Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Du An nhìn Tạ Uyên đứng ở trên ghế, ngẩng đầu tháo ốc trên đèn trần. Bộ đồng phục cảnh sát cứng nhắc tôn lên một dáng người mảnh khảnh, vai rộng eo hẹp và đôi chân dài miên man, rất thích mắt.

Du An cố nén huýt sáo, hướng ánh mắt nhìn về phía đôi tay kia.

Các đốt ngón tay trắng và mảnh rất linh hoạt và mạnh mẽ, và dường như chúng có thể mân mê các linh kiện một cách dễ dàng.

Một lúc sau, Tạ Uyên vỗ vỗ bàn tay đầy bụi của mình, “Được rồi, cô thử bật đèn lên xem.”

Du An nhấn công tắc ở cửa, ngọn đèn trên cao phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, ấm áp dễ chịu hơn trước rất nhiều.

Du An hài lòng gật đầu, Tạ Uyên làm rất tốt, những ngày làm việc cùng nhau hẳn sẽ rất thú vị.

Sửa đèn xong, Tạ Uyên thu dọn hộp đồ nghề chuẩn bị rời đi.

"Du sĩ quan, sau này nếu có vấn đề gì thắc mắc, có thể bấm đường dây nội bộ liên lạc." Tạ Uyên chỉ vào trên tường máy liên lạc, ôn hòa nói.

"Hay là trực tiếp tới chỗ tôi đi, bình thường tôi đều ở phòng trực nhỏ cuối hành lang."

" Được rồi, xin lỗi đã làm phiền anh." Du An nhìn Tạ Uyên biến mất ở cuối hành lang.

Trở lại phòng trực, Du An mở tủ hồ sơ, bên trong chứa toàn bộ thông tin tù nhân mà cô quản lý.

Cô chọn ra một chồng sách và đặt nó lên bàn, định xem qua nó trước.

Máy liên lạc trên tường đột nhiên vang lên.

"Cán bộ Du, một tù nhân mới được áp giải đến đây, yêu cầu cô tiếp nhận ở cổng A1." Thanh âm của Tạ Uyên vang lên từ đầu bên kia của máy liên lạc.

“Được, hiểu rồi.”

Du An đi ra khỏi phòng trực, Tạ Uyên đã đợi ở cửa thang máy. Thấy cô đến, anh nhấn nút đi lên của thang máy.

Du An và Tạ Uyên vừa đến Lối ra A1 thì một chiếc xe áp giải dừng lại trước mặt họ.

Một tù nhân bị bịt mắt, bị còng hai tay ra sau lưng và phát ra tiếng càu nhàu bị bóp nghẹt khi bị đẩy ra khỏi xe.

Bộ đồng phục tù nhân màu xanh xám không vừa vặn, và nó phồng lên bởi cơ thịt của người nọ

Cẳng tay đen nhẻm, bẩn thỉu lộ ra dưới chiếc còng ngắn, một vết thương gớm ghiếc gần như đóng vảy lan từ mu bàn tay xuống bóng đen dưới lớp quần áo.

Người bàn giao đưa tài liệu tiếp nhận cho Du An, trong miệng vô tình nhếch lên một chút.

"Người đàn ông này không được an toàn lắm trong trại giam, và hành vi của anh ta rất kỳ lạ. Anh ta đáng lẽ phải bị giam ở Fort Detroit, nhưng sau đó không biết vì sao hắn ta lại đòi đến Tinh ngục Scola. Ở đây có đãi ngộ tốt nào hả? "

Du An sửng sốt một lúc, cô lắc đầu, "Không có."

Nhà tù Scola không những không được đãi ngộ tốt, ngược lại việc quản lý của nó còn nghiêm ngặt hơn những Tinh ngục khác.

Du An đã ký tên của mình trên tài liệu nhận được.

Lúc này, một cụ già khác với mái tóc bạc phơ run rẩy được kéo ra khỏi xe hộ tống.

"Đây là..."

Ánh mắt Du An quét qua khuôn mặt già nua đã tê liệt của lão, dừng lại trên xiềng xích trên tay và chân của người này.

Đó là loại xiềng xích điện tử mới nhất, so với xiềng xích bình thường trong tay tù nhân khác cao hơn mấy bậc, chỉ có thể sử dụng khi đối mặt với tù nhân cấp cao nhất.

“Ồ, đây là tù nhân cần giao cho cai ngục Otranto.” Sau đó, người bàn giao liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Sao anh ta vẫn chưa đến?” Ánh mắt Du An lấp lóe, cô chưa từng thấy qua cái tên Otranto trong danh sách, có vẻ như anh ta không phải là một cai ngục cấp thấp bình thường.

“Có cần tôi giúp đưa anh mang người này đến cho quản ngục Otranto không?”

Người bàn giao lại nhìn thời gian, xoa xoa tay cười nói.

"Theo lý thuyết, chúng tôi phải trực tiếp giao phạm nhân cho cảnh ngục được chỉ định. Nhưng phía sau tôi còn có những tù nhân khác cần được áp giải, và thời gian thì eo hẹp, vì vậy"

Du An hiểu ý gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ giao cho quản giáo Otranto.” Quản ngục bàn giao đang đợi cô nói, lập tức thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tôi đi trước.”

Du An nhìn theo đoàn xe chậm rãi rời đi. “Đi thôi.”

Du An cùng Tạ Uyên dẫn phạm nhân thứ nhất trở lại lầu một, dừng lại trước cửa một phòng giam trống, kéo xuống bịt mắt màu đen của phạm nhân.

Tù nhân chớp mắt mấy cái, con ngươi đυ.c ngầu chậm rãi tập trung, dần dần thích ứng với ánh sáng đột nhiên sáng ngời trước mặt.

Ánh mắt của hắn từ Tạ Uyên lướt qua Du An, mang theo một tia ý vị không rõ.

“Trưởng quan, nên xưng hô thế nào?” Giọng điệu khôi hài, mang theo một tia khıêυ khí©h.

Du An phớt lờ anh ta, mặt vô biểu tình mà ghi tên phạm nhân ở bảng trên cửa, Solo Sheen.

Tạ Uyên đẩy tù nhân vào phòng một cách không nhẹ nhàng, nhanh chóng đóng cửa và khóa nó lại.

“Du giáo quan, đi thôi.” Hắn vừa dứt lời, sau lưng truyền đến một tiếng gõ cửa kim loại thật lớn.

Du An đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy phạm nhân đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô trên cửa sổ nhỏ, hắn nhìn không chớp mắt, trên khuôn mặt bị cửa sổ nhỏ làm hơi biến dạng hiện lên một tia hưng phấn.

Du An tự hỏi chính mình hoa mắt, vào ngục làm sao có người kích động như vậy, dưới ánh mắt trần trụi như vậy, cô có chút không thoải mái, cau mày quay người rời đi, trong lòng cho rằng phạm nhân là bị hưng phấn quá độ.

“Kế tiếp, chúng ta cần liên hệ với cảnh ngục Otranto.”

Du An nhìn bà lão trầm lặng bên cạnh, nói với Tạ Uyên.

“Quản ngục Otranto quản lý tầng 50 dưới lòng đất.” Tạ Uyên chậm rãi nói.

"Ừ..." Du An trong mắt lóe lên một tia hắc ám, "Thì ra người này là "Dị chủng" con ngươi Tạ Uyên trong nháy mắt trở nên tối sầm lại.

"Chúng ta không có quyền đi đến tầng ngầm thứ 50, chỉ có thể làm phiền cai ngục Otranto đi một chuyến. Hiện tại đưa bà ta trở về phòng trực của tôi đi." .

Tạ Uyên ánh mắt đột nhiên trở nên tinh tế.

“Cô không tò mò về dị tộc sao?

"Dị tộc không phải là người sao? Hai mắt, một mũi, một miệng, người này giống hệt bà nội tôi ở quê, không thấy khác biệt gì.” Du An nhìn thoáng qua bà lão bên cạnh.

Khi cô vừa dứt lời, khóe môi mím chặt của bà lão đột nhiên giãn ra, bầu không khí căng thẳng xung quanh cũng dịu đi đôi chút.

Tạ Uyên lại nhìn Du An một cái, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Anh ta cầm máy liên lạc và nhanh chóng thao tác hai lần.

“Tôi đã liên hệ với trung tâm quản lý, họ sẽ thông báo cho cai ngục Otranto đến.”

Trong phòng trực, Du An pha cho mình một tách trà nóng.

Nhìn thấy đôi môi tái nhợt và bong tróc của bà lão, cô do dự một chút và cũng rót cho một ly.

Bà lão lặng lẽ đưa tay nhận lấy tách trà, trên mu bàn tay phải đang cầm cốc có vết thâm đen.

Tạ Uyên đứng sang một bên, nhìn họ tương tác, không nói lời nào.

Không lâu sau, cai ngục Otranto chạy tới.

Đồng phục của anh ta không khác nhiều so với những cai ngục khác, điểm khác biệt rõ ràng nhất là huy hiệu trên vai anh ta, đó là một huy hiệu hình hoa da^ʍ bụt nhỏ.

Trên vai Du An là một dấu gạch ngang, đánh dấu địa vị của cô là cai ngục cấp 1, nếu cô là cai ngục có cấp bậc cao hơn, số lượng vạch sẽ lần lượt tăng lên.

Giám ngục Otranto nhìn thấy chén trà trong tay bà lão, không khỏi nhíu mày, “Không được đưa cho phạm nhân bất cứ thứ gì ngoài quy định.” Hắn thô bạo giật lấy chén trà, nặng nề đặt xuống bàn, nước trà văng tung tóe khi lắc, làm ướt góc bàn.

“Xin lỗi.” Du An hơi cúi đầu.

Người cai ngục Otranto nhìn cô thật sâu rồi dẫn bà lão đi.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân xa dần, Tạ Uyên mới nhẹ giọng nói: "Du giáo quan, chuyện này tựa hồ cô không nên làm."

Du An trầm mặc một lát, quả nhiên vừa rồi việc cô làm là vượt quá giới hạn.

“Cô không biết dị tộc, bọn họ có năng lực đặc thù, vĩnh viễn đều phải đề phòng.”

Thanh âm của Tạ Uyên quanh quẩn ở bên tai.

Du An cúi đầu nhìn tách trà trên tay, chỉ là lúc đó cô chợt nghĩ đến bà nội cô.

“Ra vậy.” Du An ngẩng đầu cắt ngang lời Tạ Uyên, “Sau này sẽ không như vậy.”

Cô sẽ làm một tiểu quản giáo ngoan ngoãn, an phận thủ thường cho đến khi về hưu.

Bất kể sự kỳ lạ trong Tinh ngục Scola là gì, nó không liên quan gì đến cô.

Vào buổi tối, Du An và Tạ Uyên cùng nhau tuần tra khu vực quản lý.

Lúc đi ngang qua thang máy, Du An đột nhiên nghe thấy tiếng thang máy chạy, là thang máy từ dưới đất đi lên, bước chân của cô không khỏi chậm lại.

"Quản giáo" Tạ Uyên nghi ngờ nhìn cô.

Đôi mắt màu xám nhạt của Du An nhàn nhạt lấp lóe ánh sáng, “Buổi tối vẫn có người ra ngoài sao.”

“Bình thường là không cho phép, có lẽ là quan viên nào đó có hoàn cảnh đặc biệt.” Tạ Uyên thấp giọng giải thích.

Du An đè nén nghi hoặc trong lòng, trong lòng thầm nói, tân nhân không nên để ý chuyện của người khác.

Kiểm tra xong, Du An trở về phòng trực của mình.

Nằm trên chiếc giường xếp chật hẹp, cô vốn tưởng rằng sẽ không quen với việc ngủ trong môi trường mới này, không ngờ chỉ trong nháy mắt đã ngủ thϊếp đi.

Công việc của Du An trong nhà tù Scola đang dần đi vào quỹ đạo.

Cùng với Tạ Uyên, cô sẽ kiểm tra khu vực quản lý mỗi sáng, trưa và tối một lần, và dành thời gian còn lại để làm quen với hồ sơ của các tù nhân dưới sự cai quản của cô.

Cô đã mất một tuần để đọc những lý lịch của tất cả các tù nhân bị giam giữ ở tầng một và ghi nhớ chúng trong đầu.

Trí nhớ của Du An rất tốt, đây cũng là một yếu tố quan trọng giúp cô vượt qua vòng ứng tuyển và thành công tiến vào nhà tù Scola.

Cô là quản ngục mới duy nhất gia nhập năm nay, quản ngục là nhân viên chính phủ, có thể được hưởng toàn diện nhất phúc lợi, bảo đảm cùng trợ cấp.

Hàng năm có vô số sinh viên tốt nghiệp chen lấn nhau để tham gia kỳ thi, nhưng rất ít người trong số họ có thể lọt vào vòng cuối.

Du An rất hài lòng với công việc việc hiện tại của mình.

Uống trà mỗi ngày, tuần tra và đi dạo, và không có ai khác làm phiền cô, vì vậy cô có thể làm gì tùy thích trong phòng trực yên tĩnh.

Sau khi nghỉ hưu, cô có thể trở về quê với số tiền lương hưu cao ngất ngưởng để trồng rau và hoa.

Miễn là không có bất ngờ gì xảy ra

Đêm đó, Du An, như thường lệ, đi tuần tra cùng với Tạ Uyên.

Lúc đi qua buồng thang máy, Du An đã có thể nhắm mắt làm ngơ trước tất cả biến hóa, cô bình tĩnh đi qua thang máy, tiếp tục đi về phía trước.

Ngược lại, Tạ Uyên do dự một lúc, và gọi để ngăn cô lại, "Quản ngục Du."

"Có chuyện gì vậy, chúng ta có thể trở về nghỉ ngơi sau khi chúng ta tuần tra xong hành lang này."

Du An bây giờ chỉ muốn hoàn thành công việc của mình và quay trở về phòng làm cá muối.

Tạ Uyên chỉ vào thang máy, "Hai ba ngày nó lại phát ra tiếng động lạ, không phải là quá bất thường sao?" "

“Có lẽ đó là các sĩ quan có chuyện đặc biệt." Du An nói y lại câu mà hắn nói lần trước

Tạ Uyên không khỏi nghẹn ngào, "Nhưng chuyện này quá thường xuyên, mỗi lần có tiếng động lạ, ngày hôm sau sử dụng thang máy đều sẽ ngửi thấy mùi máu tanh." Đây là điều mà Du An không biết

Dù sao Tạ Uyên thỉnh thoảng cần gửi tài liệu đến các tầng khác, tần suất sử dụng thang máy cao hơn cô rất nhiều.

“Dù sao đây cũng là tinh ngục, ngửi thấy mùi máu cũng là chuyện bình thường.” Du An an ủi Tạ Uyên.

“Cảnh sát Du, điều 2 trong sổ tay tân binh….”

“……Có bất thường gì lập tức báo cáo.”

Du An đau đầu đọc nửa câu sau.

Tạ Uyên nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, Du An không chống lại được ánh mắt kiên nghị của hắn, đành phải thỏa hiệp.

"Vậy chúng ta đi xem một chút, được không?"

“Được rồi, kiểm tra một chút vậy.” Du An lo lắng thúc giục
« Chương TrướcChương Tiếp »