "Tất cả dị tộc ở tầng dưới 50 đều đã bị đưa đi khảo nghiệm?"
Tạ Uyên không nghĩ nhiều, nhìn danh sách trả lời: "Đúng vậy, bọn họ đều ở đây."
"Những người trong sách" rõ ràng đã đề cập đến một dị tộc cấp s .
Nhưng cô hoàn toàn không thấy.
Du An nghi hoặc nói: "Dị tộc đến tái kiểm tra cấp cao nhất cũng chỉ là A cấp, không có dị tộc cao hơn sao?"
Tạ Uyên sửng sốt, hắn vô thức nắm chặt danh sách trong tay, còn có biểu cảm không được tự nhiên trong giây lát.
“Việc quản lý các dị tộc cấp cao thuộc về Giám ngục trưởng.”
Du An đột nhiên ý thức được, thẩm quyền của dị tộc trong tay Cảnh ngục tư cũng phải là toàn bộ.
Du An bắt đầu làm quen với các công việc khác nhau mà Cảnh ngục tư chịu trách nhiệm, Tạ Uyên và Tóc xanh cũng bận đến mức chân không chạm đất.
Lúc này, Ketlin lại tới cửa.
"Du Cảnh ngục tư, chúng ta cùng cô thực hiện lời hứa, hi vọng cô có thể mau chóng thực hiện lời hứa."
Du An ánh mắt lấp lóe.
Bộ quân sự yêu cầu tiếp tục thỏa thuận đã ký với Kiwi trước đó, tiếp tục cung cấp dị tộc cho họ.
Cô hỏi: "Tôi không biết bộ quân sự đã điều động nhiều dị tộc như vậy để làm gì.”
Ketlin mỉm cười: “Chắc hẳn cô cũng đã nghe nói, gần đây Bộ đội biên cảnh đã khai chiến với người dân của một hành tinh thuộc địa, dị tộc có năng lực đặc thù, có thể phát huy tác dụng bất ngờ trên chiến trường và giúp chúng tôi giành chiến thắng trong cuộc chiến càng sớm càng tốt."
Du An hận không thể không nhổ nước bọt, thật là một lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý.
"Sau đó, ngài đã đề cập rằng ngài cần phải tìm Nat Jin càng sớm càng tốt, đó có phải cũng là để gửi đến chiến trường không?"
Ketlin hơi né tránh: “Tình huống của anh ta có chút đặc thù, không tiện tiết lộ ra ngoài, tôi hy vọng cô có thể điều tra cẩn thận trong Tinh ngục, chúng tôi cũng sẽ chú ý xem có manh mối nào khác hay không."
Du An nghĩ đến Khỉ gầy vẫn ngồi xổm trong nhà kho, gật đầu nói: "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực tìm kiếm.”
Du An tiễn Ketlin đi. Với sự giúp đỡ của Bộ quân sự để giải quyết Kiwi, đã đến lúc nghĩ về cách giải quyết vấn đề của Bộ quân sự.
Cô không muốn đi đâu cũng có một gã khổng lồ kìm kẹp như vậy, luôn đòi Tinh ngục đưa dị tộc cho họ.
Tạ Uyên đến văn phòng của Du An sau khi Ketlin rời đi.
"Quân bộ tới tìm cô.”
Du An gật đầu: "Tôi không thể đem Khỉ gầy cùng những dị tộc khác cho Quân bộ, nhưng chuyện này cũng không thể trì hoãn lâu."
Tạ Uyên suy nghĩ một chút: "Chúng ta cần tìm hiểu của quân bộ, có thể bắt đầu với phòng thí nghiệm bí mật không? Nếu họ làm điều tương tự như Viện nghiên cứu, chúng ta có thể vạch trần nó."
“Bọn họ vẫn đang tìm Khỉ gầy. Nếu họ muốn lấy công nghệ trong tay Khỉ gầy và bắt đầu nghiên cứu, thì hiện tại không có bằng chứng xác thực nào về những thí nghiệm bất hợp pháp của họ."
Sắc mặt Tạ Uyên trở nên nghiêm túc. Điều này có nghĩa là họ biết rằng bên kia sẽ làm điều gì đó tồi tệ, nhưng Quân bộ vẫn chưa bắt đầu.
Họ cũng không thể giao Khỉ gầy và dị tộc chỉ để bắt được chuyện xấu xa mà Quân bộ đang âm mưu.
Tạ Uyên nói: "Dị tộc mà bọn họ đã mang đi ấy, bây giờ họ ở đâu? "
Du An:" Ketlin nói rằng họ đã được gửi đến chiến trường. "
Có điều gì đó lóe lên trong đầu cô. Phòng thí nghiệm không có manh mối nào vào lúc này. Họ có thể bắt đầu từ tiền tuyến của chiến trường.
Du An có một ý tưởng: "Tìm Lange và Tóc đuôi ngựa trước. "
Tạ Uyên đã tìm ra thông tin liên lạc mà Lange để lại khi anh ấy đang làm việc trong nhà ăn.
Du An bấm số trên máy liên lạc. Sau vài tiếng bíp, không ai trả lời.
Du An thay vào đó sửa một tin nhắn mới, gửi cho Lange.
"Chờ câu trả lời của Lange trước. "
Lange mãi đến ngày hôm sau mới gọi lại cho Du An.
Thanh âm của hắn rất khàn, đầu bên kia điện thoại còn có tiếng xì xào, nghe không rõ.
“Cai ngục trưởng, cô tìm tôi có chuyện gì?"
*Edit: Vì Lange vẫn chưa biết Du An thăng chức, nên mình vẫn để là Cai ngục trưởng.”
Du An không sửa lại cách xưng hô. Cô cần phải xác nhận một điều khác ngay lúc này: "Anh đã tìm thấy Lila chưa?"
Lange trầm giọng nói: "Em ấy được quân đội phái ra mặt trận, tôi đã đuổi theo em ấy, nhưng tôi chưa tìm thấy một cơ hội để gặp em ấy."
Du An ánh mắt tối sầm, quân bộ thật sự phái người đi tiền tuyến.
Du An tiếp tục hỏi: "Anh biết Lila ở tiền tuyến đang làm cái gì không?"
Lange đầu bên kia truyền đến tiếng ồn ào: "…Tôi cũng không rõ, nhưng đã tìm được người giúp đỡ…, nơi này tín hiệu quá kém, tôi sẽ gọi lại sau…” Đột nhiên bị cắt ngang.
Lange miễn cưỡng đặt máy liên lạc xuống. Thông tin liên lạc trên tiền tuyến vẫn luôn thất thường.
Anh liếc nhìn thời gian, gần đến lúc anh thỏa thuận với bên kia.
Lange ôm chặt một túi giấy thấm dầu trong tay và lén lút đi ra ngoài.
Tại một thị trấn nhỏ cách nơi đóng quân của quân đội không xa.
Lange đang lo lắng chờ đợi trong một con hẻm tối. Một lúc sau, một bóng người gầy gò bước vào ngõ.
“Anh mang đồ tới sao?”
Lange lấy trong ngực túi giấy dầu đưa cho đối phương: “Tin tức tôi muốn đâu?”
“Tôi phải kiểm tra trước.” Một thanh âm trẻ tuổi truyền đến dưới áo choàng
Lange lo lắng nhìn người kia nhanh chóng mở gói giấy dầu.
Một giây sau, mùi thơm nồng của thịt nướng tỏa ra từ gói giấy dán kín.
Đối phương hài lòng gật đầu.
"Anh tìm Lila, cô ấy bị nhốt ở doanh trại trung tâm, mỗi ngày đều có binh lính hộ tống cô ấy, anh hẳn là không thể lén lút gặp." Lange sắc mặt trở nên chua xót: "Bọn họ muốn em ấy làm cái gì?"
Đối phương lắc đầu: "Chuyện này tôi không biết, tôi chỉ là một quân nhân hậu cần, không tra ra được loại tin tức cơ mật này." Lange nhíu mày: "Giúp tôi chú ý một chút tin tức của Lila, vẫn theo ước định cũ.”
"Một tin nhắn, một miếng thịt."
Lange gật đầu: "Tin tức càng quan trọng thì sẽ được nhiều hơn."
"Thành giao!"
Lange vội vàng rời đi, hắn muốn xem xem còn có biện pháp khác lẻn vào quân đội hay không.
Việc tìm thấy người lính hậu cần này là một sự tình cờ, nhưng anh không thể chỉ đặt hy vọng cứu Lila vào người này.
Sau khi Lange rời đi, bóng dáng gầy gò cởi mũ trùm đầu ra, lộ ra khuôn mặt chính là Jenny.
Cô nóng lòng mở gói giấy thấm dầu, xử lý món thịt nướng thơm phức.
Trên tiền tuyến, chỉ có những người lính phụ trách tiền tuyến mới có thức ăn ngon nhất. Lính hậu cần như cô là đáy quân đội, ăn cơm thừa của người khác.
Sau chưa đầy một tuần, Jenny không thể chịu nổi cảm giác đói nên đã lẻn đến một thị trấn gần đó để tìm thức ăn.
Vừa tình cờ gặp Lange, người đã bắt một con thỏ nướng, Jenny bị mùi thơm hấp dẫn của món thịt nướng thu hút.
Khi họ biết rằng Lange cần thông tin một người nào đó trong quân đội, cả hai đã ăn ý với nhau.
Lange thường xuyên giao thịt cho Jenny và Jenny đã giúp anh tìm người.
Jenny lau sạch vết dầu loang quanh miệng, lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà để nếm thử.
Cô đi dạo bên ngoài để xua tan mùi thịt trước khi quay trở lại quân đội.
Nhìn thấy cô, người lính dẫn đầu cũng ở hậu cần không khỏi nói: "Jenny, cô đã đi đâu vậy? Gần đây tôi không tìm được cô." Jenny cảm thấy có chút áy náy: "Đi dạo xung quanh, ngồi không cũng hơi chán.”
Để có thêm thịt nướng, Jenny quyết định hỏi thêm.
Dù nói thế nào đi chăng nữa, trưởng binh lớn tuổi hơn cô, và có thể biết nhiều thông tin hơn.
“Đúng rồi, anh có biết những người bị nhốt trong lều trung tâm làm cái gì không?”
Binh trưởng cắn răng, thấp giọng nói: “Nghe nói những người đó là dị tộc.”
Jenny lộ ra chút nghi hoặc: “Dị tộc”.
Binh trưởn trò chuyện: "Cô chưa nghe nói về điều đó sao? Những người đó khác với những người bình thường chúng ta, họ đều có một số khả năng đặc biệt."
Trái tim của Jenny lỗi nhịp. Cô nghĩ đến khả năng của mình mà cô không dám để người khác khám phá ra.
Binh trưởng tiếp tục: "Những người đó lẽ ra phải bị giam cầm trong Tinh ngục nhưng bây giờ họ bằng cách nào đó đã đến tiền tuyến."
Jenny trở nên cảnh giác: "Dị tộc đều bị giam trong Tinh ngục ư?"
Binh trưởng coi đó là điều hiển nhiên: "Tất nhiên, khả năng kỳ lạ của họ rất khó đề phòng. Nếu họ làm điều gì đó như gϊếŧ người và đốt phá, chẳng phải mọi chuyện sẽ rối tung lên sao."
Jenny hơi bối rối, cô không được để bất cứ ai khám phá bí mật của mình. Cô trở nên quan tâm hơn đến những gì Lange giao phó, cô muốn tìm hiểu xem quân đội sẽ làm gì với dị tộc.
Tại Tinh ngục Scola.
Sau khi Du An nói chuyện với Lange xong, cô đến phòng y tế. Không khí trong phòng y tế có chút tế nhị.
Sau khi Du An đến, người trợ lý thu dọn tủ thuốc vội vàng gật đầu với cô, sau đó chạy vụt ra ngoài. Du An nhìn bác sĩ đầy thắc mắc.
Bác sĩ đặt hồ sơ bệnh án trong tay xuống, bình tĩnh nói: "Chắc là anh ấy không hy vọng tôi ra ngoài, nghe nói lúc tôi đi vắng, anh ấy đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi lấy bằng bác sĩ."
Du An không khỏi "Oa" một tiếng: "Người trợ lý này cũng có tham vọng đấy chứ."
Bác sĩ liếc cô một cái: "Thật sự không bằng cấp dưới của cô ngoan ngoãn như vậy."
Du An không khỏi có chút tự hào khi nghĩ về Tạ Uyên và Tóc xanh.
Cô nháy mắt với bác sĩ: “Cái này không được, đổi trợ lý khác đi, tôi sẽ phê duyệt chỉ tiêu cho anh.”
Bác sĩ đau đầu: “Nghĩ đi nghĩ lại, người mới chưa chắc đã tốt , dù sao người này cũng được tôi dạy bảo một thời gian rồi. "
Du An nhắc nhở: "Nếu giữ hắn ở bên cạnh, anh không sợ bị hắn cắn cho một ngụm ư?"
Ánh mắt bác sĩ lóe lên: "Tôi muốn xác nhận một điều trước."
Du An hiểu rõ, hoá ra là muốn thử lòng, tốn công cô lo lắng rồi
Vài ngày sau, Du An lại nhận được cuộc gọi từ Lange.
Tín hiệu còn yếu.
Lange thanh âm đứt quãng, trong giọng điệu không che giấu được hoảng sợ: “Cai ngục trưởng, tôi muốn cứu Lila ra.”