Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cảnh ngục tư mới được chuyển đến đã lặng lẽ định cư ở tầng 50 dưới lòng đất.

Đó là một người đàn ông bí ẩn.

Từ ngày đầu tiên nhậm chức, hắn ở Tinh Ngục căn bản không lộ mặt.

Du An biết tên của người đó là Kiwi từ cai ngục Otranto.

Sau khi Peppa rời đi, Du An không thể tự do đi xuống tầng 50 như trước nữa.

Tầng 50 dưới lòng đất được quây lại thành thùng sắt cách ly với tầng 49 phía trên.

Du An chỉ có thể suy đoán từ sự bận rộn ngày càng rõ ràng ở Otranto rằng Cảnh ngục tư mới đã thực hiện rất nhiều động thái ở các tầng thấp hơn.

Còn Tóc xanh đã dần trở thành một trợ lý có năng lực, giờ anh ấy có thể dễ dàng giải quyết mọi việc lặt vặt xung quanh Du An.

Khi Du An vẫn còn bận rộn bởi việc chọc ghẹo con chim trong văn phòng, anh ấy đã đóng gói và giao những bữa ăn mới nấu từ nhà ăn đúng giờ.

Du An tiện tay mở hộp côn trùng khô mới cho chim Bắc Sơn, một người một chim bắt đầu cùng nhau thưởng thức bữa trưa.

Khi nuốt xuống miếng thức ăn đầu tiên, mắt Du An sáng lên.

“Món ăn hôm nay ngon, tay nghề của đầu bếp căng tin cũng có tiến bộ.”

Tóc xanh vừa thu dọn đống tài liệu lộn xộn trên bàn của Du An, vừa giải thích,

“Căn tin hình như đã tuyển một đầu bếp mới, chắc là anh ta nấu ăn rất ngon.”

Tay của Du An hơi sững lại, cô ấy bây giờ rất nhạy cảm với từ "mới".

“Đầu bếp mới từ đâu đến?”

Tóc xanh suy nghĩ một chút: “Nghe nói là đến từ một ngôi sao cấp cao.”

Du An tựa hồ có mùi vị quen thuộc từ món ăn này, cô thận trọng hỏi: “Đầu bếp này, tên là gì?"

Tóc xanh cố gắng nhớ lại: "Hình như tên anh ta là …er"

"Lange"

"Vâng, chính là tên đó." Tóc xanh khẳng định.

Đôi mắt Du An tối sầm lại: “Ai tuyển anh ta?”

“Hẳn là giám sát viên của nhà ăn, mọi người đều nói anh ta nấu ăn rất ngon.”

Du An vô thức nuốt nước miếng, cô quyết định từ nay về sau không bước vào nhà ăn nửa bước.

Du An lại cầm đũa lên, đang định tiếp tục ăn, đột nhiên cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển.

Thức ăn đang gắp rơi lại vào hộp cơm.

"Chuyện gì xảy ra?"

Tóc xanh đang muốn đi ra ngoài nhìn một chút, thiếu chút nữa đυ.ng phải Tạ Uyên chạy tới.

Máy liên lạc của Du An đột nhiên vang lên, và đó là cuộc gọi từ cai ngục Otranto.

“Cai ngục trưởng, là bởi vì dị tộc chỗ chúng tôi xảy ra một vấn đề nhỏ trong quá trình thí nghiệm, nhóm cai ngục bên trên không nên hoảng hốt.” Du An cúp điện thoại, để Tóc xanh cùng Tạ Uyên lần lượt thông báo cho các cai ngục khác

. .

Cô không khỏi than thở trong lòng.

Làm thế nào mà Cảnh ngục tư Kiwi lại làm ầm ĩ như vậy, điều này chưa từng xảy ra trong cuộc kiểm tra với dị tộc trước đây.

Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng.

Điều gì có thể khiến mặt đất rung chuyển, chẳng lẽ là do Tóc đuôi ngựa? Du An không thể xác minh được

Tuy nhiên, tầng dưới 50 Tinh ngục Scola bắt đầu thường xuyên có người ngoài đến thăm, người ta nói rằng họ đều là khách của Cảnh ngục tư Kiwi.

Du An tình cờ gặp qua mấy lần, phần lớn đều mặc quân phục của Đế quốc.

Du An không khỏi thầm mắng trong lòng.

Cô luôn cảm thấy như một cái gì đó lớn sẽ xảy ra.

Dự đoán của cô đã thành sự thật.

Vài tuần sau, một chiếc xe bay quân sự dừng lại ở cửa Ngục Tinh và mang đi một người dị tộc từ Ngục Tinh.

Du An tiếp cận cai ngục Otranto.

"Cảnh ngục tư Kiwi làm gì mà để dị tộc ra ngoài như thế này?"

Cai ngục Otranto cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định không còn ai khác, anh ta hạ giọng nói vào tai cô:

"Nghe nói Cảnh ngục tư Kiwi và Bộ quân sự đã đạt được thỏa thuận. Sau khi ký kết thỏa thuận hợp tác, bộ phận quân sự muốn mượn khả năng đặc biệt của các dị tộc."

Đôi mắt của Du An mở to: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Otranto nhỏ giọng: “Đã xảy ra chuyện trong Bộ quân sự phía những người lãnh đạo, hơn nữa cô có biết vì đạt được hiệp nghị này, đã phải đáp ứng rất nhiều lợi ích không?”

Giọng nói của Du An cũng nhẹ hơn: "Bao nhiêu?"

Cai ngục Otranto vươn hai bàn tay ra: "Tôi đoán, ít nhất cũng chừng này. Hơn nữa năm sau chi phí vận hành Tinh Ngục cũng sẽ do bọn họ chi trả.”

Du An há hốc mồm: " Thật là giàu có quyền thế. Nhưng Bộ quân sự đã mượn dị tộc vì…."

Cai ngục Otranto ngay lập tức "hừ" một tiếng, "Đó không phải là việc của chúng ta, miễn là họ đưa người còn sống trở về là được"

“Nhưng Bộ quân sự đang có động thái lớn như vậy, tôi đoán có thể sẽ xảy ra chiến tranh." Otranto vừa nói vừa sờ cằm. Du An lập tức nghĩ đến Jenny đã gia nhập lực lượng biên phòng.

Nhân vật chính nổi lên thường là do một cơ hội có được từ một cuộc khủng hoảng. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra ở biên giới?

Lúc này bộ đội biên cảnh.

Jenny vẫn đang chiến đấu với các bao tải. Gần đây, số lượng bao tải tăng lên rõ rệt và khối lượng công việc của cô ấy cũng bắt đầu tăng lên đáng kể. Gần đây, Trên tay đã có vài vết phồng rộp, nhìn đống bao tải bên cạnh, một binh lính không khỏi than thở: "Gần đây sao đột nhiên phân phát nhiều lương thực như vậy? Khi nào mới chuyển xong chứ."

Nhìn thấy lòng bàn tay đỏ ửng của anh, Jenny hảo tâm nói: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ phụ cho "

Đại binh cười hai lần: "Thế thì ngại quá "

Jenny: " Nếu anh ngại, buổi tối có thể cho tôi một nửa xuất cơm.”

Đại binh lập tức nắm lấy bao tải trong tay:"Vậy tôi tự mình làm thôi"

"Cô không cao, nhưng lượng cơm lại ăn rất nhiều "

Jenny đi tới phương tiện vận chuyển, mỗi tay cầm một bao: "Công việc nhiều nên đương nhiên ăn nhiều."

Điều mà Jenny không nói là vì cô ấy sử dụng khả năng của mình hàng ngày nên cô ấy cảm thấy như thể mình càng ngày càng đói.

Nhưng cô không biết có phải do mình đã vận động nhiều hơn hay không, nhưng cô cảm thấy năng lực của mình đã tiến bộ rất nhiều.

Chỉ là có quá nhiều người trong quân đội, và cô ấy không thể kiểm tra giới hạn của mình.

Sau khi Jenny và cả hai chuyển xong hai xe chở lương thực quân đội, những cựu chiến binh quen nhìn vựa lúa chuẩn bị khóa kho.

Jenny tò mò hỏi: "Chúng ta phải vận chuyển nhiều lương thực như vậy đi đâu?"

Người cựu chiến binh cũng rất quen thuộc với Jenny, người đến mang lương thực hàng ngày, thản nhiên nói: "Tôi nghe nói có một cuộc bạo động ở một hành tinh thuộc địa. Nếu muốn chuyển quân đến đó, trước tiên phải đem lương thực chuyển đến đó đã.”

Jenny hỏi: "Chúng ta sẽ ra chiến trường chứ?"

Cô nghe nói rằng những người lính có công sẽ được ăn thịt.

Bây giờ làm hậu cần đủ ăn, nhưng chỉ có lương thực, thực phẩm thiết yếu hàng ngày, không có thịt.

Jenny bây giờ có một mục tiêu mới là no bụng và có thể ăn thịt.

Người cựu chiến binh cười nói: " Jenny, mọi người đều không muốn ra chiến trường, đó không phải là một nơi tốt, hiện tại cô có thể hài lòng với công việc hậu cần."

Jenny không phản bác, nhưng cô không nghĩ vậy trong lòng. Nếu có thể có đủ thức ăn, quân đội là một nơi tốt. Tiền tuyến cũng là một nơi tốt để có thịt để ăn.

Tinh ngục Scola.

Sau khi Bộ quân sự mượn sức mạnh của dị tộc lần đầu, việc này đã liên tục tiếp diễn.

Lần này, họ đang loại bỏ Tóc đuôi ngựa.

Du An không khỏi nghĩ tới cách đây không lâu mặt đất Tinh Ngục rung chuyển. Có vẻ như họ thực sự đang thử nghiệm khả năng của Tóc đuôi ngựa .

Khi Du An nghĩ đến Lange, người đã chạy một mạch đến bếp sau của nhà ăn để tìm Tóc đuôi ngựa, cô hiếm khi cảm thấy có chút đồng tình.

Cô gọi Tóc xanh và thì thầm vào tai anh vài lời. Tóc xanh gật đầu đáp lại.

Ngay khi rời văn phòng, Tóc xanh tình cờ gặp Tạ Uyên: “Cai ngục trưởng tìm anh có chuyện gì à?” Tạ Uyên tùy ý hỏi.

“Đúng vậy, Cai ngục trưởng bảo tôi đi nhà ăn đưa tin.”

Tạ Uyên ánh mắt tối sầm.

Anh cũng nghe nói về một đầu bếp mới tới với kỹ năng xuất sắc trong cantin. Anh không ngờ Lange có thể đuổi theo bọn họ vào Tinh ngục Scola. Du An nhờ Tóc xanh tìm anh ta để làm gì? Tạ Uyên không khỏi cảm thấy chán nản nếu có chuyện gì xảy ra. Trong khi suy nghĩ, anh bước vào văn phòng của Du An.

Tạ Uyên cảm thấy có điều gì đó không ổn với bản thân mình, và tình trạng này bắt đầu sau khi anh đến Meera Tinh.

Anh trở nên thất thường, dễ nổi nóng và trong lòng luôn có một cảm giác chua xót kỳ lạ. Lẽ nào là do khí hậu thay đổi? Nhưng giờ anh đang ở Scola Tinh mà.

Tạ Uyên lấy máy liên lạc ra, đăng nhập vào Tinh võng và bắt đầu tìm kiếm các triệu chứng của mình, anh nhìn kết quả tìm kiếm hiển thị trên trang web, anh trầm mặc rất lâu.

[Khi phụ nữ đang trong thời kỳ kinh nguyệt, họ rất dễ bị bất ổn về cảm xúc], Tạ Uyên đã dứt khoát lướt qua trang này. Anh đã xóa nội dung trước đó về cảm xúc và tập trung vào việc tìm kiếm nguyên nhân khiến trái tim khó chịu.

[ Con người thiếu ngủ, thường xuyên thức khuya, làm việc ngoài giờ trong thời gian dài dễ mắc các bệnh về tim mạch], Tạ Uyên cho rằng kết quả này có vẻ đáng tin cậy hơn. Gần đây anh thật sự không được ngủ ngon. Chắc là do Du An lười biếng nên khối lượng công việc của anh không ngừng tăng lên.

Tất cả đều có lý. Tạ Uyên quyết định hôm nay đi ngủ sớm và dậy sớm để hình thành một thói quen lành mạnh. Đồng thời, có thể giao nhiều việc hơn cho Tóc xanh.

Trong phòng làm việc, Du An đang lật giở tài liệu trên tay. Khi lật trang, cô vô tình bị cạnh sắc của tờ giấy cứa vào tay. Du An đứng dậy đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy băng gạc mới mua, vừa vặn nhìn thấy Tạ Uyên vào cửa, cau mày sờ sờ vị trí trái tim.

Du An: “Anh không được khỏe à?”

Tạ Uyên buông tay: “Hơi đau.”

Du An cầm lên miếng băng cá nhân hình củ cà rốt vừa được tháo ra: “Bị thương có cần cái này không?"

Tạ Uyên nhìn miếng băng cá nhân đưa cho mình, cảm thấy trong lòng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Anh lập tức nhận lấy miếng băng: "Tôi cần."

Du An nhìn anh từ trên xuống dưới, "Anh đau ở đâu?"

Tạ Uyên: "Không, tôi chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu."

Du An đột nhiên muốn lấy băng cá nhân lại..

Băng cá nhân dành cho chấn thương, không phải trị bệnh tim.

Cô chợt nảy ra một ý nghĩ, chắc Tạ Uyên đang dùng băng cà rốt để lừa cô đúng không?
« Chương TrướcChương Tiếp »