Chương 36

Vào buổi chiều, Du An, cai ngục Otranto và những người thẩm vấn ngồi cùng nhau trong phòng thẩm vấn. Ngồi đối diện với họ là Nhà nghiên cứu Bard.

Trước khi cuộc thẩm vấn bắt đầu, cai ngục Otranto và Bard liếc nhau. Đêm qua, anh đã nhờ người gửi lời nhắn cho Bard.

Người thẩm vấn bắt đầu hỏi: “Hãy nói về những con cá đó trước đã.”

Bard trông bình tĩnh hơn nhiều so với ngày hôm qua: "Đó là một loài mới được chúng tôi cẩn thận nuôi cấy. Gen này được chiết xuất từ

một loài cá biển sâu quý hiếm, và chúng tôi đặt tên cho nó là Cá Trường Sinh."

Du An hơi nghiêng người về phía trước, hỏi "Nó được lai tạo như thế nào?"

Bard bình tĩnh ngả người ra sau: "Chuyện dài lắm, ba ngày ba đêm ba ngày ba đêm sợ nói không xong."

Du An kéo khóe môi, "Ồ vậy thì không cần anh phải lo lắng. Về phần tài liệu nghiên cứu, các anh phải có tài liệu ghi chép trong quá trình thí nghiệm chứ"

Bard vẫn bất động, "Vài ngày trước, một nhà nghiên cứu đã vô tình phá hủy tất cả dữ liệu vì sự vụng về của anh ta.”

Du An: " Vậy phiền anh kể tên vài người đã tham gia vào việc nghiên cứu này đi, chúng tôi cần xác nhận với họ từng người một."

Bard báo cáo một vài cái tên và người thẩm vấn đã ghi lại từng cái một.

Du An lại hỏi: "Loại cá này, các anh chỉ trích xuất gen từ cá sao?"

Bard ánh mắt lấp lóe, sau đó khẳng định: "Đương nhiên, chúng tôi chỉ lấy gen từ cá để nghiên cứu, chúng tôi còn có thể lấy từ gen của loài nào nữa chứ."

Ánh mắt Du An dừng lại trên mặt anh vài giây: "Hy vọng anh nhớ kỹ lời nói hôm nay, đừng tự vả vào mặt mình nữa."

Bard nói một cách kiên quyết, "Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.

Thẩm vấn viên tiếp tục hỏi "Tại sao phải mượn danh nghĩa người khác để mang số cá đó cho phòng bếp để tiêu thụ?"

Một thoáng hối hận thoáng qua khuôn mặt Bard.

"Tôi nhờ một nhà nghiên cứu phá hủy đống thịt cá kia, ai biết hắn bị yêu ma ám ảnh, tham lam lợi nhỏ, bán thịt cá cho người mua ở sau bếp."

Nghe vậy, Du An nhíu mày khó hiểu. Bàn tay ghi âm của người thẩm vấn cũng dừng lại: "Ý của anh là, anh không cố ý phát tán số thịt cá này?”

Bard vội vàng gật đầu: “Đương nhiên, chúng tôi sao cố ý làm như vậy được…”

Người thẩm vấn sắc mặt khó coi: “Nếu không phải là cố ý, tại sao mấy người lại làm mọi cách cản trở điều tra, thậm chí còn giấu cá dưới sàn nhà."

Bard lộ ra một chút xấu hổ, "Tôi nghe nói, vấn đề của tù nhân là do thịt cá gây ra, chỉ sợ cấp trên sẽ chịu trách nhiệm."

Du An nghe vậy trợn mắt, người này kỹ thuật diễn xuất giởi như vậy, làm Nghiên cứu viên thì quả là quá lãng phí.

Người thẩm vấn: “Anh có biết trước hậu quả của việc ăn loại thịt cá này không?”

Bud cười mỉa hai tiếng: “Làm sao chúng tôi biết được, chưa từng có ai ăn nó.”

“Thực sự không biết?” Du An lạnh lùng nói: “Tôi thấy các nhà nghiên cứu chỗ anh tránh loài cá này như rắn rết, không dám chạm vào nó."

Bard đảo mắt hai lần, "Thì sau khi biết loại cá này có tác dụng thế nào với tù nhân, thì chúng tôi sợ hãi là chuyện bình thường."

Người thẩm vấn: "Nhà nghiên cứu nào đã xử lý thịt cá?"

Bard: "Merk là người tôi đã nhờ để xử lý chỗ cá này, chính là Murray mà các vị đã hỏi thăm. Tôi không ngờ anh ta lại can đảm như vậy.”

Người thẩm vấn ghi nhớ cái tên này

Du An nhìn Bard không có chút chột dạ nào, cười nửa miệng hỏi: "Đã nói vụ cá chỉ là ngoài ý muốn, tối hôm qua sao lại kích động như vậy?"

"Lúc đó anh đã rất hùng hổ sai bảo vệ bắt tôi và trợ lý Tạ vào phòng thí nghiệm. Bảo là muốn nghiên cứu chúng tôi cơ mà?"

Bard liên tục xin lỗi Du An, "Du giáo quan, tối hôm qua tôi hơi nóng giận, tôi thấy mọi người xông vào viện nghiên cứu nên mới kích động làm vậy…Là do lỗi của tôi. "

Đôi mắt của Du An hơi tối lại. Tên Bard này đúng là vịt chết mà vẫn cứng mỏ. Xem ra phải tìm cách cạy miệng những nhà nghiên cứu khác.

Cô không tin rằng toàn bộ viện nghiên cứu không có người nào mà không để lộ sơ hở.

Còn đối với tên Bard này, mọi người dường như đã bỏ cuộc rồi.

Bước ra khỏi phòng hỏi cung, người thẩm vấn cay đắng nói: “Thằng này láu cá quá. "

Cai ngục Otranto thở phào nhẹ nhõm. Nếu sự việc này có thể kết thúc như một tai nạn ngoài ý muốn thì tốt biết mấy. Viện nghiên cứu chắc chắn có lỗi, nhưng tội không đáng chết.

Du An chậm rãi thở ra: "Chúng ta hãy gặp gỡ các nhà nghiên cứu mà Bard đã đề cập và xem họ nói gì. "

Nhưng mọi chuyện vẫn không suôn sẻ. Không biết là bởi vì Bard ở viện nghiên cứu rất có uy tín, hay là hắn còn có cái gì cố kỵ. Mọi người hoặc là chốn tránh bảo không biết, hoặc là bảo chỉ làm theo mệnh lệnh không rõ sự tình.

Merk cũng vậy, anh ta thừa nhận sự thật rằng anh ta tham tiền và bán những thịt cá đó cho nhà bếp để lấy ít tiền.

Sự tình giống như một vòng lặp không bao giờ kết thức vậy.

Nguồn gốc của mọi thứ chỉ là con cá không kịp tiêu hủy đã bị gửi nhầm vào bếp, chui vào bụng phạm nhân dẫn đến tai họa,

Du An nhíu mày: “Mấy con cá đó đâu, anh đưa đi giám định à?”

Người thẩm vấn gật đầu: “Tôi đã yêu cầu mọi người làm thêm giờ để nghiên cứu, nhưng một thời gian nữa mới có kết quả. "

Vào buổi tối, Du An đi gặp Pezia.

"Dữ liệu của viện nghiên cứu đã bị hủy rất sạch sẽ. Nếu họ cứ khăng khăng rằng họ chỉ nhân giống loài cá mới, thì rất khó để chứng minh rằng họ đã tiến hành các thí nghiệm bất hợp pháp trên người chỉ dựa trên những con cá đó."

“Những người đó rất có khả năng nghiên cứu ra loại cá đó, dựa trên dị năng của Cecil, nếu chúng ta có thể đưa ra được bằng chứng…

Pezia cau mày, Cecil đã trốn thoát an toàn và anh không muốn kéo em ấy vào cuộc một lần nữa.

Anh ta phủ nhận: "Cecil đã chết trong hồ sơ."

Du An dừng lại: "Chúng ta không cần cô ấy xuất hiện, chúng ta chỉ cần một sợi tóc của Cecil, hãy để nó được tìm thấy trong viện nghiên cứu, nếu mã gen của sợi tóc có điểm tương đồng với mã gen của những con cá đó. Đây là bằng chứng thuyết phục nhất về thí nghiệm bất hợp pháp của viện."

Pezia do dự: "Tôi sẽ hỏi ý kiến

của Cecil. Nếu em ấy sẵn lòng, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của cô."

Ngày hôm sau, Du An nhận được một sợi tóc của Cecil từ Pezia.

Tại đây, nhóm điều tra tiếp tục thẩm vấn các nhà nghiên cứu ngoài giờ. Ở đó, Du An lại đưa người thẩm vấn đến viện nghiên cứu.

Du An: "Mặc dù Bard nói rằng các tài liệu nghiên cứu đã vô tình bị phá hủy, nhưng nếu chúng ta tìm lại chúng, có thể tìm được những chi tiết bỏ sót."

Người thẩm vấn có chút miễn cưỡng, "Tôi cảm thấy có thể phát huy sở trường của tôi, thẩm vấn ra manh mối."

Du An bĩu môi: "Nếu như anh không nói chúng ta không thể đơn độc hành động, anh cho rằng tôi cần kéo anh qua? cũng không thể tìm tên cai ngục Otranto được."

Người thẩm vấn không nói nên lời, vì Otranto rõ ràng là đứng về phía Cảnh ngục tư, anh ta không muốn làm lớn chuyện.

Ngược lại, hắn thực sự đáng tin cậy hơn. Hai người bước vào viện.

Du An chạy đến căn phòng giấu cá lúc trước, mặc dù cá mặt người đã được chuyển đi nhưng mùi tanh trong phòng vẫn còn đọng lại rất lâu.

Thẩm vấn viên bịt mũi, "Phòng này đã từng bị lục soát."

Du An nghiêm nghị nói: "Khi đó, mọi người đều chú ý đến con cá, đều nhìn chằm chằm vào phía dưới, không nhìn kỹ những nơi khác." Người thẩm vấn không thể phản bác, đành phải nhận mệnh và bắt đầu tìm kiếm. Không lâu sau, Du An đột nhiên gọi: "Mau xem một chút."

Người thẩm vấn nhìn về phía tủ tư liệu đang mở dở:

“Làm sao vậy?”

Du An chỉ vào một sợi tóc mắc vào khe tủ.

“Một sợi tóc” người thẩm vấn bối rối nói.

Du An nhặt tóc bằng một cái kẹp nhỏ và cho vào một chiếc túi bằng chứng trong suốt.

“Trong số các nghiên cứu viên chúng ta dẫn đi, không có ai có mái tóc xoăn dài như vậy.”

Người thẩm vấn chần chừ, “Vậy thì có thể chứng minh được gì chứ?”

Du An nheo mắt nhìn anh ta: “Ai biết đây có phải là thí nghiệm của viện nghiên cứu để hại người hay không?"

Người thẩm vấn: “ Cũng có thể là những nhân viên khác đã đến viện nghiên cứu."

Du An "Có thật không? Anh cứ lấy về kiểm tra đi. Dù sao thì trong kho lưu trữ Tinh Ngục đều có thông tin của mọi người. "

Sau đó, Du An tìm được trong viện nghiên cứu mấy mảnh giấy vụn không rõ số liệu, hai cái vảy cá cùng mấy thứ lặt vặt.

Du An mang tất cả mọi thứ kể cả tóc đến phòng thí nghiệm nơi [nhân ngư ] được kiểm tra.

"Hãy xem liệu những thứ này có thể phát hiện ra thông tin hữu ích nào không.

Cô cẩn thận giao sợi tóc cho nhân viên kiểm tra trong phòng thí nghiệm.

“Kiểm tra sợi tóc này để xem nó thuộc về tù nhân hay nhân viên."

Trước khi rời đi, Du An nhàn nhạt nhắc tới lần nữa,

“Nhân tiện thử nghiệm xem có liên quan gì đến gien của nhân ngư hay không. "

Người thẩm vấn nóng lòng quay trở lại phòng thẩm vấn sau khi cô giải thích xong. Anh ta nghĩ cạy miệng những nhà nghiên cứu đó ra sẽ hiệu quả hơn.

Đêm hôm đó, kết quả kiểm tra của viện nghiên cứu đã khiến đội điều tra kinh ngạc.

Sợi tóc mà Du An gửi đến thuộc về một tù nhân đột ngột qua đời trong Tinh ngục cách đây không lâu.

Mà một phần đoạn gien của sợi tóc cùng gien [nhân ngư] có độ trùng hợp cao,

Du An nhìn kết quả xét nghiệm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tù nhân kia thật sự là chết đột ngột sao? Chẳng lẽ là bởi vì viện nghiên cứu hại chết, Vì đã bí mật gϊếŧ chết nên mới tuyên bố là cái chết đột ngột?"

Thẩm vấn viên sắc mặt càng thêm nghiêm túc: “Điều tra rõ nguyên nhân cái chết của tù nhân kia, lại thẩm vấn các nghiên cứu viên, xem có ai có liên hệ với người tù nhân này."

Khuôn mặt của cai ngục ở Otranto tái nhợt, đây là một mớ hỗn độn lớn. Nếu cái chết của tù nhân có liên quan đến viện nghiên cứu, anh ta nên giải thích thế nào với Cảnh ngục tư.

Mọi người trong đội điều tra đã hành động.

Một giờ sau, người thẩm vấn trông còn xấu xí hơn khi nhìn thấy tờ giấy khai tử trên tay.

Nó chỉ viết nguệch ngoạc một câu vào một ngày nhất định năm nào đó, tháng nào đó và một ngày nào đó, tù nhân Cecil Ferrand đột ngột qua đời và được đưa đến phòng thiêu hủy để tiêu hủy.

Không có hồ sơ nào về chẩn đoán và điều trị trước và sau khi chết, và anh ta có vẻ như đã chết một cách khó hiểu.

Đó là một người có vẻ khả nghi.

Du An không ngờ họ lại đối phó với sự biến mất của Cecil một cách chiếu lệ như vậy, thật bất ngờ.

Một vòng thẩm vấn mới bắt đầu, lần này có sự tham gia của các cai ngục và những người quản lý lò hỏa táng chịu trách nhiệm về cái chết của Cecil.

Câu hỏi này là một vấn đề lớn hơn.

Các lính canh đã đưa ra những câu trả lời không thống nhất về cái chết của Cecil.

Người quản lý phòng thiêu hủy thậm chí không thể nhớ một người dị tộc như vậy đã bị thiêu hủy.

Mọi người trong nhóm điều tra đều cho rằng cái chết của dị tộc này là công việc của viện nghiên cứu.

Ngay cả những cai ngục ở Otranto cũng bị thuyết phục, và họ chỉ thầm mắng trong lòng viện nghiên cứu là không biết xử lý gọn ghẽ khi gây ra chuyện lớn như vậy.

Du An thầm cười trong lòng, Bard lần này có tám cái miệng cũng không biết nên đối phó như thế nào.

Bằng chứng mới xuất hiện khiến cuộc điều tra vốn đang gặp khó khăn trở nên sáng sủa hơn.

Với sợi tóc của Cecil, người thẩm vấn đã cạy thành công miệng của một số nhà nghiên cứu với khả năng phòng thủ tâm lý yếu.

Có thể nói, viện nghiên cứu đã tiến hành thí nghiệm trên người đối với các chủng tộc dị tộc

Mặc dù Bard khẳng định rằng cái chết của Cecil không liên quan gì đến Viện và cô ấy tự biến mất, nhưng không ai tin điều đó.

Người thẩm vấn lật qua lời thú tội của Bard, khinh bỉ nói: "Đúng là không biết bịa chuyện. Một người sống, à không một tù nhân bị giám sát nghiêm ngặt, biến mất dưới mũi họ. Ai sẽ tin?"

Du An vừa nghiêm túc cắn hạt dưa vừa nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy."

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ nhàn nhã của cô, như thể nhìn thấy một cái đuôi cáo mềm mại lắc lư trái phải trong không trung sau lưng cô.

Du An chú ý tới ánh mắt của anh, vô thức đưa một nắm hạt dưa đến trước mặt anh.

Tạ Uyên ân cần nhặt lên một cái, kẹp vào giữa hai hàm răng, cắn nhẹ một cái.

"Két" một tiếng, hạt dưa nhọn rơi vào trong miệng, mùi thơm nồng nặc.

Người thẩm vấn bị mùi hương này làm cho thấp dẫn, không nhịn được vươn tay: “Cho tôi một ít.” Du An thu tay lại “xèo xèo”, “Chỉ còn ngần này thôi.”

Dưới ánh mắt lên án của người thẩm vấn, Du An cảm thấy hạt dưa trong miệng thậm chí còn trở nên thơm hơn.

“Đừng nóng giận, cùng lắm thì tôi gửi link mua hạt dưa cho anh.”

Du An gõ cái cuối cùng, vỗ vỗ hạt dưa vụn trong tay.