Sau khi Cái bóng rời đi, Du An đưa cho hắn chiếc gương nhỏ cầm tay làm quà chia tay.
Coi như là lời chúc tốt đẹp nhất cho sự hồi phục sớm của anh ấy. Cuộc đấu trí đấu dũng giữa Du An và các thanh tra vẫn tiếp tục.
Chiếc gương méo mó được cô lựa chọn cẩn thận một lần nữa bị thanh tra phàn nàn và phải loại bỏ. Nếu một kế hoạch thất bại, Du An lập một kế hoạch khác.
Vào ngày này, Du An tuần tra khu vực quản lý như thường lệ.
Cô đã dần quan sát ra quy luật tuần tra của nhóm thanh tra này. Khi tiếng bước chân yếu ớt vang lên sau lưng, cô bắt đầu đếm từng giây và bước từng bước về phía phòng giam của Solo.
Tiếng giày nện trên mặt đất trùng với tiếng đếm thầm trong lòng.
Ba hai một.
Solo đột nhiên hát lớn, và giọng điệu méo mó của anh ta khiến một bóng người ở góc sợ hãi lảo đảo.
Du An tựa hồ vừa mới chú ý quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thanh tra phía sau cách đó không xa: “Thanh tra tiên sinh, ngài lại tới.”
Thanh tra sắc mặt nhất thời biến sắc, sau đó tức giận đi tới: “Cô quản tù nhân thế nào mà để anh ta ồn ào như vậy?”
Du An vẻ mặt vô tội: "Sao có thể nói là ồn ào? Rõ ràng đây là một trong số ít hoạt động giải trí của tù nhân, đồng thời là biện pháp quan trọng để thúc đẩy tinh thần văn minh của Tinh ngục.”
“Tiếng hát này đã làm ô nhiễm nghiêm trọng môi trường của Tinh Ngục.”
Du An vẻ mặt so với hắn còn tức giận hơn.
"Thanh tra, tôi không thể đồng ý với những gì anh nói, những phạm nhân này không có quyền tự do cá nhân, và anh thậm chí không thể tước đoạt quyền tự do tín ngưỡng của anh ta."
Thanh tra cảm thấy hơi chóng mặt.
"Cái gì, tự do tín ngưỡng?"
Du An nghiêm khắc nói, "Anh không nghe thấy anh ta đang hát thánh ca sao? Sau khi bị bắt vào tù, sau khi được tôi giảng giải, anh ta đã tìm được cho mình tín ngưỡng của bản thân. Vì thế anh ta đã tiến hành kiểm điểm sâu sắc những sai lầm của mình."
Như để chứng minh những gì Du An nói, Solo càng hát to hơn.
Giai điệu ngẫu hứng đầy cảm xúc, làm biến dạng khuôn mặt của viên thanh tra.
"Cô đang nói những lời vô lý," viên thanh tra giận dữ nói.
Không thể chịu được tiếng hát của Solo, cuối cùng anh ấy đã chọn cách nhanh chóng rời đi.
Du An huýt sáo sau lưng anh. Nói đi là đi luôn
Một giây sau, Du An không khỏi bịt tai lại. Thật sự mà nói, giọng hát của Solo có sức công phá phi thường.
Thương địch một ngàn, tự hại tám trăm.
Sau khi hoàn thành công việc kiểm tra trong ngày, Du An lại đến phòng y tế.
Bác sĩ bận rộn dặn dò tiểu trợ lý mới, “Hai loại thuốc này có thể uống chung sao? Nhỡ đâu dược tính công kích nhau thì sao” Tiểu
trợ lý bị giáo huấn đến không ngẩng đầu lên được, cổ càng lúc càng cúi thấp.
Du An lúc này đột nhiên đồng tình với bác sĩ, “Anh cũng phải hướng dẫn người mới à?”
Bác sĩ đau đầu xua tay, để trợ lý nhỏ đi làm việc trước: "Không hẳn, mang tiếng là giúp chia sẻ công việc, nhưng tôi lại cảm thấy mình đang đi chùi đít thì có.”
Du An tràn đầy đồng cảm, nói rõ nguyên nhân tới đây: “Đúng rồi, nơi này có tay giả của con người không?”
Bác sĩ có chút nghi hoặc: “Có đó, đây là cho phụ tá luyện tay, tại sao cô lại muốn cái này?” Du An chớp chớp mắt, “Cũng có ích đấy, để tôi dùng”.
Bác sĩ từ trong hộp bên cạnh lấy ra một cái tay giả bằng nhựa dẻo: "Cầm lấy, đừng làm hỏng"
“Cám ơn." Du An hài lòng cầm tay giả trở về văn phòng.
Khi Tạ Uyên đến tìm Du An, anh nhìn thấy tạo hình mới của cô,
một bàn tay giả đút vào trong ống tay áo, đặt trên bàn, giữa các ngón tay có một cây bút viết.
Và bàn tay thực sự của Du An đang ở dưới gầm bàn, lang thang khắp Tinh võng với thiết bị liên lạc.
Tạ Uyên "…"
Cũng hơi quá rồi đấy, rất khó để nhìn rõ từ xa, và phải đến gần hơn để nhìn thấy những chuyển động nhỏ của cô.
"Du giáo quan, không nên như vậy,"
Tạ Uyên nói trong khi vỗ vào tài liệu trong tay.
Du An nhanh chóng lướt qua các xu hướng tìm kiếm mới nhất mà không hứng thứ.
“Tại sao không, niềm vui câu cá trên mạng trong giờ làm việc khác hoàn toàn với cảm giác lướt mạng trong giờ nghỉ.”
“Mỗi lần làm việc riêng trong giờ làm việc, là một lần trả thù được cấp trên vạn ác.”
Lúc này, ở cửa sổ hiện lên một khuôn mặt quen thuộc. Người thẩm vấn gõ vào cánh cửa sổ, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Du An.
Cô hơi kinh ngạc: “Sao lại là anh, thanh tra?”
Giọng điệu của người thẩm vấn có phần vui vẻ: "Cô không biết là cô đã nổi tiếng ở bộ phận giám sát sao? Bây giờ không có thanh tra nào muốn đến kiểm tra cô, vì vậy họ đã đẩy tôi ra kiếm tra.”
Du An không hề ý thức được việc mình đã tạo ra cho nhóm thanh tra bóng ma tâm lý: "Chuyện này có thể trách tôi được không. Không phải là do những quy định mới này?”
Người thẩm vấn nhắc nhở: “Nhưng chỉ có cô cảm thấy vậy, những cai ngục khác không có ý kiến gì, có khá nhiều người thanh tra đã cáo trạng cô đó.”
Biểu tình của Du An có chút uỷ khuất: "Tôi cảm thấy tôi không làm gì quá đáng."
Cô còn chưa nói xong, trên máy liên lạc của cô xuất hiện một tin nhắn mới, từ trưởng cai ngục Pezia.
[Đến văn phòng của tôi.]
Phản ứng đầu tiên của Du An là người mới của cô lại gặp rắc rối.
Cô nhanh chóng đáp [vâng], sau đó Pezia lại nhắn tới.
[Cô đang nghịch máy liên lạc phải không?]
Tay An đơ ra khi đang đánh máy.
Cô từ từ đứng dậy và nói với Tạ Uyên: "Tôi sẽ đến gặp Cai ngục trưởng”
Sau khi ra ngoài, cô nói với người thẩm vấn: "Hãy đến chỗ của người khác đi, đừng quanh quẩn bên cửa sổ của tôi nữa."
Du An bước vào Phòng làm việc của Pezia.
Nhìn thấy cô, Cai ngục trưởng Pezia thở dài trước.
Du An vô thức giải thích: "Cai ngục trưởng, tôi chỉ đặt một lời nhắc nhở đặc biệt cho tin nhắn của anh, chắc chắn không phải tôi làm việc riêng trong giờ làm." Pezia nhìn cô với ánh mắt thâm thúy
"Công việc của cô đã được làm rất tốt, tôi không quan tâm cô làm gì trong thời gian rảnh rỗi" "
“Nhưng gần đây bộ phận tuần tra đã tìm kiếm tôi và họ có rất nhiều ý kiến
về cô."
Du An: "Cũng không phải hoàn toàn là do tôi đâu…."
Pezia cau mày, "Tôi biết họ rất phiền phức, nhưng cũng phải nể mặt Cảnh ngục tư mới nhậm chức đừng chống đối quá như vậy. Tóm lại, gần đây cô nên kiềm chế bản thân một chút." Du An hiểu được mấu chốt của câu nói vừa rồi.
"Tôi hiểu rồi."
Du An gật đầu, trở lại phòng làm việc của mình. Người thẩm vấn đã rời đi, chỉ có Tạ Uyên vẫn đang đợi ở đó.
“Cai ngục trưởng tìm cô về vấn đề của người tuần tra phải không?”
“Ừ.” Du An chậm rãi thở ra một hơi.
Tạ Uyên quan sát vẻ mặt của cô, phát hiện so với trước không có thay đổi, liền biết thái độ của trưởng ngục.
Lúc này, Cảnh ngục tư Herman tình cờ trả lời điện thoại của ông Montero.
Montero ấm áp cười nói: “Chúc mừng Cảnh ngục tư, vị trí này không phải so với Giám sát trưởng thoải mái hơn nhiều sao?”
Herman cùng hắn dè dặt chào hỏi.
Biết tính khí của Montero khá nóng tính, Herman đề cập đến chuyện chính: “Điều ngài yêu cầu tôi điều tra đã có kết quả.”
“Ồ.” Giọng Montero hơi cao lên.
“Vào đêm August biến mất, hai cai ngục phụ trách làm cỏ đã rời khỏi vị trí của họ trong một thời gian,”
Herman chậm rãi nói ra tin tức mà anh ta đã hỏi được.
Montero trầm giọng hỏi: "Bọn họ tên là"
"Pulen Kansas, Du An."
Herman nhẹ nhàng phun ra hai cái tên.
"Montero tiên sinh, hẳn là hoài nghi August mất tích cùng hai cai ngục này có liên quan?"
Montero trên mặt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, nhưng thanh âm vẫn là thoải mái: "Anh cũng biết, August dù sao cũng từng là bạn cũ của ta. Ta chỉ muốn biết sự thật về cái chết của anh ta.”
Herman trong mắt hiện lên một tia khinh thường, bạn cũ ư rõ ràng chỉ là ràng buộc lợi ích đôi bên mà thôi, giống như quan hệ hiện tại của bọn họ,
Mặc dù không biết ý đồ thực sự của Montero, nhưng giao dịch của bọn họ đã hoàn thành, trao đổi một chút tin tức đổi được vị trí Cảnh ngục tư rất đáng giá,
Giọng nói của Herman dường như tràn đầy tiếc nuối:
“Đương nhiên tôi hiểu cảm giác của ngài, mặc dù August là đối thủ cạnh tranh của tôi, nhưng tôi không ngờ anh ta lại chết thảm như vậy.” Montero cong môi, nếu Herman không tò mò thì tốt rồi, dù sao hắn cũng đã có được tin tức muốn biết
"Vậy ta sẽ không quấy rầy Cảnh ngục tư nữa, tôi sẽ liên lạc với anh sau.”
"Tạm biệt, ông Montero. " Cuộc gọi đã bị cúp,
Montero dựa vào lưng ghế, chậm rãi híp mắt lại, thông qua Herman hỏi thăm tin tức là phương thức nhanh nhất, nhưng cũng không thể tiết lộ tất cả mọi chuyện với hắn.
August đã chết trước đó, và Attica lại xảy ra chuyện, khiến ông ta không biết gì về thông tin nội bộ của Tinh ngục Scola.
Ngoài ra, Pezia canh giữ 49 tầng trên như một bức tường kiên cố, khiến ông ta rất khó khắn trong việc tìm hiểu thông tin.
Nhưng bây giờ thì khác, cho dù đó là Herman lợi dụng Bộ phận giám sát can thiệp vào công việc của tầng 49, hay các bộ phận khác nhau của Tinh ngục tuyển người mới, đều cho hắn cơ hội cài người.
Montero gõ khớp ngón tay lên tay ghế tựa.
Nếu ông ta nhớ không lầm, người tên Du An hẳn là người hiến nội tạng mà August đã chuẩn bị ban đầu.
Ông ta chưa bao giờ nghe nói về Pullen.
Montero thực hiện một cuộc gọi khác.
"Giúp tôi tìm hiểu về hai người, họ là cai ngục của nhà tù Scola tên là Pullen Kansas và Du An."
Bất kể ai trong số họ dính vào chuyện thay tim của con trai ông ta, ông ta cũng không dễ dàng bỏ qua.
Đêm đó, Montero nắm được thông tin của hai người.
Vốn dĩ ông cho rằng Du An, người hiến tim đáng nghi hơn, nhưng khi ông thấy anh trai của Pullen thực sự là cai ngục đã chết vì August, ông lại không dám chắc.
Montero lâm vào trầm tư, vì hai người đều bị nghi ngờ, nên cùng nhau giải quyết sẽ tốt hơn.
Anh gửi tin nhắn đến một số.
[Mục tiêu Pullen Kansas, Du An.]
Câu trả lời của bên kia: [Không phải chỉ một người thôi sao?]
Montero: [Giá cả gấp đôi.]
[Thành giao.]
Cùng lúc đó, Du An vừa vặn đến lầu một lấy chuyển phát nhanh, hạt dưa mới mua đã tới.
Ở cửa thang máy, cô đυ.ng phải Tony tóc xanh đang đợi thang máy.
Du An tùy ý hỏi: “Muộn như vậy, anh đi đâu vậy?”
Tony vẻ mặt có chút cảnh giác, “Dưới đó hơi ngột ngạt, lên đây hóng gió.”
Du An liếc anh một cái: “Phải tập cho quen đi, chỉ cần làm quen với nó là được."
Nói xong, Du An lại nhớ tới một chuyện: "Sổ tay cho người mới thế nào?"
Vẻ mặt Tony trở nên cứng đờ, "Vẫn còn đang đọc."
Du An suy nghĩ một chút, "Ngày mai tôi sẽ nhờ trợ lý Tạ kiểm tra."
Vẻ mặt của Tony lúc này có thể nói là kinh thiên động địa. Du An hiển nhiên chú ý tới vẻ mặt của hắn.
“Đừng khẩn trương, cậu đã vượt qua kỳ thi cai ngục, sổ tay tân binh so với cái này đơn giản hơn.”
Đang nói, thang máy đã đến. Cả hai cùng bước vào thang máy. Tâm trí của Tony hoàn toàn tập trung vào cuộc kiểm tra ngày mai.
Du An bắt đầu mong chờ hương vị mới của hạt dưa có ngon không. Một phút sau, thang máy không hoạt động.
Du An hoàn hồn, “Thang máy này sao vậy?”
Giọng Tony có chút khẩn trương, “Sẽ không hỏng đúng không?”
Du An kỳ quái nói: “Tôi chưa từng nghe nói thang máy có vấn đề gì."
Tony vỗ vỗ cửa thang máy nhấn nút gọi khẩn cấp: "Có ai không?"
Du An không nhịn được nói: "Chú canh thang máy căn bản không nhìn màn hình, mỗi lần đi ngang qua phòng của chú ấy, tôi không nhìn thấy ai cả."
Cô thở dài: “ Đúng là tiền bối trong bộ môn “câu cá” trong giờ làm việc "
Ít nhất trong Tinh ngục, cô chưa bao giờ thấy một nhân viên nào hơn chú này.
Tony sắc mặt tái nhợt, “Vậy, chúng ta có thể làm sao bây giờ?”
Du An bình tĩnh nói: “Cứ đợi đi, thang máy sẽ có người tới.”
Tony không yên lòng: “Nhưng bây giờ là 10 giờ tối, người qua đường hẳn là rất ít.”
Du An sờ sờ cằm. Cô vừa mới mời Tạ Uyên cùng nhau ăn hạt dưa, còn chưa thấy cô trở về, Tạ Uyên hẳn là tới tìm cô.
Tony nắm lấy cửa thang máy, bím tóc xanh đung đưa theo cử động của anh ta.
Anh nuốt nước bọt, “Cái thang máy này, sẽ không đột nhiên sập xuống chứ?”
Du An, “Ngục Tinh tổng cộng có 99 tầng, chúng ta hiện tại ở tầng 25….”
Tony mặt trắng bệch, và anh ấy thì thầm, "Độ cao này, nếu rơi xuống chắc là thịt nát xương tan.”
Du An dừng lại: "Tôi vẫn chưa nói xong, thang máy này chỉ có thể lên tầng 49, vì vậy nó không đáng sợ như anh nghĩ đâu.”
Tony: ở tầng 24, cũng chẳng khá hơn là bao.
Anh tuyệt vọng dựa vào cửa thang máy.
Du An đột nhiên híp mắt, vừa rồi nút thang máy bị Tony thân ảnh chặn lại, hiện tại lại bại lộ.
Không có nút nào trên đó sáng.
Cô nhìn Tony đầy nghi ngờ: “Lúc vào thang máy anh đã nhấn số tầng chưa?”
Tony sửng sốt, quay đầu lại nhìn Du An: “Tôi, hình như tôi quên mất.”
Du An im lặng, cô bước một bước về phía trước và nhấn nút
Nút sáng lên và thang máy bắt đầu di chuyển lên từ từ.
Sau khi cả hai đến tầng một, họ dứt khoát chia tay nhau.
Du An đi lấy đồ, không muốn nhìn lại mái tóc xanh ngốc nghếch đó. Tony muốn hít thở không khí, để giải tỏa sự căng thẳng và bối rối vừa rồi.
Du An trở lại tầng 25 với một hộp hạt dưa.
Tạ Uyên cầm lấy hộp chuyển phát nhanh trong tay: “Làm gì mà lâu thế?”
Du An tức giận nói: “Gặp phải đồ ngu.”
Cô rút ra một con dao rọc giấy, bắt đầu mở hộp.
Dải băng bịt kín đã bị cắt bởi một lưỡi dao sắc bén.
“Tôi cảm thấy tuyệt cọng vì công việc và cuộc sống tương lai của mình.” Du An lật mở nắp thùng carton.
“Tôi còn cơ hội đổi người mới không?”
Tạ Uyên hiểu ý, giúp Du An lấy túi hạt dưa từ trong hộp ra.
“Cái tên Tony đó chọc phá cô à.”
Du An đã xé túi hạt dưa vị bơ mật ong đầu tiên, nhấp một ngụm.
"Tôi không biết làm thế nào anh ta vượt qua kỳ thi quản ngục. Nhân tiện, ngày mai anh có thể giúp tôi kiểm tra sổ tay tân binh của anh ta không. Nếu anh ta không thể ghi nhớ, anh ta sẽ chịu trách nhiệm quét dọn khu vực trong một tháng."
Tạ Uyên gật đầu đáp: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cẩn thận tra xét."
Du An hài lòng, may mắn thay, trợ lý nhỏ của cô là người đáng tin cậy.
Ngày hôm sau, cai ngục Pullen, người không xuất hiện vào giờ làm việc, được tìm thấy đã chết trong văn phòng của anh ta.
Nguyên nhân cái chết là do uống thuốc ngủ quá liều.
Khi Du An biết tin, cô mới yêu cầu Tạ Uyên cử Tony, người chưa đọc thuộc lòng cuốn sách, đến dọn dẹp phòng giam.
Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy bất an, cái chết của Pullen quá đột ngột.
Du An đi bệnh xá, trả lại cánh tay giả.
Sau đó thì thầm với bác sĩ. Bác sĩ hỏi về "chuyện cai ngục ở Pullen"
Bác sĩ biết chuyện, sáng nay có nhiều người tò mò tìm đến.
"Quả thật là bởi vì thuốc ngủ, trước đó cai ngục Pullen đã nhờ tôi kê đơn thuốc ngủ, hắn quả nhiên khó ngủ."
“Người bệnh ngủ không ngon, uống thuốc ngủ thời gian dài nên biết liều lượng bao nhiêu cho phù hợp, uống thuốc ngủ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bác sĩ gật đầu, “Nhưng có khả năng là anh ta tự tử."
Du An cau mày khó chịu.
Sau cái chết của August, Pullen vẫn khỏe mạnh, làm sao có thể đột nhiên tìm đến cái chết.
Bác sĩ suy nghĩ rất thoáng: "Dù sao áp lực công việc của cai ngục cũng không nhỏ, cai ngục Pullen cũng không còn trẻ nữa, vẫn luôn là quản giáo cấp thấp."
“Tỷ lệ tự tử của Tinh ngục khá cao, luôn ở trong ngục, ngày đêm tiếp xúc với tù nhân, ít nhiều cũng dễ sinh ra một số vấn đề tâm lý.”
Lời giải thích của bác sĩ cũng không khiến Du An cảm thấy khá hơn. Trong khi suy nghĩ, cô chậm rãi trở lại văn phòng. Tình cờ là Tạ Uyên đến tìm cô.
Tạ Uyên: "Bởi vì những gì đã xảy ra với cai ngục Pullen, trưởng cai ngục đã quyết định để mọi người bắt đầu chú ý đến sức khỏe tinh thần. Một bài kiểm tra tâm lý đã được gửi đến thiết bị đầu cuối cá nhân của cô, hãy nhớ hoàn thành nó trong ngày hôm nay." Du An lơ đãng đáp
"Cái chết của Pullen được xác định là một vụ tự sát sao?"
Tạ Uyên nghe được tin tức liền kể ra: “Đúng vậy, bên kiểm tra không phát hiện được điều gì khả nghi ở hiện trường. Hơn nữa, Pullen có thói quen dùng thuốc ngủ.”
Vẻ mặt Du An không hề thoải mái.
Cô hỏi Tạ Uyên: "Anh có nghĩ rằng vấn đề này sẽ liên quan đến vấn đề của August không?"
Tạ Uyên suy nghĩ một chút, "Chuyện này qua cũng đã lâu, nếu như có quan hệ, hẳn là không nên trì hoãn lâu như vậy"
“Nếu do trước đó không có cơ hội thì sao?” cô không khỏi nghĩ đến Montero
Cô bắt đầu làm sáng tỏ: "Sự kiện lớn gần đây là việc Herman được thăng chức làm Cai ngục tư, và tác động của Montero đằng sau vụ việc này không hề nhỏ"
“Nếu Pullen vì lý do này mà chết, mục tiêu tiếp theo của hắn không phải là tôi sao?”
Tâm lý Du An so với trước tốt hơn một chút.
Mặc dù bàn tay của Montero dài đến mức chạm tới Tinh ngục, nhưng cái chết của Pullen ít nhất là một lời nhắc nhở rằng cô nên chuẩn bị trước.
Trường hợp xấu nhất là bản thân không biết về những con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
Trong khi đó, ông Montero, người nhận được tin, tỏ ra rất hài lòng.
Ông ta đã gửi một khoản tiền khổng lồ vào một tài khoản ẩn danh.
Rồi lại gửi một tin nhắn nữa đến số máy quen thuộc đó: [Không hổ là sát thủ ra tay nhanh gọn nhất, mong sớm nhận được tin vui mới.]