Chương 59

Tạ Uyên, người đang đợi trong văn phòng của Du An, đã chào đón một tiếng kêu giận dữ. Chim trắng nhỏ mở cái mỏ màu vàng sáng của mình, và kêu: "Anh có thể tin được không, tôi tìm thấy bảy hộp khóa trong văn phòng của Kiwi?"

Chim trắng nhỏ thở phì phì, nhảy từ đầu sofa bên này sang đầu sofa bên kia, khiến cho bề mặt của sofa có những dấu chân mờ nhạt,

Tạ Uyên trong mắt hiện lên một tia ý cười. Thật khó để anh kiểm soát biểu cảm của mình, và anh đang thảo luận về những vấn đề nghiêm trọng với một chú chim nhỏ đang vẫy cánh.

Tạ Uyên ho khan hai tiếng, che đi khóe môi hơi nhếch lên: “Sao cô không biến trở về trước đi, chúng ta lại nói tiếp.”

“Suýt chút nữa quên mất.” Con chim nhỏ “Ầm” một tiếng biến trở lại hình người, đổ gục xuống sô pha.

Du An búng ngón tay, tức giận nói: “Đều là hộp khóa, hắn giấu bao nhiêu thứ vô hình sau tranh, gầm giường, tủ hồ sơ?”

Tạ Uyên cảm thấy sự oán giận trong lời nói của cô: "Cho nên chúng ta còn phải tìm cách biết được mật khẩu của hắn, mới có thể mở hộp."

Du An yếu ớt nói: "Hắn đặt mật khẩu thì ai mà biết được. Đối với một người có tính đa nghi nghiêm trọng như hắn, tôi có lý nghi ngờ hắn có thể tạo ra loại mật khẩu kỳ lạ nào đó.”

Tạ Uyên im lặng, đó là một vấn đề khó.

Cả hai bắt đầu cùng nhau suy ngẫm về chủ đề hộp khóa. Khi Tóc xanh đến giao tài liệu cho Du An, thứ mà anh ấy nhìn thấy là hai bức tượng dường như đang bất động.

Anh bị sốc trước vẻ mặt nghiêm túc của hai người này. Chẳng lẽ tại Tinh Ngục xảy ra đại sự sinh tử gì đó sao?

Tóc xanh do dự một chút, mới thấp giọng hỏi: "Cai ngục trưởng, cô đang suy nghĩ cái gì?"

"Đang nghĩ làm thế nào để mở được mật mã ?" Du An lẩm bẩm.

Chả lẽ cô phải học thêm một bộ môn nữa là mở khoá, phải không? Nếu cô muốn học nó, phải có người dạy cô.

“Mở hộp khóa.” Tóc xanh gãi đầu: “Cái này tôi làm được.”

“Ừ” Du An đột nhiên tỉnh táo lại: “Anh có thể làm gì?”

“Mở hộp khóa, không phải cô vừa nói cái này sao?" Tóc xanh có chút bối rối.

“Đúng, là mở mật khẩu.” Du An từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên: “Anh biết kỹ năng này?”

Tóc xanh có chút xấu hổ: “Tuy rằng tôi không thể kế thừa truyền thống của gia tộc, nhưng tôi cũng nghiên cứu một vài kỹ năng khác."

Du An nhìn Tóc xanh ánh mắt cực kỳ ôn nhu: "Mật mã gì anh cũng mở được sao?"

Tóc xanh tràn đầy tự tin: "Chín mươi phần trăm đều mở được."

Du An vỗ vỗ hắn vai: "Là anh, đi theo tôi."

Tạ Uyên nháy mắt với cô: "Cô dẫn hắn đi kiều gì?" Du An nhớ tới, vừa rồi hưng phấn thời điểm, suýt chút nữa quên mất mình còn là một người bình thường trong mắt Tóc xanh.

Sau khoảng thời gian làm chung này, Du An cho rằng Tóc xanh đã là một trợ lý có năng lực.

Nghĩ đến kỹ năng đặc biệt của Tóc xanh, Du An cảm thấy rằng đã đến lúc anh ta trở thành người của mình.

Chọn ngày chi bằng hôm nay, vậy thì nói bây giờ đi.

Du An nói chậm lại: "Tóc xanh này, cái hộp khóa mà tôi cần cậu mở nằm trong văn phòng của Cảnh ngục tư."

Tóc xanh khựng lại khi anh gật đầu nửa chừng: "…Cảnh ngục tư"

Du An khẳng định: "Đúng thế.”

Tóc xanh cảm thấy như thể anh đã khám phá ra một bí mật gì đó.

Du An tiếp tục nói: "Về phần làm sao có thể đi tới phòng Cảnh ngục tư, chúng ta còn cần một chút bản lĩnh."

Tóc xanh căng thẳng không hiểu nổi: “Mánh khóe nhỏ”

“Như thế này.”

Du An giơ tay biến hắn thành một con chim hót líu lo màu trắng.

Bây giờ cô ngày càng thành thạo kỹ năng biến từ người thành chim nhỏ, Du An hài lòng gật đầu.

Chim trắng nhỏ dưới tay cô phát ra một tiếng "chít chít" đáng sợ.

Du An vội đổi người trở về.

Vẻ mặt Tóc xanh có chút sững sờ: "Đây là mánh khoẻ nhỏ ư?"

Du An vẻ mặt bình tĩnh: "Có vấn đề gì sao?"

Lam Mao đột nhiên lắp bắp nói: "Cô, cô là dị tộc."

Hắn đương nhiên biết dị tộc, dù sao dưới chân hắn có 50 tầng giam giữ dị tộc.

Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng Du An, trưởng cai ngục, lại là một dị tộc thực sự.

Du An gật đầu: "Có vấn đề gì không?"

Vẻ mặt bình tĩnh của cô khiến Tóc xanh cảm thấy anh làm ầm lên như vậy là không bình thường.

Tóc Xanh lắc đầu nguầy nguậy.

"Vì không có vấn đề gì nên chúng ta có thể hành động. Trong khi Kiwi vẫn đang ngủ."

Du An vui vẻ quyết định.

Sau khi Tóc xanh lấy dụng cụ bẻ khóa nhỏ của mình, cả hai lên đường.

Hai con chim nhỏ lại tay trong tay lẻn vào văn phòng Kiwi.

Du An biến hai người họ trở lại hình dạng con người, gỡ bỏ bức tranh trang trí trên tường và ra hiệu rằng Tóc xanh có thể làm gì đó với chiếc hộp khóa.

Tóc xanh lấy ra một nhạc cụ nhỏ và mân mê hộp mật khẩu một lúc lâu.

Quay đầu lại bắt gặp ánh mắt tò mò của Du An, anh nhỏ giọng giải thích: “Đây là để giảm tiếng ồn, ngăn ngừa báo động kích hoạt.” Du An gật đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó, Tóc xanh lấy ra một chiếc bàn chải nhỏ, phủ một ít phấn lên đó và quét nhẹ lên bàn phím mật khẩu.

Có dấu vết của vài ngón tay đang bấm trên những phím đen.

Tóc Xanh ghi nhớ những con số anh ta bấm, áp tai vào hộp khóa, lắng nghe những chuyển động gần như không thể nghe thấy bên trong hộp khóa và bắt đầu thử nút đầu tiên.

Sau nhiều lần thử, anh ấy đã giải quyết được một con số.

Sau đó, cái thứ hai và cái thứ ba sau khi nhập mật khẩu mười hai chữ số.

"tích tích"

Cánh cửa hộp khóa bật mở.

Du An không thể chờ đợi để mở cửa.

Trong giây tiếp theo, vẻ mặt của cô đông cứng lại.

Bên trong chiếc hộp lần lượt xếp gọn gàng những thỏi vàng.

Du An chậm rãi quay đầu về phía Tóc xanh: “Thứ mà hắn giấu rất kỹ chính là thỏi vàng ư?”

Lúc này Tóc xanh rất bình tĩnh, như thể anh đã quen với việc này

Anh ta hạ giọng và nói: “Người giàu thích làm điều này.”

Du An: “Ít nhất có một điều chắc chắn, anh ta hẳn đã tham nhũng.”

Hai người chuyển sang hộp khóa tiếp theo. Tóc Xanh tiếp tục những gì anh vừa làm. Hộp khóa này là một bộ mật khẩu hoàn toàn khác.

Du An: thực sự là một gã già và xảo quyệt.

Hai mươi phút sau, hộp mật mã được mở ra, bên trong nhét mấy hộp tiền pha lê.

Du An thất vọng: "Cái này chỉ chứng minh hắn thật sự có rất nhiều tiền."

Hộp khóa thứ ba.

Bên trong là đủ loại trang sức quý giá, gần như có thể chọc mù mắt người.

Mặc dù Du An vẫn chưa tìm thấy những gì cô đang tìm kiếm, nhưng sự giàu có của Kiwi nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Hộp khóa thứ tư. Một đống đồng tiền pha lê khác.

Khi đến ô mật khẩu cuối cùng, Du An hỏi Tóc xanh:

“Tay anh lúc nào cũng đen như vậy à?”

Tóc xanh liếc nhìn tay mình: “Đâu có đen đâu.”

Du An:…Người này chắc không chơi game bao giờ

Nhưng khi cánh cửa cuối cùng bật mở, Du An hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cửa.

Kết quả vẫn khiến cô thất vọng

Vẫn chỉ có tiền trong hộp khóa.

Thậm chí không có một bóng dáng của một tài liệu bí mật.

Du An ngồi xổm trước tủ khóa, khó hiểu.

Làm sao một người như Kiwi, một người quỷ quyệt và xảo trá, âm hiểm, sử dụng các mật khẩu khác nhau cho bảy hộp khóa, sao có thể chỉ đựng toàn tiền của chứ.

Du An quét một lượt toàn bộ văn phòng, lục soát tất cả những nơi khác, thứ có khả năng cất giấu nhất chính là bảy chiếc hộp này.

Vấn đề chính xác nằm ở đâu?

Du An xem lại mấy cái hộp họ đã mở ra.

Hoặc là tiền hoặc vật có giá trị, không nơi nào khác có thể để giấu đồ. Du An dừng lại, cô nghĩ đến những thỏi vàng trong chiếc hộp đầu tiên.

Mặc dù thỏi vàng cũng là vật phẩm có giá trị, nhưng giá trị của chúng kém xa so với đồng xu pha lê. Sao lại cất vàng miếng vừa nặng vừa tốn diện tích Du An quay lại tủ mã đầu tiên.

Và điều đầu tiên cô nhận thấy ở đây là vì bức tranh trang trí có dấu vết bị xê dịch.

Điều này cho thấy thỉnh thoảng Kiwi sẽ kiểm tra nội dung của hộp khóa này.

Không thể vì anh ta thích đếm thỏi vàng.

Du An nhìn chằm chằm vào những hàng thỏi vàng ngay ngắn, và bắt đầu lấy từng thỏi vàng ra.

Khi cô rút một thanh vàng nhất định ở cấp độ cuối cùng, tay cô dừng lại. Trọng lượng không đúng. Cô cẩn thận ước lượng nó bằng tay, nó nhẹ hơn cái vừa rồi.

Du An đã xoay thanh vàng đặc biệt này 360 độ. Cô cảm thấy vết lõm ở mặt dưới của thanh vàng

Du An cầm ngược thanh vàng trong tay, gõ hai cái vào bên kia.

Một miếng vàng nhỏ hình nắp rơi vào lòng bàn tay cô, Du An lật ngược thỏi vàng lại, và một mảnh kim loại nhỏ nằm ở giữa thỏi vàng.

Tìm được rồi!!!

Du An nhếch khóe môi.

Hai người nhanh chóng thu dọn hiện trường, mang theo thẻ nhớ này trở về phòng làm việc của Du An.

Du An đã tìm thấy một thiết bị đầu cuối và sao chép nội dung của bộ nhớ.

Trả nó về vị trí ban đầu.

Chạy đi chạy lại ba lần một đêm.

Du An mệt mỏi.

Cô trấn tĩnh lại và mở tập tin đã sao chép.

Tên tệp là một chuỗi các số khó hiểu không rõ nghĩa.

Du An bấm vào tập tin, và một hộp nhắc nhập mật khẩu hiện lên trên màn hình.

Du An đã thử vài lần.

Mỗi một tài liệu đều được mã hóa.

Không hổ là Kiwi!!

Du An ngả người ra sau, nhìn Tóc xanh bằng ánh mắt đầy hy vọng.

"Các tệp được mã hóa, anh có thể mở chúng không?"

Tóc xanh do dự một lúc: "Việc này có thể mất khá là nhiều thời gian.”

Du An hài lòng vỗ về anh ta: "Tôi giao cho anh."

Tóc xanh ngồi trước màn hình và bắt đầu bận rộn. Du An dựa vào sô pha ngủ thϊếp đi trong vô thức. Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng hôm sau. Đôi mắt Tóc xanh đỏ hoe trước màn hình.

Du An ngáp một cái thật dài: "Thế nào rồi?”

“Sắp xong rồi.” Thanh tiến trình mở khóa màu xanh sáng lên trên màn hình.

Các thanh tiến độ 5%, 17%, 29%

Tiến độ liên tục không ngừng nhảy lên….100%

Tệp được mở.

Tóc xanh nhường vị trí cho Du An.

Tóc xanh dụi dụi đôi mắt đau nhức: “Trưởng ngục, tôi có thể đi ngủ được không?”

Ánh mắt Du An nhìn Tóc xanh lúc này giống như đang nhìn một bảo bối vậy.

“Anh đi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cô nói thêm: “Chuyện hôm nay, anh nhớ giữ bí mật.”

Tóc xanh theo bản năng gật đầu, bọn họ đều là đồng bọn nên anh đương nhiên phải ngậm miệng.

Anh hứa rằng anh sẽ không bao giờ nói một lời nào ngay cả trong giấc ngủ.

Sau khi Tóc xanh rời đi, Du An mở tệp đầu tiên.

Nó liệt kê một chuỗi các tên mã bị nghi ngờ, theo sau là số tiền và ngày tháng.

Du An nghĩ đến số tiền bí mật mà Kiwi đã nhét vào bảy chiếc hộp khóa, và vô thức sờ cằm.

Chẳng lẽ, hồ sơ nhận hối lộ? chỉ là làm sao tên mã trên có thể ghép được với người khác.

Du An không khỏi thở dài, Kiwi đúng là cuồng mật khẩu mà.

Cô ấy lật danh sách từ đầu đến cuối, và cái tên xuất hiện thường xuyên nhất là một cái tên gọi là "Tắc kè".

Trong khi suy nghĩ, Du An nắm lấy con chim Bắc Sơn vừa nhảy lên bàn, bắt đầu xoa cái trán mềm mại của nó.

Người ta nói rằng đi theo dây leo để tìm quả dưa, và dây leo do Kivi tạo ra quả thật quả rắc rối.

Nhưng cô thậm chí không thấy bóng của quả dưa nào cả.