Lange rời đi để đuổi theo Tóc đuôi ngựa, người đã bị quân đội bắt đi. Nhà ăn của Tinh ngục đã trở lại mức trước đây.
Từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa sang tiết kiệm thì khó.
Du An hơi ngán ngẩm với những món ăn nhạt nhẽo trong căn tin. Kết quả là cô nảy ra một ý tưởng mới, nhờ Cái bóng giao đồ ăn giúp.
Vào ngày này, Cái bóng vừa lấy chiếc hộp mang đi đã được đóng gói sẵn ra khỏi gương. Chuông báo động trong Tinh ngục đột nhiên vang lên.
Cái bóng "vù" rụt vào trong gương.
Còn không quên giơ bàn tay nhỏ nhắn đen nhẻm ra cầm lấy đồ ăn mang đi. Du An nhìn bữa trưa biến mất trước mắt, bụng phát ra tiếng rên yếu ớt.
Máy liên lạc vang lên, Du An nhấn nút khởi động, sốt ruột nói:
“Otranto, anh ở tầng 50 xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng của cai ngục Otranto lo lắng: “Trưởng ngục, lần này không phải là do thí nghiệm, mà là một Tù nhân chạy đi." Giọng điệu của Du An rất ám muội: "Tầng 50 trở xuống hiện giờ có khác gì một cái thùng sắt kiên cố, còn có thể để cho tù nhân trốn thoát sao?”
Cai ngục Otranto có chút bất đắc dĩ: “Là do cai ngục hôm nay có chút sơ sót. Tuy rằng tầng 50 phía dưới bị phong tỏa một, nhưng để an toàn, phiền cô hãy làm cho tầng 49 cũng tăng cường an ninh. "
“Đã hiểu, tù nhân nào đang chạy trốn?" Du An hỏi.
"Số d1974, năng lực là cường hóa thể chất, tôi gửi cho cô hồ sơ phạm nhân."
Du An mở cá nhân thiết bị đầu cuối, bấm vào hộp thư mới tin nhắn, nhìn thấy một cái quen thuộc ảnh chụp. Đó là " khỉ gầy" trong tin tức về sự cố trong viện nghiên cứu.
Nhớ lại người này, Du An chỉ có thể nghĩ đến vẻ ngoài xuất thần và nhát gan của anh ta. Một người dị tộc như vậy thực sự muốn trốn thoát khỏi nhà tù, sau khi nghe cuộc gọi điện thoại. Cái bóng lại giao đồ ăn mang đi: “Trưởng ngục, không ăn sẽ lạnh.”
Du An vội vàng đáp hai lần, khẽ cau mày.
Những chuyển động thường xuyên gần đây ở dưới tầng 50 luôn khiến mọi người có chút lo lắng.
Nhìn thấy suy nghĩ của Du An, Cái bóng hỏi: “Trưởng trại giam, cô có cần tôi đi xem không?”
Du An: “Phía dưới tầng, chú ý an toàn.”
Du An gọi điện cho Tóc xanh và nhờ anh ta thông báo cho quản giáo ở mỗi tầng tăng cường cảnh giác.
Tạ Uyên cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy tới.
Du An đã nói chuyện với anh ấy về tai nạn ngày hôm nay trong khi ăn.
"Lúc trước thời điểm anh điều tra viện nghiên cứu, cũng gặp qua “khỉ gầy”, anh cảm thấy hắn giống như có thể vượt ngục sao?"
Tạ Uyên ánh mắt lóe lên: "Hắn là một người thông minh, giỏi tự bảo vệ mình, hẳn là không nên bốc đồng như vậy.”
Du An gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy à? "
“Trong vụ án ở viện, mặc dù tâm thần của hắn trông có vẻ không bình thường, nhưng hắn lại có triệu chứng nhẹ nhất trong số tất cả các tù nhân vô tình ăn cá. Và khi hợp tác điều tra, hắn cung cấp những tin tức rất hữu ích.”
" Lá gan thì không lớn, tính cách cũng rất cẩn thận. Vậy tại sao hắn lại chó cùng rứt giậu, muốn chạy trốn?”
Tạ Uyên chỉ cơm hộp còn chưa ăn hai miếng: "Ăn trước đi, cô từ khi nào để ý tới tầng dưới 50 như vậy?"
Du An chọc chọc vài hạt cơm: "Không phải là động tác của Cảnh ngục tư mới này rất khoa trương sao, mỗi ngày đều có chuyện xảy ra. Khó để người ta không quan tâm.”
Du An lơ đãng mà giải quyết bữa trưa.
Không lâu sau, cái bóng quay lại: "Tầng 50 phía dưới đang trải qua một cuộc tìm kiếm, họ có thể tìm thấy tù nhân trốn thoát chỉ là vấn đề thời gian."
Du An hỏi: “Có biết rõ nguyên nhân không?”
Cái bóng: “Tôi nghe thấy mấy cai ngục nói chuyện với nhau, hình như là tù nhân kia ngày mai chuẩn bị đưa cho Bộ quân sự, cai ngục đã bị tù nhân đánh bất tỉnh khi đưa người đàn ông đi xét nghiệm, khi tỉnh dậy thì phát hiện người đó đã biến mất..."
Du An: “Vậy lý do là hắn không muốn đi cùng Bộ quân sự.”
Cái bóng gật đầu: "Tôi nghe những cai ngục đó nói rằng quân bộ đang cần người gấp, nếu ngày mai không tìm thấy người này, họ sẽ phái một dị tộc khác đến đó.”
Du An: “Quân bộ là đầm rồng hàng hổ hay sao mà hắn phải liều chết để chạy chốn thế? Hắn hẳn là không có biện pháp ra khỏi ngục giam, chờ bị bắt được thì tội càng nặng hơn.”
Tạ Uyên: “Nếu cô tò mò muốn biết, có thể đi hỏi hắn một chút.”
Du An chuyển mắt "ừm", "Anh biết hắn ta đang trốn ở đâu?"
Tạ Uyên: "Tôi có một suy đoán, nhưng không chắc chắn."
Du An: "Chờ đã, đừng nói trước, để tôi đoán."
Du An chống cằm suy nghĩ: "Phạm nhân có thể ẩn nấp ở những nơi hạn chế trong Tinh Ngục, hắn bình thường chỉ có thể chạm vào những nơi chính là phòng giam, nhà vệ sinh, phòng kiểm tra…."
"Không đúng" Du An hai mắt sáng lên: "Hắn trước kia đã từng đi đến viện nghiên cứu."
Tạ Uyên trong mắt hiện lên một tia ý cười, tuy rằng bọn họ suy nghĩ bất đồng, nhưng kết luận lại giống nhau. Trước khi con khỉ gầy trở thành dị tộc và bị bắt giam, anh ta là nghiên cứu viên của viện nghiên cứu, và viện nghiên cứu là nơi anh ta quen thuộc nhất.
Du An hiện tại không thể tùy ý ra vào tầng dưới 50, bọn họ chỉ có thể nhờ cái bóng.
Mười phút sau, ba người lặng lẽ đi qua từng tấm gương trong viện.
Vì một số lượng lớn các nhà nghiên cứu đã bị bắt đi trong sự cố Viện lần trước, nên chỉ còn lại hai hoặc ba người ở đây.
Trong viện nghiên cứu khổng lồ, chỉ có những văn phòng ngoài cùng được thắp sáng.
Một khu vực rộng lớn của phòng thí nghiệm tối đen như mực, trông hoang tàn và không được sử dụng.
Bên ngoài không giống như trước, có lính gác túc trực nghiêm ngặt.
Viện nghiên cứu hiện tại trông giống như một nha môn hoang vắng đã suy tàn.
"Đây là một nơi tốt để trốn."
Du An từ trong gương nhìn ra ngoài, ngay cả một người cũng không thấy.
Ngay khi Du An đang suy nghĩ làm sao phát hiện hắn, liền nhìn thấy bên ngoài có một bóng người màu trắng lắc lư. Đó là một nhà nghiên cứu trong chiếc áo choàng trắng.
"Dome, bạn đã ăn cắp bánh quy của tôi phải không?"