Chương 63

Tinh ngục không còn chào đón các quân nhân thỉnh thoảng ghé thăm. Bầu không khí ở tầng dưới 50 trở nên vô cùng ảm đạm. Kiwi như con kiến bò

trên chảo nóng.

Các quan chức quân đội đột nhiên bắt đầu từ chối trả lời các cuộc gọi của anh ta. "Tắc kè" cũng mất liên lạc.

Anh ta không hiểu Ketlin đã dùng mánh khóe gì để khiến Cục trưởng mất lòng tin vào anh ta.

Các cai ngục trong Tinh ngục dường như đã nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, tất cả họ đều trở nên thận trọng.

Những người nắm rõ thông tin như thẩm vấn viên đang theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Cảnh ngục tư.

Trên tầng 25, Du An đang tưới cây xương rồng nhân tạo của mình. Nhìn thấy hành động của cô Tạ Uyên âm thầm giật giật khóe miệng.

Sau khi xác định rằng cây xương rồng giả sẽ không chết cho dù có bao nhiêu nước, Du An ngày càng tưới nước cho nó thường xuyên hơn.

Tạ Uyên đặt tài liệu lên bàn của Du An: "Cuộc sống của Kiwi gần đây không dễ dàng, cấp dưới của hắn ta cũng rất khó khăn."

Du An cất chiếc ấm nhỏ đi: "Matthew lại tìm anh phàn nàn à?"

Tạ Uyên lộ ra biểu tình bất lực. Vì Matthew coi anh như người anh em đau khổ của mình nên Matthew đã hoàn toàn mở lòng với anh.

Nếu không có gì để làm, Matthew luôn tìm anh kể khổ:

“Nhưng lần trước, anh ta đến tìm tôi mượn thuốc trị vết thương.”

Tạ Uyên suy nghĩ một chút: “Hình như hết thuốc trong bệnh xá rồi.”

Du An ngẩng đầu hỏi: “Hết thuốc bác sĩ không bổ sung thêm sao?"

Tạ Uyên: “Tôi nghe nói bác sĩ xin nghỉ phép mấy ngày, trợ lý dưới quyền đều không có kinh nghiệm, mấy ngày nay bệnh xá thật là hỗn loạn."

Du An có chút khó hiểu: "Hắn nghỉ phép ư? Mấy ngày?"

Tạ Uyên: "Nghỉ ốm, ban đầu xin nghỉ hai ngày, nhưng sau đó nói rằng anh ấy không khỏe nên xin nghỉ tiếp."

Du An không khỏi cau mày, bác sĩ là những người không thể thiếu trong Tinh ngục, nếu họ xin nghỉ phép dài hạn, sẽ gây ra hỗn loạn.

“Tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”

Du An lấy số liên lạc của bác sĩ, bấm gọi. Một lúc lâu sau, điện thoại được bắt máy, đối diện truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Cai ngục trưởng, tôi xin nghỉ ốm rồi mà vẫn tìm tôi sao?”

Du An nói: “Không phải là tìm vì công việc đâu tôi chỉ hỏi thăm anh thôi.”

Giọng bác sĩ rất thấp: "Hôm nay tôi gần như đã hạ sốt, ngày mai tôi sẽ quay lại."

Du An yên tâm: "Anh chỉ cần ngồi trấn yểm trong phòng y tế là được, trợ lý có thể làm việc thay anh."

Bác sĩ ho khan hai tiếng: "Trợ lý của tôi không có ai được việc cả."

Du An không khỏi cong môi,:"Được, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi, ngày mai gặp."

Cúp điện thoại, Du An thở phào nhẹ nhõm.

“Không thành vấn đề lớn, ngày mai anh ta sẽ trở lại.”

Ngày hôm sau, Du An định đến phòng y tế thăm bác sĩ đã bình phục. Phòng y tế truyền đến động tĩnh lớn

Du An vội vã đến phòng y tế. Một số cai ngục đã đứng sẵn ở cửa bệnh xá.

Du An lớn tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

Một tên cai ngục nghiêm mặt nói: "Trưởng ngục, vừa rồi trong bệnh xá có một luồng năng lượng dao động không xác định, chúng tôi nghi ngờ có dị tộc thức tỉnh.”

Tim Du An lỡ một nhịp. Cô nghĩ đến bác sỹ mấy ngày nay xin nghỉ ốm.

Không thể nào trùng hợp như vậy được.

Lúc này trong phòng y tế chỉ có hai người.

Bác sĩ và trợ lý của mình. Người trợ lý hốt hoảng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của những người xung quanh.

Anh nghĩ về những dị tộc bị giam cầm dưới lòng đất suốt đời.

Anh vội vàng nói: “Không phải tôi.”

Trợ lý hốt hoảng nhìn xung quanh, nhìn thấy bác sĩ vừa rồi đang dặn dò anh phân loại hồ sơ bệnh án, lập tức chỉ tay về phía anh.

“Bác sĩ, nhất định là bác sĩ.”

Bác sĩ trong lòng phát lạnh, mím môi không nói gì.

Thấy hắn không phản bác, trợ lý tiếp tục nói: “Mọi người xem bệnh tình của bác sĩ, rõ ràng không ổn.”

Bác sĩ sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán còn ẩn ẩn hiện ra những hạt mồ hôi nhỏ: “Tôi chỉ bị ốm thôi.” Bác sĩ chậm rãi nói.

Quản giáo bên cạnh nhìn Du An: "Trưởng ngục, theo quy định, chúng ta cần phái người xuống tầng dưới 50, hai người này nếu là bị tình nghi, vì sao không cùng nhau đưa đi xét nghiệm." Du An vô thức nắm chặt tay nắm đấm của cô, cô hơi cứng ngắc gật đầu: "Được."

Cai ngục mang theo bác sĩ và trợ lý rời đi.

Du An trở lại văn phòng trong sự hoài nghi.

Thấy cô, Tạ Uyên lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"

Du An, "Có dị tộc thức tỉnh, bác sĩ cùng trợ lý cùng nhau bị mang đi."

Tạ Uyên nhìn vẻ mặt của cô: "Cô cho rằng là bác sĩ sao?” Chỉ có người quen mới khiến Du An lộ ra vẻ khó chịu như vậy.”

Du An gật đầu: "Trạng thái của anh ấy rất giống với tôi lúc đó."

Tạ Uyên: "Bây giờ là thời điểm mà bộ quân sự và Kiwi đang chiến tranh lạnh, tầng 50 phía dưới không phải là một nơi tốt."

Đây là những gì Du An đang lo lắng.

"Kể từ sau sự cố Khỉ gầy, Kiwi đã chú ý nhiều hơn đến tầng 50 trở xuống. Cai ngục về cơ bản là không thể tách rời khỏi các tù nhân, và rất khó để chúng ta tìm ra sơ hở."

Tạ Uyên đồng ý: "Và bây giờ nếu có bất kỳ sự quấy rầy nào, chúng ta sẽ dễ dàng chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Kiwi."

Du An suy nghĩ một lúc: "Tôi không thể chờ đợi như thế này, tôi phải cứu anh ta."

Thời gian trì hoãn càng lâu, biến số càng lớn.

Bác sĩ là một người quen cũ mà cô đã gặp khi mới đến Tinh ngục, anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Cô không thể cứ nhìn anh trở thành một dị tộc bị cầm tù, anh ta có thể trở thành nạn nhân dưới tay Kiwi hoặc quân đội bất cứ lúc nào.

Người trợ lý đã được thả vào ngày hôm sau.

Bác sĩ ở tầng dưới 50.

Du An nộp đơn lên Cảnh ngục tư để xin gặp.

Kiwi đồng ý.

Du An đến văn phòng của Kiwi do Matthew dẫn. Đây là lần đầu tiên cô công khai đi xuống đây với tư cách là Cai ngục trưởng.

Kiwi thờ ơ liếc cô một cái: "Trưởng ngục tìm tôi, có chuyện gì?"

Du An cười: "Từ khi ngài nhậm chức đến giờ tôi vẫn chưa tới chào hỏi, là tôi thật thất lễ."

Kiwi nói với cô: "Tôi còn rất nhiều việc ở đây, nếu cô không có việc gì khác để làm…."

Lời tiễn khách của Kiwi kết thúc bằng một tài liệu Du An lấy ra.

Du An đưa tài liệu cho Kiwi: “Anh xem cái này trước.”

Kiwi lật hai trang, đồng tử co rút lại.

Đây là tin mật hắn giấu trong vàng, làm sao có thể xuất hiện ở trong tay cô.

Kiwi mấp máy môi: "Đây là cái gì?"

Du An nhếch khóe môi, "Cái này ngài không biết sao? Đây là tôi lấy được tin tức từ quân bộ." Sắc mặt Kiwi thay đổi, quân bộ làm sao có thể?

Kivi đột nhiên nghĩ đến "tắc kè" không thể liên lạc và Cục trưởng quân đội có thái độ thay đổi chóng mặt.

Chẳng lẽ là vì tài liệu này sao? Hai má Kiwi giật giật hai lần.

Ánh mắt lướt qua Du An như đao trên mặt: “Cô cùng quân bộ có quan hệ.”

Du An lộ ra một nụ cười ý nh:, “Quân cờ trong tay quân đội không nghe lời, người chơi cờ tự nhiên sẽ muốn đổi một quân cờ." Đôi mắt của Kiwi lóe lên, quân đội đã từ bỏ anh ta và họ muốn đưa Du An tiếp quản

Kiwi nghĩ đến những cuộc gọi đi, hoặc bị gác máy hoặc không được trả lời. Lòng anh chợt trống rỗng.

Kiwi hung hăng nhìn chằm chằm Du An: "Cho nên cô nóng lòng muốn tìm tôi để ra oai ư?"

Du An cụp mắt: "Sao có thể, tôi chỉ là đến thăm tiền bối thôi."

"Đương nhiên, tôi cũng là cho anh một cơ hội. Vì tình cảm trước đây, sĩ quan hy vọng anh có thể tỉnh táo hơn, từ bỏ chức vụ và đừng làm mọi chuyện trở nên quá xấu xí."

Nói xong, Du An bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng Kiwi. Kiwi lật đổ tất cả những thứ trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh rơi vỡ. Hắn hít một hơi rồi lấy máy liên lạc ra.

Nếu quân đội không nhân từ, đừng trách anh ta. Kiwi gọi một cuộc điện thoại: “Đây có phải là Thượng nghị sĩ Carter không?”

Ketlin, người đang theo dõi chặt chẽ các hành động của Kiwi, đã sớm nhận được tin này. Anh ta lập tức báo cáo: "Thưa ngài, Kiwi chắc chắn đã thông đồng với quốc hội, nếu không làm sao anh ta có thể có lá gan lớn như vậy?"

Giọng điệu của Cục trưởng quân đội trầm xuống: “Anh đã tìm được người có thể thay thế Kiwi chưa?"

Ketlin dừng lại: "Hiện tại chúng ta không có người phù hợp, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể liên hệ với người từ Tinh ngục Scola.”

" Cai ngục trưởng hiện tại của Tinh ngục Scola, không có bối cảnh, thân phận trong sạch, tôi cảm thấy có thể sử dụng được.”

"Hãy liên lạc càng sớm càng tốt, nếu thích hợp, xử lý Kiwi càng sớm càng tốt."

"Vâng, thưa ngài."

Ngày hôm sau, Du An nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng nói quen thuộc trong điện thoại khiến cô khẽ nhướng mày.

“Xin chào, đây có phải là Cai ngục trưởng Du không?”

“Là tôi.”

Điện thoại vừa kết thúc, Du An suýt nữa không kìm được nụ cười trên môi.

Tạ Uyên: “Có chuyện gì tốt vậy?”

Du An ném trong tay máy liên lạc, cười nói: “Quân bộ tìm tới tôi rồi.”

Tạ Uyên trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc: “Chẳng lẽ?”

Du An cho anh một cái nhìn khẳng định.

"Xem ra quân bộ không có xử lý Kiwi ngay, có lẽ là tìm không được người thích hợp.”

"Hiện tại tìm tới tôi, phỏng chừng là muốn vứt bỏ Kiwi "

Tạ Uyên cười hỏi: “Cô muốn hợp tác với quân bộ sao?”

Du An chớp chớp mắt: “Thật thật giả giả, tôi sẽ là một cộng tác viên tốt.”

Quân bộ tiến hành nhanh hơn dự kiến. Bộ phận Giám sát đã nhận được một đống báo cáo nặc danh về Kivi.

Bao gồm lạm quyền, trao đổi tiền bất hợp pháp với các công chức khác, hàng loạt hành vi bạo lực đối với cấp dưới trong quá trình làm việc, thậm chí là gϊếŧ hại dã man cấp dưới.

Khi Bộ phận giám sát tiến hành điều tra Kiwi, Matthew đau khổ cuối cùng đã lấy hết can đảm để đứng lên và giáng cho Kiwi một đòn chí mạng.

Với lời khai của thân chủ này, tiến trình điều tra bắt đầu tiến triển nhanh chóng.

Giám ngục Otranto nhìn Cảnh ngục tư bị bắt đi, không khỏi thở dài nói với Du An:

“E rằng vị trí này thật sự bị nguyền rủa.”

Du An bình tĩnh nói: “Đừng tin lời đồn đại, đừng tung tin đồn thất thiệt."

Các cáo buộc chống lại Kiwi đã được xác nhận từng cái một, và số tiền khổng lồ bị tịch thu từ văn phòng của hắn ta là bằng chứng chắc chắn về hành vi hối lộ của hắn.

Những vết sẹo và lời khai trên khắp cơ thể của Matthew là bằng chứng về hành vi bạo lực nơi làm việc của hắn.

Còn các tội khác như chểnh mảng công vụ, tội gϊếŧ người, tuy còn đang trong quá trình điều tra, nhưng mọi người đều hoàn toàn tin rằng mình có thể thực hiện hành vi xấu xa đó.

Dưới sự thăng tiến bí mật của bộ quân sự, Du An được thăng chức làm Cảnh ngục tư của Tinh ngục mà không có bất kỳ sự hồi hộp nào.

Cảnh ngự tư trẻ nhất trong lịch sử của đế chế được sinh ra.

Khi cai ngục Otranto biết tin, anh ta ước mình có thể quay ngược thời gian và nuốt những gì anh ta đã nói.

Anh thực sự đã nói trước mặt sếp mới của mình rằng vị trí của cô đã bị nguyền rủa.

Khi cai ngục Otranto đầy hối hận và cố gắng nhớ xem liệu anh ta có nói điều gì đó mà anh ta không nên nói trước mặt Du An hay không, thì Du An đã chuyển từ tầng 25 lên tầng 50.

Cô ngày càng thành thạo trong việc chuyển văn phòng.

Đặc biệt là bây giờ với sự giúp đỡ của Tạ Uyên và Tóc xanh, có thể được thực hiện trong nửa ngày.

Vào ngày đầu tiên nhậm chức, Du An đã dành thời gian đến gặp bác sĩ.

Bác sĩ trong phòng giam thoạt nhìn rất lãnh đạm, nhìn thấy Du An liền lộ ra một nụ cười: “Lại thăng chức rồi.”

Du An nhún vai: “Nghe quản ngục nói sao?”

Bác sĩ: “Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, tôi không muốn nghe không nghe được."

Du An "Đừng nói về tôi, anh có khỏe không?"

Bác sĩ: "Lúc đầu tôi không quen, nhưng bây giờ thì không sao, coi như thay đổi chỗ trực ban.”

Anh chỉ tay vào phòng giam: "Từ ngoài cửa biến thành ở bên trong.”

Du An nhìn ra bên ngoài, nhưng không có cai ngục nào đi qua.

Cô hạ giọng: “Bác sĩ, anh muốn ra ngoài không?”

Bác sĩ nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý:

“Cô thật sự không phải người bình thường.”

Du An không biết bác sĩ, một người thông minh, cô đã nhìn ra kể từ khi họ quen biết nhau.

Cô trao cho bác sĩ một ánh mắt xác nhận

Bác sĩ chậm rãi nói: “Nếu Cảnh ngục tư vẫn là Kiwi, tôi rất muốn ra ngoài.”

Anh ta nhìn Du An chuyển đề tài: “Nhưng bây giờ cô là người giữ chức vị đó, tôi nghĩ ở lại cũng không sao, ở lại thêm vài ngày nữa, coi như nghỉ phép”