Chương 53

Khuôn mặt của Tiểu Mỹ đầy bối rối, sau khi bị Du An chọc hai lần vào eo bên phải.

Cô vừa sờ chỗ thịt ngứa quanh eo vừa lắp bắp: “À, đúng, có chuyện này.”

Không cho Tạ Uyên và Lange cơ hội phản ứng, Du An đã kéo Tiểu Mỹ ra ngoài.

"Tối nay là thời gian của các cô gái, đừng đi theo đấy."

Tạ Uyên và Lange bước chân bị cô nói dừng lại tại chỗ.

Du An đưa Tiểu Mỹ đến tận phòng thang máy, và căng thẳng tận cho đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại và Tạ Uyên và Lange không theo kịp.

Tiểu Mỹ len lén liếc nhìn Du An vài lần, nhưng lại bị Du An bắt gặp trong tấm gương sau cửa thang máy.

Tiểu Mỹ cười hai lần và nói với giọng trầm: "Cô không thích Lange sao?”

“Hả?” Du An hơi sửng sốt một chút: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy bầu không khí vừa rồi kỳ lạ quá nên muốn chốn đi.”

Tiểu Mỹ cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất Lange vẫn còn cơ hội

Du An nhìn thang máy dừng ở đại sảnh lầu một, trầm tư. Trở về là không được, hiện tại cô đã đi ra ngoài, không bằng đi ra ngoài chơi một hồi.

Cô nhìn Tiểu Mỹ, đúng lúc còn có một hướng dẫn viên du lịch địa phương. Du An vươn tay ôm lấy Tiểu Mỹ: "Tối nay không bận chứ?"

"Không bận" Hôm nay Tiểu Mỹ vừa vặn được nghỉ ca, liền lén đi theo Lange quan sát tình hình.

Du An nhếch khóe môi: "Vậy thì cô dẫn tôi đi tham quan Meera Tinh nhé, Hành tinh của cô là một ngôi sao du lịch nổi tiếng, hẳn là có rất nhiều địa điểm thú vị."

Nghĩ đến Lange không biết cố gắng, Tiểu Mỹ cảm thấy mình phải giúp đỡ. Cô nhiệt tình đồng ý: "Không vấn đề gì, tôi là dân bản địa của Meera Tinh, tôi rất quen thuộc với nơi này."

Khi nói đến chủ đề đi chơi, hộp trò chuyện của Tiểu Mỹ ngay lập tức mở ra.

"Nơi tốt nhất để thư giãn vào ban đêm là phố bar

ở quận Tây. Không chỉ khách du lịch đến đó, mà người dân địa phương chúng tôi cũng thích đến đó khi rảnh rỗi", Du An nhớ lại: "Người tài xế đưa tôi đến khách sạn cũng giới thiệu nơi này"

Với tư cách là Người dẫn chương trình, Tiểu Mỹ tự hào ưỡn ngực:

"Đó là điểm hấp dẫn nhất định phải xem thứ 3 ở Meera Tinh, thường có một số ông chủ trong quán bar đang chuẩn bị những sự kiện bất ngờ nho nhỏ. Mỗi lần tôi đến đó, đều có bất ngờ nho nhỏ." Nói đến đây, Tiểu Mỹ nhìn quần áo của Du An hôm nay,

"Nhưng nếu cô đến đây, quần áo của cô quá trang trọng."

Du An nhìn xuống bộ quần áo mà cô đã chuẩn bị cho cuộc họp.

Áo sơ mi trắng là ủi gọn gàng và áo khoác vest màu xám nhạt, từng cúc áo đều được cài ngay ngắn, sẵn sàng ra vào trong bất kỳ dịp trang trọng nào.

Du An "Thật sự không thích hợp, chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh."

Du An đi vào phòng vệ sinh ở đại sảnh khách sạn.

Cô cởi chiếc áo vét và cuộn nó trong tay, đồng thời cởi khuy trên cùng của áo sơ mi.

Sau đó, kéo gấu áo ra khỏi cạp quần, cởi hai cúc dưới cùng và cài khuy ngược lại ở cúc thứ ba từ dưới lên.

Kết quả là nửa bên phải áo bị rút ngắn đi một nửa, lộ ra vòng eo trắng nõn mơ hồ.

Du An nhúng tay vào một ít nước, vò vò vài lần trên chiếc áo sơ mi phẳng phiu, ngẫu nhiên lộ ra vài nếp gấp.

Đường viền cổ áo cởi trói trở nên lỏng lẻo hơn theo chuyển động của cô ấy, để lộ xương quai xanh tinh tế và xinh đẹp.

Du An đánh rối mái tóc vốn được chải chuốt kỹ lưỡng, chọn một vài sợi và luồn ngẫu nhiên giữa các khe tóc, tạo nên vẻ ngoài phóng khoáng và giản dị. Khi Du An lần nữa bước ra khỏi phòng tắm, trong mắt Tiểu Mỹ lóe lên vẻ kinh ngạc, cô lặng lẽ giơ ngón cái ra hiệu với Du An.

“Bây giờ chúng ta có thể đi rồi.”

Du An cười khoác tay lên vai Tiểu Mỹ, cùng nhau đi ra khỏi khách sạn.

Khi họ đến Phố Bar thì trời đã tối.

Dưới bầu trời nửa tối, những bảng hiệu đỏ xanh và đèn trang trí đủ màu sáng rực Chiếu sáng con phố nhộn nhịp và ồn ào này.

Du An và cả hai đến cửa quán bar do Tiểu Mỹ giới thiệu.

Trước khi vào cửa, cô đã có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm bên trong cửa lần lượt.

Tiểu Mỹ dẫn đầu và đẩy cửa vào, nhịp điệu điên cuồng của âm nhạc xen lẫn với tiếng la hét phấn khích của những người trẻ tuổi đến cửa hàng với mùi rượu lẫn lộn.

Tiểu Mỹ đưa Du An đến quán bar một cách quen thuộc, và búng tay với người phục vụ trẻ tuổi.

“Yuri, cho tôi một ly Crazy Summer

Người pha rượu nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, các đường nét góc cạnh trên khuôn mặt dưới ánh đèn đen càng trở nên ba chiều.

“Tiểu Mỹ, cô lại dẫn bạn mới tới đây.”

Bartender ánh mắt rơi vào Du An trên người, trầm thấp thanh âm có chút khàn khàn.

“Quý khách, quý khách muốn uống gì?”

Du An nhìn lướt qua những chai rượu đủ màu sắc trên tủ rượu: “Có rượu cà rốt không?”

Người pha chế nhếch môi: “Không có rượu cà rốt, nhưng có [Meera Rabbit] đó cô muốn thử không?"

Du An khẽ gật đầu.

Tiểu Mỹ nghiêng đầu với cằm chống lên.

"Meera Rabbit là rượu đặc sản của chúng tôi, được ủ từ quả Meera, uống xong sẽ khiến tim đập thình thịch, giống như một con thỏ đang nhảy loạn vậy." Du An càng thêm mong đợi

Không lâu sau, nhân viên pha chế mang đến hai ly rượu mới pha chế cho hai người.

“Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.”

Du An cầm ly rượu lên, đầu ngón tay mát lạnh do lớp thuỷ tinh trong suốt.

Cô đang định nhấp một ngụm, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng động nhỏ, có người vội vàng chạy tới.

Du An đặt ly xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Mỹ tò mò nhìn về phía đó.

Bartender đang rót chất lỏng ùng ục vào ly rượu rỗng, nghe thấy vậy, anh ta ngẩng đầu lên và liếc nhìn.

"A, tối nay ông chủ hình như mời [Ma nữ] tới đây."

Tiểu Mỹ hai mắt sáng lên, cao giọng nói: "Thật sao? Thật sự Ma nữ sao?"

Du An khó hiểu hỏ: "Cái gì Ma nữ.”

Tiểu Mỹ bắt đầu phổ cập khoa học: "Ma nữ là một bói toán sư nổi tiếng ở địa phương của chúng tôi, cô ấy chỉ bói cho người có duyên, thật khó để tìm thấy cơ hội gặp cô ấy, không ngờ đêm nay cô ấy xuất hiện ở đây."

Người pha chế cười và nói: “Tiểu Mỹ, đúng lúc cô đi nhìn xem, biết đâu Ma nữ sẽ gửi lời tới cho cô, có thể giải quyết vấn đề độc thân hai mươi năm của cô.”

Tiểu Mỹ trợn mắt nhìn người pha chế rượu, sau đó hỏi Du An, “Chúng ta đi nhìn xem?”

Du An chỉ quan tâm một vấn đề: "Cô ấy có thể bói sự nghiệp không?"

Tiểu Mỹ khẳng định: "Tất nhiên, Ma nữ sẽ đưa ra lời dự đoán trên bất kỳ chuyện gì. Câu này sẽ liên quan đến những gì cô muốn biết nhất. Nhưng tại sao cô muốn hỏi về sự nghiệp? Cô muốn thăng chức không?"

Du An lắc đầu: "Không, tôi muốn biết khi nào tôi có thể tiết kiệm đủ tiền để nghỉ hưu."

Tiểu Mỹ:….

Hai người đi xuyên qua đám đông và đi về phía trung điểm sôi động.

Thấy một người phụ nữ đội mũ trùm ngồi giữa ghế dài, vành mũ kéo xuống thấp đến nỗi chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt.

Một nhóm thanh niên vây quanh cô, tất cả đều nhìn cô chờ đợi.

“Người ta chờ đã đến.”

Lúc Du An đi vào, môi đỏ mọng của ma nữ hơi hé mở, hướng về phía cô.

Những người xung quanh đồng loạt quay sang Du An.

Du An vô thức dừng lại.

Chỉ có Tiểu Mỹ kích động đẩy cô ấy ra phía sau, thúc giục cô ấy tiến lên.

Du An do dự và ngồi xuống trước mặt phù thủy. Phản ứng đầu tiên của cô là, chẳng lẽ đây lại là một "người trong sách" khác? Nhưng hôm nay cô và Tiểu Mỹ đến đây là do cô nổi hứng mà, hay chỉ là trùng hợp.

“Cô gái, xin mời chọn bài.”

Những thẻ bài được trải thành một hàng trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch đen. Du An ngập ngừng nhìn một cái, những quân bài giống hệt nhau, cô không may mắn lắm trong việc rút thăm này lắm.

Ma nữ tựa hồ nhìn ra cô rối rắm, cười tủm tỉm nói: "Thẻ bài không phân tốt xấu, chỉ dẫn đường, tùy tâm lựa chọn.”

Đầu ngón tay của Du An chọn tấm bài ở giữa

Phù thủy lật tấm thẻ, thứ hiện ra trên đó là một cầu thang đá màu đen kéo dài đến một nơi cao và chìm trong mây đen, một màu đỏ sẫm đáng ngại lan ra từ góc của cầu thang đá.

Tông màu ảm đạm của bức ảnh khiến Du An bất giác nhíu mày.

Mụ phù thủy trầm ngâm, móng tay đỏ tươi cào lên bề mặt nhẵn của tấm thiệp.

"Cô sẽ có một tương lai khó đoán,

Con đường sẽ nhuộm đỏ bởi máu tươi

Những bậc thang đầy những thi thể

Ngọn lửa được đốt cháy bởi sự sống

Sẽ xóa tan mây mù cho cô."

Ma nữ thì thầm: "Có vẻ như cô sẽ trở thành một người rất đáng gờm."

Biểu cảm của Du An trở nên tồi tệ hơn khi nghe những lời được đọc bởi Ma nữ.

Cho dù cô không nghe được lời chúc đẹp đẽ “ruộng rau xanh, cà rốt đỏ tươi” thì cũng không nghe được những lời tiên tri thảm khốc như vậy.

Ma nữ nhìn vẻ mặt u ám của Du An, giọng điệu không thay đổi tiếp tục nói: “Bước tiếp theo sắp đến rồi.”

Nói xong, ma nữ đứng dậy, xuyên qua đám người đi ra ngoài.

Mọi người xung quanh tự giác nhường đường cho cô.

Bầu không khí sôi nổi ban đầu lắng xuống sau khi phù thủy nói xong.

Khu vực này như một nơi yên tĩnh lạc lõng giữa những quán bar ồn ào.

Khuôn mặt của Tiểu Mỹ cũng hơi cứng đờ, cô ấy kéo Du An

"Ma nữ có thể không đúng, chỉ nghe thôi, đừng để trong lòng."

Tiểu Mỹ kéo cô ra khỏi quán bar, gió lạnh bên ngoài khiến đầu óc Du An thanh tỉnh hơn một chút.

Nếu không phải những "Người trong sách" trước đó nói, cô cũng không cần khắc cốt ghi tâm lời nói của ma nữ.

Nhưng cả hai phản chiếu lẫn nhau, và tương lai này không phải là không thể xảy ra.

Nhưng điều mà Du An quan tâm nhất chính là điều cô ấy nói "chiếc thang làm bằng xác chết" và "mốc tiếp theo" sắp tới.

Nếu bậc thang đề cập đến sự thăng tiến, thì nấc thang tiếp theo sẽ là vị trí Cảnh ngục tư.

Trái tim của Du An lỗi nhịp, điều gì đó sẽ xảy ra với Peppa, phải không?

Tâm trạng thoải mái khi ra ngoài chơi đột nhiên tiêu tan, Du An và Tiểu Mỹ cùng nhau trở về khách sạn.

Ngày mai là ngày cuối cùng của cuộc họp trao đổi, Du An đã thay đổi kế hoạch ban đầu là ở lại hành tinh Meera trong hai ngày và quyết định quay trở lại Tinh ngục Scola ngay khi nó kết thúc.

Lúc Du An đứng ở hành lang, vừa định quẹt thẻ đi vào, cửa phòng bên cạnh liền mở ra.

Tạ Uyên đi tới, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, bất giác cau mày: “ Cô uống rượu rồi." Du An cúi đầu ngửi ngửi trên người cô: "Chắc là do nhiễm ở quán Bar, tôi không uống…”

Chính xác mà nói là chưa kịp uống

Tạ Uyên không đồng ý nói: "Cô đi quán Bar? Cô không biết tửu lượng của mình kém bao nhiêu sao?"

Du An đột nhiên cảm thấy chột dạ: "Vẫn ổn mà.”

Thấy Tạ Uyên muốn nói gì nữa, Du An lập tức thay đổi chủ đề:

“Hôm nay tôi gặp một người kỳ lạ.”

Du An lại kể chuyện ma nữ.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Uyên là loại lời tiên tri này về cơ bản là một lời nói dối vô nghĩa để lừa mọi người.

Nhưng khi nghe tin Du An quyết định quay lại Scola Tinh càng sớm càng tốt, anh ấy lập tức thay đổi giọng điệu.

"Trở về sớm cũng tốt.”

Bằng cách này, không cần phải gặp kẻ tên Lange..

Tạ Uyên đã chủ động đặt vé cho hai người họ trên phi thuyền gần nhất sau cuộc họp vào ngày mai.

Ngay khi cuộc họp vào ngày thứ hai kết thúc, cả hai bắt taxi với hành lý của mình đến Tinh cảng.

Khi Lange, người vội vã đến khách sạn, nghe nói rằng Du An và Tạ Uyên đã trả phòng và rời đi, anh ấy đã rất sửng sốt.

Tiểu Mỹ, người đi cùng anh, suy nghĩ: "Có phải vì lời tiên tri ngày hôm qua không?"

Lange: "Lời tiên tri nào?”

“Tôi tình cờ gặp một phù thủy ở quán bar ngày hôm qua."

Sau khi nghe những lời của Tiểu Mỹ, Lange quyết định: "Tôi sẽ đến Scola Tinh.” Tiểu Mỹ ngạc nhiên: "Bây giờ?"

Lange đã lấy máy liên lạc ra và bắt đầu đặt vé phi thuyền: "Lila vẫn đang đợi tôi, tôi không thể lãng phí thời gian. "

Trở lại nhà tù Scola Tinh, việc đầu tiên Du An làm là đến thăm Peppa cùng với món quà từ Meera tInh mua ở Cửa hàng đặc sản ở Tinh cảng. Peppa nhận món quà nhỏ của cô và nhìn nó. Trước khi rời đi, cô không khỏi hỏi “Gần đây Ngài vẫn ổn chứ?”

Peppa sắc mặt khó hiểu: “Khá tốt. "

Du An: " Ngài vẫn khoẻ và xung quanh ngài cũng không có gì lạ xảy ra phải không?"

Peppa cau mày: "Câu hỏi mà cô đang hỏi bây giờ là điều kỳ lạ nhất mà tôi gặp phải gần đây. "

Du An lúng túng nói: "Chỉ cần không có việc gì, tôi liền không quấy rầy công việc của ngài "

Du An bước ra khỏi văn phòng của Peppa. Chắc chắn rồi, tất cả những dự đoán đều là dối trá.

Peppa khỏe mạnh và tinh thần tốt.

Du An cảm thấy rằng anh ấy sẽ làm việc tốt cho đến khi 70 hoặc 80 tuổi.

Tuy nhiên, Du An còn quá sớm để thả lỏng.

Một sự việc bất ngờ đã xảy ra vài ngày sau đó, Cái bóng mang đến cho cô một tin tức mới rằng người thừa kế ban đầu của gia đình Ferrand đã chết trong một vụ tai nạn, và có sự hỗn loạn trong gia đình.

Peppa bắt đầu đi sớm về muộn, và thời gian ở trong Tinh ngục ngày càng ít đi,

Du An cảm thấy bất an dần dần phóng to, cô đã dùng một trăm linh tám cách để nhắc nhở Peppa chú ý an toàn,

Peppa vô cùng biết ơn vì lòng tốt của cô.

Mãi đến nửa tháng sau, sự việc mới được giải quyết.

Peppa sắp từ chức Cảnh ngục tư và quay trở lại kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Sự bàng hoàng của Du An lúc biết tin thật khó diễn tả thành lời.

Cô cảm thấy lưỡi mình đông cứng lại, cô không biết nên chúc mừng Peppa hay than thở rằng mọi thứ đang từng bước đi theo hướng của lời tiên tri.

Du An: "Anh đi rồi, còn vị trí Cảnh ngục tư thì sao?"

Peppa vỗ vai cô: "Tôi đã tiến cử cô với cấp trên, nhưng tuổi tác và trình độ của cô có thể có vấn đề, có thể một Cảnh ngục tư mới sẽ đến đây đảm nhiệm vị trí này.”

Du An cảm thấy hơi chóng mặt.

Peppa nói tiếp: "Vốn dĩ tôi được chuyển đến đây là để tìm Cecil. Bây giờ mục đích của tôi đã hoàn thành, trở về nhà Ferrand lo việc gia đình cũng không sao.”

Có thể lời tiên trì đó không nói về Peppa. Đây cũng được coi là điều may mắn.

Peppa: "Mặc dù không còn ở Tinh Ngục, nhưng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tin tức từ Montero, nếu cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."

Du An gật đầu: "Chúc ngài vạn sự như ý” .

Du An tiễn Peppa ra khỏi Tinh ngục. Nhìn chiếc xe bay xa dần trong ánh chiều tà, Du An không khỏi thầm thở dài.Hóa ra ai đó thực sự cần phải từ chức và quay lại kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Tiếc là gia đình cô không có ruộng rau bạt ngàn để thừa kế.

Tác giả có lời muốn nói tiểu Du của chúng ta là một người muốn có cho mình một giang sơn để trồng rau ︿ ̄︶ ̄︿