Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng, chuyển đề tài không trả lời.
"Tóm lại, vấn đề của Cecil hẳn liên quan nhiều đến việc cô ấy sử dụng quá nhiều năng lực."
“Ngày mai gặp Cecil, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Vào đêm thứ ba, ba người Du An lại ngồi thành một hàng, ngồi xổm trước gương trong phòng tắm.
Du An nhìn Tạ Uyên bên phải, lại nhìn bóng đen bên phải Tạ Uyên, luôn cảm thấy tư thế của bọn họ rất thích hợp để cô vẽ ra hàng tá chuyện …trong đầu
Cecil bước vào phòng tắm đúng giờ như mọi ngày.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại để che khuất tầm nhìn của cảnh vệ phía sau, cô nhanh chóng bước đến bồn rửa mặt, vặn vòi.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, dòng nước cực đại tiếp tục rửa sạch bề mặt ố vàng của chậu không bị gián đoạn, bắn tung tóe từng mảng nước.
“Tấm gương tiên sinh, ngài có ở đó sao?”
Cecil ngón tay cẩn thận gõ gõ gương, giống như sợ quấy rầy hàng xóm.
Cái bóng xuất hiện trong gương là một hình người màu xám đen, đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi ngày hôm qua nói năng lực của ngươi là cái gì?”
Cecil hít sâu một hơi hỏi một câu, “Tấm gương tiên sinh, ngươi nghe nói qua đan dược trường sinh bất lão sao?”
Cái bóng cố tìm trong ký ức, tựa hồ nghĩ tới cái gì.
Du An, người đang ngồi xổm sau tấm gương, đột nhiên nhận ra rằng cô đã nghe nói về thuốc tiên ở đâu đó rồi.
Người ta nói rằng nó là một vật phẩm quý hiếm chỉ được lưu hành trong giới quý tộc thượng lưu của đế chế, và nó đáng giá ngàn vàng.
Tạ Uyên bên cạnh không hiểu gì, câu hỏi này liên quan đến điểm mù về kiến
thức của anh ta.
Thấy Cái bóng và Du An đều tỏ ra ngỡ ngàng, anh không khỏi vươn tay kéo Du An hỏi.
"Nó là gì"
"Anh chưa từng nghe nói qua ư..."
Du An có chút kinh ngạc, loại thuốc này đã từng rất nổi tiếng, mặc dù không có ai nhìn thấy, nhưng ít nhất bọn họ cũng đã từng nghe nói qua.
Tạ Uyên dừng lại, "Tôi không thực sự quan tâm đến những điều này."
Du An âm thầm gán cho anh là một người hướng nội, không thích giao tiếp xã hội và không quan tâm đến các vấn đề hiện tại.
"Thần dược nghe nói là một loại thuốc chống lão hóa được sản xuất bởi một công ty công nghệ với số vốn đầu tư khổng lồ. Thậm chí có người nói rằng công ty này đã phát hiện ra nhân ngư trong truyền thuyết đã tuyệt chủng và lấy máu thịt của họ để chế tạo ra nó." Du An kiên nhẫn giải thích cho Tạ Uyên
Bên ngoài tấm gương, Cecil lạnh lùng nói: "Loại thuốc này là kết quả thí nghiệm của họ đối với tôi. Năng lực của tôi là khiến người ta trẻ lâu, nhưng cái giá phải trả là tôi sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa.
Du An ngơ ngẩn, nói vậy Cecil chẳng khác gì [nhân ngư ] bị người ta bóc lột cả
Cô ấy có bảo vật nhưng lại không có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ có thể bị biến thành công cụ kiếm lời cho những kẻ tham lam.
Sau khi kể câu chuyện của mình, Cecil cầu xin nhìn Cái bóng
"Xin hãy giúp tôi. Nếu tôi tiếp tục ở đây, có lẽ tôi sẽ không sống được bao lâu."
Cái bóng im lặng, anh ta cũng là một dị tộc bị giam cầm, vì vậy anh ta có chút không đành lóng.
Cái bóng nhìn Du An dò hỏi.
Du An mím môi, chuyện này không phải là chuyện cô có thể dễ dàng quyết định.
Lý do tại sao Cái bóng có thể rời khỏi Tinh ngục như một người bình thường và đi bộ dưới ánh mặt trời là vì anh ta chưa bao giờ tiết lộ khả năng của mình.
Nhưng Cecil ở đây đã quá lâu và khả năng của cô ấy đã được khai thác hết.
Những kẻ sau lưng đã lợi dụng điều này để thu được lợi ích to lớn và một khi đã nếm trải vị ngọt thì không thể dễ dàng từ bỏ.
Hơn nữa, cô không rõ mục đích của Cai ngục trưởng Pezia khi tìm kiếm Cecil là gì.
Anh ta có muốn cứu người thân của mìnhđang ở trong tù, hay là có ý định khác.
“Hỏi xem cô ấy có biết Pezia Ferrand không.” Du An nói.
Cái bóng chuyển lời của Du An.
Hàng lông mi dày của Cecil nhanh chóng run lên hai lần, và cô ấy phấn khích mà bổ nhào về tấm gương.
“Anh Pezia, anh ấy kêu anh tới chỗ tôi sao?”
Bóng tối bị doạ sợ theo bản năng muốn rút lui, "Tôi cũng được người khác ủy thác."
Du An suy nghĩ một chút, "Tôi sẽ nói cho Pezia biết tình hình của cô ấy, còn về lâu dài nên làm gì thì phải cân nhắc."
Cái bóng thuật lại lời nói
Cecil đồng ý: "Cám ơn Tấm gương tiên sinh, tôi tiếp tục chờ tin tức của ngài."
Ba người trở lại văn phòng.
Bóng đen nhanh chóng rút đi, từ ngày hôm qua Tạ Uyên nói ra những lời này, hắn liền bắt đầu giảm bớt thời gian ở trong gương, sợ mình sẽ ngoài ý muốn trở thành một "người trong gương" hoàn chỉnh.
Du An nói với Tạ Uyên: "Tôi cần gặp Pezia."
Tạ Uyên gật đầu, và anh dự định kiểm tra thông tin về dược bất lão trên Tinh võng.
Sau khi ở trong Tinh ngục trong một thời gian dài, anh ấy đã quá lạc hậu so với thế giới bên ngoài.
Du An đi thang máy lên tầng 25.
Là một người nghiện công việc, đèn trong phòng Pezia vẫn sáng.
Nhìn thấy Du An đêm khuya tới cửa, Pezia hiển nhiên có chút kinh ngạc.
"Du giáo quan, có chuyện gì vậy?"
Du An "Trưởng cai ngục, tôi đã tìm thấy người mà anh nhờ tôi tìm lần trước."
Pezia đứng dậy khỏi ghế, chiếc ghế xoay có bánh lăn theo quán tính trượt về phía sau, nó đâm vào hộp trưng bày phía sau với một tiếng vang.
Con lăn quay tại chỗ hai lần dưới tác dụng của phản lực, và cuối cùng dừng lại.
“Cô tìm được rồi.”
Pezia trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, Du An mới bị phái xuống tầng dưới mới mười ngày.
Anh đã chuẩn bị tinh thần để không nghe tin tức gì cho đến khi hết thời hạn biệt phái.
“Vâng, quản ngục trưởng.” Du An bình tĩnh nói.
Pezia hai ba bước đi tới bên cạnh Du An, “Em ấy thế nào rồi, trông em ấy có ổn không?”
Đôi mắt xanh lục đậm của Pezia tràn đầy lo lắng và quan tâm.
Trong đầu Du An lại vô thức hiện lên một đôi mắt màu lục.
Cô ấy chậm rãi nói, "Trông cô ấy không được khỏe lắm."
Vẻ mặt Pezia sa sầm lại, anh lẩm bẩm như tự nói với chính mình, "Ừ, làm sao có thể sống tốt trong Tinh ngục được?"
Du An chưa bao giờ nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp trên khuôn mặt nghiêm túc của Pezia cùng một lúc.
Cô ngập ngừng một lúc, sẵn sàng kể hết mọi chuyện với Pezia.
Khi Du An thuật lại, khuôn mặt của Pezia ngày càng trở nên u ám.
Nắm đấm của anh đập mạnh xuống bàn, các đốt ngón tay bị mài mòn trong va chạm dữ dội, mặt bàn sáng màu loang lổ vết máu.
“Lũ sâu mọt này, sao chúng nó dám?”
Du An quan sát vẻ mặt của anh ta hỏi: “Anh định xử lý chuyện này như thế nào?”
“Đưa Cecil ra ngoài trước, em ấy không thể ở lại đây nữa.” Pezia lạnh lùng nói.
Du An do dự và nói: "Đây không phải là một việc dễ dàng. Cai ngục theo dõi cô ấy rất chặt chẽ, họ thậm chí còn không để cô ấy đi vệ sinh quá lâu." Pezia đưa tay ra nới lỏng cà vạt, và thở ra một hơi thật sâu
"Dù khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ tìm ra cách. Tôi không thể trơ mắt nhìn em ấy chờ chết bên dưới."
Du An bình tĩnh nói: "Sau khi cứu cô ấy, cô ấy không thể tiếp tục sống với danh nghĩa của chính mình. Lợi ích của thuốc tiên quá lớn, đám người đó vẫn sẽ đuổi theo cô ấy."
Cảm xúc của Pezia dần dần bình tĩnh lại trong giọng nói lạnh lùng của anh ta: "Vì vậy bây giờ là một cơ hội tốt.”
" Cảnh ngục tư lớn tuổi, sắp về hưu. Lúc trước ông ta có thể nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cấp dưới, miễn là không có rắc rối lớn, ông ta sẽ không quan tâm."
Suy nghĩ của Pezia ngày càng rõ ràng hơn:" Nhưng hiện tại thì khác, hắn muốn về hưu thuận lợi, nếu như Cecil thật sự biến mất, bọn họ cũng không dám lớn mật tìm người, Cảnh ngục tư sẽ không cho phép động tĩnh lớn như vậy."
“Điều dễ làm nhất là tạo ra một cái chết cho Cecil, che dấu sự mất tích ngoài ý muốn của em ý."
"Tôi cần thời gian để đưa Cecil đến một nơi an toàn. "
“ Chờ khi mọi chuyện xong xuôi, những người đó muốn tìm một người nào đó trong không gian thiên hà rộng lớn này, không khác gì mò kim đáy bể."
Du An suy nghĩ một lúc và thấy rằng những gì Pezia nói là đúng.
Mặc dù cô chưa bao giờ giao tiếp với Cảnh ngục tư, hoặc thậm chí gặp ông ta một lần, nhưng cô thực sự có thể nhìn thoáng qua thái độ của ông ta từ sự việc trước đó.
Quản lý lò thiêu bị thức tỉnh, dẫn đến việc âm thầm điều tra.
Phái người tìm kiếm Hạch nhân, không tìm thấy liền phái cô và Tạ Uyên đến hạ tầng, đặt dưới mí mắt của mình để quan sát,
Xác nhận cái bóng sau khi bị “nhầm” là dị tộc, ông ta nhanh chóng bịt miệng và xóa dấu vết. Sự việc này đủ cho thấy tính nguyên tắc thận trọng và rất sợ điều tiếng của Cảnh ngục tư này.
Từ đây, xem ra vấn đề của Cecil thực sự có thể khả thi
Pezia nhìn Du An và nói một cách nghiêm túc: "Giáo quan Du, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một lần nữa liên quan đến Cecil, đây là yêu cầu cá nhân của tôi. Tất nhiên, tôi sẽ trả lại cho cô thù lao. "
Ban đầu Du An không có ý định từ chối. Cô đã nhúng tay vào chuyện này rồi, tốt hơn là nên tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Cái giá phải trả đủ đắt cho một ân huệ từ Cai ngục trưởng Pezia.
Để thể hiện sự chân thành, Pezia Người đứng đầu cai ngục đã tiết lộ một số thông tin:
“Ông Montero đã cố gắng bằng mọi cách để hỏi về thông tin trong Tinh ngục. Tôi đã nghĩ đó là vì Jay Montero, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng ông ta dường như chú ý nhiều hơn đến thông tin về ngày Augustus biến mất. "
Đồng tử của Du An co lại.
Montero, cô gần như quên mất người này đã muốn trái tim của mình bằng mọi giá.
Pezia tiếp tục nói, "Tôi đã cố gắng mấy lần ngăn cản, nhưng mà Scola Tinh Ngục dù sao cũng không phải nơi một ngọn gió cũng không có."
"Vào đêm August biến mất, có người nhận thấy rằng cô và một cai ngục khác đã biến mất trong một thời gian khi làm nhiệm vụ."
Pezia có ý gì đó.
Du An đã bình tĩnh lại và nói với Pezia: "Tôi sẽ giúp giải quyết vấn đề của Cecil."
“Cảm ơn vì tin tức của ngài."
Pezia đưa tay phải về phía Du An, không còn coi cô như cấp dưới nữa mà là đặt cô ấy vào vị trí của một đối tác bình đẳng.
“Xin lỗi đã làm phiền cô, hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Du An Huy nắm tay anh: “Hợp tác vui vẻ.”
Ngày hôm sau, Du An đưa cho Cái bóng một tờ giấy chuyển phát nhanh.
"Công việc kinh doanh đầu tiên của anh, chuyển phát hàng hoá."
Cái bóng mở phiếu chuyển phát nhanh, và thông tin chuyển phát nhanh như sau:
Lô hàng: Cecile Ferrand,
Địa điểm: phòng tắm ở tầng 60,
Thời gian giao hàng: giao hàng vào ban đêm,
Người yêu cầu: Pezia Ferrand,
Chọn ngày tốt không bằng hôm nay.
10 giờ tối hôm đó, bóng người chuyển phát nhanh chở Cecil đến văn phòng của Du An trên tầng 25 qua gương.
Lúc 10:03, người nhận hàng Pezia đã nhận được Cecil và xác nhận việc nhận hàng.
Lúc 10:07, chiếc xe bay của Cảnh ngục trưởng lái ra khỏi cổng Tinh ngục Scola.
Lúc 10 giờ 10 phút, các cai ngục canh xông vào phòng tắm, chỉ thấy bồn rửa mặt vẫn đang chảy nước.
10 giờ 11 phút, cai ngục hú còi báo động.
Du An bước ra khỏi văn phòng giữa tiếng còi báo động chói tai, và đυ.ng phải cai ngục Otranto đang vội vã đến.
“Làm sao vậy?”
Du An vẻ mặt thất thần, cầm trong tay miếng dưa hấu lạnh vừa mới gặm một miếng nhỏ.
Tác giả có lời muốn nói: Du An đang ngây thơ ăn dưa hấu bị giật mình.