Chương 37

Cuộc điều tra đang diễn ra sôi nổi, trong toàn bộ viện nghiên cứu, ngoại trừ hai ba nhân vật nho nhỏ bị loại khỏi nhóm nòng cốt, những người còn lại ít nhiều đều tham gia vào cuộc thí nghiệm phi pháp này.

Khi cuộc điều tra sắp kết thúc, nhóm điều tra sẽ bàn giao tất cả các bằng chứng và tài liệu cho các điều tra viên cho Cơ quan Tư pháp.

Thẩm phán sẽ đưa ra phán quyết công bằng tùy theo tội lỗi của họ.

Đồng thời, Cảnh ngục tư sẽ kết thúc cuộc đời làm việc của mình không phải do đến tuổi nghỉ hưu mà là bị sa thải và chịu trách nhiệm giải trình.

Khi công việc của nhóm điều tra kết thúc, Pezia gặp Du An. Hai người vẫn gặp nhau trong văn phòng của Pezia.

Du An nhìn chiếc cốc sứ đã được nâng cấp và tách trà có mùi đắt tiền hơn trước mặt, lại thở dài vì phong cách giàu có của Pezia.

Pezia nghiêm túc nói với Du An: "Tôi đã nói với Cecil kết quả điều tra, và em ấy bảo tôi chuyển lời cảm ơn của em ấy đến cô." Vừa nói, Pezia vừa đẩy một hộp quà nhỏ tới.

“Đây là lễ vật em ấy nhờ tôi mang đến cho cô.”

Sau đó, Pezia lấy một hộp lớn được niêm phong từ bên cạnh, “Đây là quà cảm ơn của chính tôi.”

Du An vui vẻ nhận lấy hai hộp.

Sau đó Pezia nói chuyện chính: "Chiếc ghế Cảnh ngục tư đang bỏ trống, và thanh tra Herman đang cố gắng hết sức để giành được vị trí đấy.

" Điều không tốt chính là, Montero đã hợp tác cùng với Giám sát trưởng Herman. Gần đây Montero có vài động thái không nhỏ, thường xuyên đến gặp những quan lớn có ảnh hưởng đến vị trí Cảnh ngục tư."

Khuôn mặt của Du An trở nên nghiêm túc, đây không phải là tin tốt cho cô. Ảnh hưởng của Montero đối với Tinh ngục Scola càng lớn, tình hình của cô càng nguy hiểm. Không ai biết khi nào ông ta có thể tìm ra sự thật về sự tình của August.

Sắc mặt của Pezia cũng không tốt: "Mặc dù gia tộc của tôi cũng đã có một số nỗ lực để tôi cạnh tranh vị trí Cảnh ngục tư, nhưng gia đình Ferrand không thân thiết bằng mối quan hệ lâu dài của Montero với Tinh ngục."

Du An biết ý của anh ta, "Nếu Giám sát trưởng thắng cuộc bầu cử này…."

"Tất cả chúng ta sẽ gặp bất lợi," Pezia khẳng định.

Du An không khỏi nhíu mày. Cô chỉ muốn làm công việc này một cách an an ổn ổn, tại sao lại khó khăn như vậy?

Du An cố gắng tự cổ vũ bản thân: "Khi nào thì có kết quả tranh cử Cảnh ngục tư?"

Pezia liếc nhìn ngày tháng, "Kết quả tiếp theo sẽ có sẽ được công bố vào thứ Hai và trang web chính thức của Tinh ngục sẽ công bố điều đó."

Du An thở một hơi dài

Pezia dường như nhìn thấy áp lực của cô: "Tôi chỉ nói với cô điều này để cô chuẩn bị tinh thần trước."

Du An gật đầu: "Tôi hiểu, cảm ơn anh đã cho tôi biết trước."

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Du An trở lại đến phòng khách của cô với hai chiếc hộp trên tay.

Bất kể kế hoạch của Montero là gì, cô cũng chỉ còn một cách là chờ đợi thôi.

Hiện tại thì xem hai anh em Pezia và Cecil đã tặng gì nào.

Với một chút mong đợi, Du An mở hộp của Cecil trước. Mặt trên là một bức thư của Cecil, Du An mở phong bì ra,

[ Du giáo quan, tôi đã nghe anh trai tôi kể tất cả những việc cô đã làm, những người trong viện nghiên cứu sẽ bị trừng phạt như những gì họ nên làm, cảm ơn cô rất nhiều

Phần tài sản của gia đình Ferrand mà tôi quản lý và thuộc về tôi đã được trả lại cho tôi, tôi đã chọn một số thứ mà cô có thể sử dụng làm quà tặng,

Một dinh thự nằm cách Tinh ngục hai khu phố.

Chứng thư và chìa khóa nhà ở phía dưới hộp, tôi nghe nói cô không phải là người bản địa của Scola Tinh, có lẽ một ngôi nhà cách đơn vị không xa có thể giúp cuộc sống của cô thuận tiện hơn. Dưới chứng thư có một tấm séc, là một chút tâm ý của tôi

Cảm ơn]

Du An đã tìm ra chứng thư dưới hộp và vị trí của ngôi nhà, không nhịn được mà hít một hơi.

Khu đất đó toàn là biệt thự, theo mức lương cơ bản của cai ngục, cô dù có làm việc cả đời nếu không có thêm khoản thu nhập khác cũng không mua được.

Du An lại lấy tấm chi phiếu bên dưới ra, cẩn thận đếm mấy lần số 0 trên đó, gần bằng số lương mười năm của cô rồi đúng không?

Tay cầm hộp của Du An run nhẹ. Đúng là người có tiền có khác

Du An bình tĩnh lại một chút, và mở chiếc hộp của Cai ngục trưởng Pezia. Một tác phẩm nghệ thuật độc đáo được cố định ở giữa hộp.

Ở dưới cùng của hộp có đính kèm một tờ giấy có ghi lời nhắn

[Văn phòng của cô trông hơi đơn giản, tôi sẽ gửi cho cô một số đồ trang trí để trang trí văn phòng.

Vì mang vác không tiện nên tôi đã đặt hầu hết đồ trang trí và tranh trang trí tôi đều chuyển cho Cecil để đặt trong nhà mới của cô.]

Du An nghẹn ngào, cô nhìn món đồ trang trí giá trị này, cô chỉ cảm thấy nó hơi lạc lõng với văn phòng đơn giản của mình.

Du An lại nghĩ đến văn phòng của Pezia, nơi mọi ngóc ngách đều được trang trí tỉ mỉ bằng những tác phẩm nghệ thuật đắt tiền, sang trọng đến choáng ngợp.

Chẳng phải ngôi nhà mà Cecil cho cô cũng có phong cách này sao?

Mặc dù từ con mắt không có tính nghệ thuật của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy cách trang trí này cũng rất đẹp.

Nhưng sống trong môi trường như vậy sẽ khiến người ta sống trong lo lắng, cảm giác như có thể nghe thấy tiếng tiền rơi nếu lỡ tay đập vỡ một số đồ trang trí.

Du An im lặng cất chiếc hộp đi.Khi nào rảnh thì đi xem cho biết.

Từ hôm nay, cô cũng có nhà rồi (-)

****

Sau khi Cảnh ngục tư và nghiên cứu viên bị đưa đi, Du An cũng từ tầng 50 chuyển về văn phòng ở tầng 25.

“Không khí bên trên tốt hơn nhiều”

Du An trở lại căn phòng quen thuộc, hít một hơi thật sâu. Trong giây tiếp theo, cô đã nghẹn ngào vì bụi đã tích tụ trong phòng gần một tháng.

Tạ Uyên không khỏi bật cười: "Tôi đi dọn dẹp văn phòng trước."

Du An bận rộn đi tới đi lui trong phòng, ngay cả Tạ Uyên cũng bị cô xoay vòng vòng.

Đúng lúc này, một giáo quan cấp 2 trẻ tuổi gõ cửa phòng đang hé mở của cô.

“Du giáo quan có ở đó không?”

“Có chuyện gì vậy?” Du An thò đầu ra sau giá sách.

Người cai ngục trẻ gãi gãi đầu, có vẻ xấu hổ.

"Du giáo quan, tôi nghe nói trước đây cô phụ trách tầng 11, hiện tại hai phạm nhân bên đó có chút vấn đề, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.

Du quan đi theo cai ngục này đi lên tầng 11 khi gần đến nơi, cô chợt có dự cảm chẳng lành.

Cô liếc nhìn quản ngục bên cạnh, ngập ngừng nói: "Người tù nhân đang gặp rắc rối như anh vừa nói, chẳng phải có người tên là Solo sao?"

Mắt tên cai ngục sáng lên, giơ ngón tay cái lên với cô: "Quả nhiên là Du giáo quan, đoán quá chuẩn.”

Du An ánh mắt tối sầm lại:"Hắn làm sao vậy?"

Quản giáo xấu hổ mấp máy môi, "Vấn đề này hơi phức tạp, cô đi vào sẽ biết". Không cần Du An đi đến phòng giam của Solo, cách một hành lang cô cũng nghe thấy động tĩnh rất lớn.

Một giọng nói quen thuộc đang lớn tiếng hát những bài thánh ca, trong khi nhịp nhàng mà gõ vào tường theo nhịp điệu.

Quan trọng nhất, hắn toàn hát lệch tông khó nghe cực kỳ.

Du An vô cảm bịt

tai lại.

“Bệnh của Solo lại trở nên nghiêm trọng, anh đã gọi bác sĩ chưa?”

Cai ngục trẻ tuổi nhăn mặt: “Có, nhưng bác sĩ chỉ có thể kê đơn thuốc an thần mà thôi.”

"Hơn nữa uống quá nhiều thuốc an thần, Solo đã kháng thuốc rồi, cho dù uống thuốc với liều lượng tối đa cũng không thể khiến anh ấy im lặng lâu được." đây là điều cô không bao giờ ngờ tới

"Anh ta hát mãi cũng chán đúng không? Anh ta không thể cứ hát suốt ngày không nghỉ được."

Cai ngục ho nhẹ hai tiếng, "Vốn dĩ cũng có thời điểm hắn im lặng. Tuy nhiên, tù nhân cách vách lại có tĩn ngưỡng bất đồng, cho nên….,”

Trước khi cai ngục nói xong, Du An đã nghe thấy một giọng nói khàn khàn khác bắt đầu đọc Đạo Đức Kinh to hơn, như thể anh ta muốn át đi giọng nói của Solo

Cai ngục nói tiếp: "Như cô đã nghe, hai người họ cứ như vậy, không ai chịu nhường ai, ồn vô cùng. "

Du An đột nhiên cảm thấy áy náy. Chẳng lẽ đây là rắc rối do danh sách phát nhạc trước đây của cô gây ra sao?

Cô nhớ rõ ràng trước đây những tù nhân này không có tín ngưỡng gì mà. Hai người dần dần đến gần, Solo hờ hững liếc nhìn một cái.

Hắn còn tưởng rằng đó là cai ngục trẻ tuổi lúc trước còn định đến để khuyên can, nhưng vừa nhìn thấy Du An,

Lại lập tức trở nên kích động, không hát thánh ca nữa, cũng không đập tường nữa.

Hắn lao đến cửa phòng giam: "Giáo quan Du, cô đã trở lại."

Người tù nhân bên cạnh dường như coi sự dừng lại đột ngột của Solo là tín hiệu thừa nhận thất bại, và hét lên về phía Solo,

"Đạo giáo mới là nhất, ngươi có thừa nhận không?"

Solo ngay lập tức nổi giận , anh ta vội vàng nói với Du An: “Du giáo quan, cô đến không đúng lúc gì cả, để tôi dạy dỗ tên điên sát vách trước, sau đó sẽ ôn chuyện với cô. "

Một giây tiếp theo, tiếng hát tra tấn người ta lại vang vọng khắp phòng giam.

Du An lập tức bịt tai lại, nói với quản giáo: "Đi phòng làm việc của anh đi, ở đây nói chuyện thật sự không thích hợp."

Sau khi rời khỏi phòng giam của Solo, Du An buông tay bịt tai ra, vẻ mặt phức tạp nhìn viên cai ngục trẻ tuổi: “Anh đã vất vả rồi.”

Vẻ mặt của cai ngục cũng rất phức tạp, "Tôi không sao, nhưng những phạm nhân ở phòng giam bên cạnh gần đây bị suy sụp tinh thần."

Quản giáo xoa xoa tay, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi đã nghĩ đến việc tách bọn họ ra, nhưng ở khu vực tôi phụ trách, các phòng giam thực sự rất chật và không có chỗ cho họ."

"Tôi muốn đổi chỗ họ cho các phạm nhân khác , nhưng các tù nhân xung quanh lại biểu tình phản đối kịch liệt, ầm ĩ lên."

Du An gật đầu ra vẻ hiểu biết, không ai muốn có một "hàng xóm" tồi tệ như Solo.

"Tôi chỉ nghe nói rằng Solo đã nằm dưới sự quản lý của cô kể từ khi hắn bị bắt giam, và hắn khá ngoan ngoãn dưới quyền quản ls của cô." Du An hiểu ý của anh ấy,

“Anh muốn giao Solo cho tôi"

Cai ngục nhìn vào cô với ánh mắt đầy hy vọng, anh gật đầu liên tục.

Du An do dự một lúc: “Nhưng cấp bậc của Solo nên thuộc thẩm quyền của cai ngục cấp hai.”

Cai ngục lấy ra báo cáo giám định của bác sĩ.

"Căn cứ theo tình hình của anh ta, anh ta sẽ sớm được thăng cấp bậc. Căn bệnh của anh ta, cộng với việc ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh phòng giam và sinh hoạt bình thường của các tù nhân khác."

Tiếp quản hắn bây giờ có thể được coi là cứu các tù nhân khác khỏi nước sôi lửa bỏng. Sau khi hai người thống nhất, Du An đã sẵn sàng để đưa Solo đi.

Trước khi đi, Solo không ngừng buông những lời cay nghiệt với phòng giam bên cạnh.

“Ngươi chờ ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ trở lại.”

Du An thản nhiên nói: “Anh không thể trở về.”

Solo lắp bắp một giây, “Du giáo quan, tôi không thể thua hắn được."

Du An gật đầu chiếu lệ.

Trở lại tầng 25, Tạ Uyên không khỏi tỏ ra kinh ngạc khi thấy Solo bị dẫn trở lại: “Tại sao anh ta lại ở đây?”

Solo chào đón anh với một nụ cười: “Tạ trợ lý, lâu rồi không gặp.”

Du An đưa Solo cho Tạ Uyên.

"Tìm một phòng giam trống và nhét anh ta vào. Tôi phải tưới nước cho cây xương rồng nữa."

Khi Tạ Uyên giải quyết xong Solo và quay lại, anh thấy Du An đặt năm xương rồng trở lại bậu cửa sổ.

Năm quả bóng màu xanh lá cây tràn đầy năng lượng và đất bên dưới chúng hơi ẩm.

Tạ Uyên không thể không khen ngợi, "Cô chăm xương rồng khéo quá.”

Du An dừng tay tưới nước một chút, nhìn Tạ Uyên với ánh nhìn sâu kín: "Khả năng anh không có phát hiện, đây là nhóm xương rồng thứ ba rồi, những cây xương rồng đều chết hết rồi."

Tạ Uyên không khỏi có chút trợn to hai mắt, "Cô làm chết tận mười cây ?”

Du An trầm mặc một lát: "Kỳ thực, cũng không phải lỗi của tôi."

Cô đi tới gần Tạ Uyên hai bước, ghé vào tai hắn thì thầm nói:

"Tôi đã chôn [hạch tâm] ở dưới chậu, xương rồng chết nhanh như vậy, có lẽ đã bị [hạch tâm] ảnh hưởng."

Đột nhiên, Tạ Uyên đang định chấp nhận lý do kỳ lạ này, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh ta chất vấn: "Không phải chỉ có một lõi thôi sao? Vậy thì chỉ có một cây xương rồng bị ảnh hưởng, vậy thì những cây còn lại vẫn là do cô hại chết."

Du An:…Không biết nói gì nữa------người này biết hơi nhiều rồi, có nên diệt khẩu không ta?