Hai ngày sau, trận tuyết đầu tiên rơi xuống Tinh cầu Scola chính thức báo hiệu mùa đông sắp đến. Mặt đất bên ngoài Tinh Ngục được bao phủ bởi một tầng màu trắng tinh khiết, phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Thật đáng tiếc khi những người ở dưới lòng đất của Tinh ngục không có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp này.
Để đảm bảo mọi thứ diễn ra bình thường, Tinh ngục Scola cuối cùng đã bắt đầu sưởi ấm.
Hệ thống sưởi chảy trong các đường ống phức tạp và đan xen kéo dài theo mọi hướng, mang hơi nóng đến mọi phòng.
Sau khi cảm nhận được hơi ấm vừa đủ trong ngày, Du An bắt đầu cảm thấy khó chịu vì nóng.
Bởi vì phòng khách không lớn, lại không có cửa sổ thông gió, nhiệt lượng tập trung rất nhiều, cả phòng khô nóng.
Du An lập tức thay đổi từ hàng ngày co ro run rẩy trong chăn uống trà nóng giữ ấm thành ôm mây bóng đen không rời tay.
Trong không gian ấm áp, một bóng đen phủ khắp bàn làm việc của Du An.
Trên cùng là một tách trà thảo dược, một bát pudding kem trứng và nửa quả dưa hấu.
Lớp vỏ xanh ngọc của quả dưa hấu được bao phủ bởi một lớp hơi nước mỏng mát lạnh khiến ngón trỏ phải rờn rợn khi động vào.
Tạ Uyên, người vừa bước vào văn phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt,vô thức giật giật khóe miệng.
Mấy ngày nay, bất luận là đến Du An thời điểm nào, hắn đều có thể nhìn thấy cái bóng đen chướng mắt này.
Vài ngày trước, Du An đã chơi với nó như một miếng dán lạnh trên tay, nhưng bây giờ cô đã phát triển một chức năng mới.
“Du giáo quan, có thời gian sao không viết báo cáo hôm nay trước đi.”
Tạ Uyên chán ghét nhìn về phía bóng đen.
Du An nghiêm nghị từ chốii: "Bây giờ tôi rất bận."
Một dấu chấm hỏi như hiện lên trên đầu Tạ Uyên: "Cô đang bận cái gì?"
Tạ Uyên theo bản năng nhướng mày, đi đến bàn làm việc, nhìn thấy trên máy tính bảng trước mặt Du An mở ra vài trang web về đồ ăn ngon, [pudding kem trứng ăn ngon nhất sau khi được làm lạnh ở 5 độ C trong 2 giờ.]
[ Dưa hấu có thể được làm lạnh từ 15 phút đến 1 giờ tùy theo sở thích cá nhân, nhiệt độ thấp có thể kí©h thí©ɧ hoàn toàn vị ngọt của đường fructose có trong cùi dưa hấu]
Du An đang định bấm vào một đường link mới thì bộ đàm đột nhiên vang lên tiếng bíp.
“Đến giờ rồi.”
Du An tắt báo thức đã đặt từ trước, lấy thìa ra, chuẩn bị bắt đầu với món dưa hấu ướp lạnh.
Trước khi bắt đầu, cô hỏi Tạ Uyên vì lịch sự, "Anh có muốn thử không, nhưng tôi không có thêm thìa, vì vậy anh cần mang bộ đồ ăn của riêng mình."
Tạ Uyên hít một hơi thật sâu: “Không cần, cô cứ ăn đi.” anh cố gắng duy trì nụ cười trên khuôn mặt, đặt một tập tài liệu vào góc bàn.
"Đây là văn kiện cần chữ ký của cô, tôi đã dán giấy nhớ màu lên các trang chính, xin cô chú ý."
Nói xong, Tạ Uyên xoay người rời khỏi văn phòng.
Du An nghe thấy tiếng đóng cửa mạnh hơn bình thường.
Bàn tay múc dưa hấu dừng lại, hai ngày nay Tạ Uyên hình như tâm trạng không tốt
Du An vừa suy tư, vừa dùng thìa đào ra một hình cầu hoàn mỹ trên quả dưa hấu.
Thịt dưa hấu mát lạnh được cho vào miệng, vị ngọt lạo xạo vừa đủ độ ẩm bùng nổ trong miệng, Du An lập tức bị hương vị thu hút, vui vẻ nhắm hờ mắt.
Quên đi, mỗi tháng luôn có người tâm tình không tốt vài ngày. Hai ngày này nếu không khıêυ khí©h hắn, có lẽ một lát nữa sẽ không sao.
Du An nhanh chóng tự thuyết phục để hòa mình vào giờ trà chiều vui vẻ.
Buổi tối, Cái bóng theo thói quen đến chỗ Du An báo cáo tình hình tìm kiếm hôm nay.
Anh do dự một chút rồi nói: “Hôm nay tôi tìm được một người phụ nữ có đôi mắt xanh lục, nhưng tôi không chắc lắm.”
“ Ừm” Du An hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cái bỏng: “Cô có xác định là đang tìm một bé gái không?"
Du An sửng sốt một lúc, quả thực đó là bức ảnh của một bé gái mà Pezia cho cô xem.
Nhưng nếu đó là bức ảnh vài năm trước trước đây, thì hiện tại tuổi cũng đã lớn rồi.
" Có lẽ không phải là một cô bé, có thể là một thiếu nữ rồi.” Du An thận trọng nói,
Cái bóng vẫn còn bối rối, "Tôi không nghĩ người đó là một thiếu nữ, tôi chưa bao giờ có thể đoán được tuổi của phụ nữ. Nhiều người không thể đoán chính xác tuổi của họ từ vẻ ngoài được "
Cái bóng cũng rất lo lắng, Giáo quan Du đã giúp hắn rất nhiều, mà chuyện đầu tiên cô ấy nhờ hắn vẫn chưa làm được.
Du An hắng giọng: "Ừm, vậy anh đưa tôi đi xem một chút.”
Thật ra, cô đã tò mò về không gian phía sau tấm gương được một thời gian rồi,
Cái bóng đã bị sốc, ngay sau đó, một cảm giác tự hào được lãnh đạo tin tưởng xuất phát từ tận đáy lòng,
Giáo quan Du đã sẵn sàng để anh ta đưa cô vào gương, vào lãnh địa của chính mình, điều đó cho thấy cô hoàn toàn tin tưởng rằng anh ta sẽ không làm bất cứ điều gì chống lại cô.
Cái bóng siết chặt tay sau lưng một cách kích động.
"Người phụ nữ mắt xanh mỗi đêm sẽ đi vệ sinh dưới sự giám sát của quản ngục trước khi đi ngủ, lúc khoảng hơn 10 giờ. "
"Tôi có thể đưa cô đến đó trước 10 phút và đợi ở đó. "
Sau khi hẹn với Cái bóng, Du An bắt đầu chuẩn bị trang thiết bị cho chuyến tham quan ban đêm.
Đồng phục bảo vệ nhà tù chắc chắn không được chấp nhận. Nếu bị phát hiện, họ có thể bị mất việc.
Du An nhìn bộ quần áo màu xanh lục trong tủ quần áo, hơi lo lắng, màu này quá dễ thấy.
Loay hoay hồi lâu, cuối cùng Du An cũng tìm được một chiếc áo hoodie toàn màu đen từ dưới lên.
Hình như cô đây là hàng tặng khi cô mua đồ ở cửa hàng nào đó
Du An rũ bỏ chiếc áo hoodie màu đen ra xem, kích cỡ cũng không tệ lắm.
9:50 tối, cái bóng đúng giờ xuất hiện trong văn phòng của Du An.
Anh ta vươn một bàn tay nhỏ màu đen từ trong gương ra.
“Hãy nắm lấy tay tôi, đừng chống cự, nếu không anh có thể vô tình bị mắc kẹt.”
Du An tưởng tượng một nửa người của mình trong gương và một nửa người ngoài gương.
Vừa kinh dị vừa buồn cười
Cô nắm lấy tay cái bóng và thả lỏng, "Bắt đầu thôi."
Cái bóng nhẹ nhàng kéo Du An vào trong gương.
Du An có thể cảm giác rõ ràng mình xuyên qua tấm gương lạnh lẽo, giống như xuyên qua một vũng nước nhớp nháp.
Cảm giác ớn lạnh thấm từ da thịt đến toàn thân khiến cô không khỏi rùng mình.
Sau vài giây, cô hoàn toàn bị hút vào trong gương.
Đằng sau tấm gương là một thế giới tối đen như mực, bạn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không thể cảm nhận được kích thước của không gian và phương hướng của chính mình.
"Đừng buông tay, nếu như cô lạc trong gương, tôi có chút khó khăn tìm được cô." Bóng đen nhắc nhở. Du An đáp lại.
Cô tò mò nhìn ra ngoài gương, văn phòng của cô hiện ra trước mắt.
Chỉ là phối cảnh có chút tinh tế, giống như nhìn không gian vặn vẹo
Thấy cô không cảm thấy khó chịu, Cái bóng nói: "Nếu cô đã sẵn sàng, chúng ta sẽ lên đường."
“Được."
Du An có chút phấn khích, giống như trải nghiệm đi công viên giải trí lần đầu tiên khi còn nhỏ đi đường hầm tốc hành.
Đó cũng là một không gian tối tăm, và cô được các nhân viên cố định trên ghế của chiếc xe bằng dây an toàn, và chuẩn bị bước vào một hành trình thú vị và tuyệt vời.
Cái bóng dẫn cô vào bóng tối dày đặc.
Thứ duy nhất dẫn đường cho Du An chính là cái bóng lạnh lẽo trong tay cô.
Du An thỉnh thoảng có thể cảm giác được xung quanh truyền đến
cảm giác siết chặt tinh tế, như thể đi qua một cánh cửa vô hình và một hành lang dài hẹp, để đến đích cuối cùng.
“Đến rồi.” Bóng đen vừa dứt lời, trước mặt Du An xuất hiện một tia sáng yếu ớt.
Mặt trước dần dần mở ra, và một phòng tắm nhỏ kiểu cũ lọt vào tầm mắt.
Ánh sáng mà cô nhìn thấy là ánh sáng yếu ớt trong phòng tắm.
Du An lạ lùng tiến lại gần tấm gương, cô vươn tay chạm vào tấm chắn lạnh lẽo.
“Nếu như lúc này có người đi vào phòng tắm, sẽ không bị chúng ta hù dọa chứ.” Du An đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Cái bóng kiên nhẫn giải thích: “Chỉ cần cô không dán người vào gương, người bên kia sẽ không nhìn thấy chúng ta.”
Du An thu tay về: “Cho nên lúc trước khi chúng tôi nhìn thấy anh, anh đều dán vào gương. "
Du An nghĩ đến cảnh cái bóng hoàn toàn dính vào gương như một con tắc kè, thật khó để kìm nén tiếng cười có thể dâng lên cổ họng.
Cái bóng ngượng ngùng gật đầu, cho rằng Du An trong bóng tối không nhìn thấy mình nên vội vàng nói ra tiếng.
Lúc này, cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Từ góc nhìn của họ, họ có thể nhìn thấy một người phụ nữ bị xiềng xích và một cai ngục đi theo cô ấy.
“Tôi cho cô mười phút, đừng có giở trò.” Cai ngục tức giận nói, đẩy người phụ nữ ra.
Người phụ nữ không nói lời nào, loạng choạng hai bước, đi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm theo quán tính tác động phát ra một tiếng "bíp" dài, rồi từ từ đóng lại.
Người phụ nữ bước từng bước đến bồn rửa với đầu cúi xuống, nửa người nằm sấp trên bệ đỡ và vặn vòi.
Mái tóc rối bù của cô ấy che gần hết khuôn mặt, và đôi mắt của cô ấy bị che bởi mái tóc dài nên rất khó nhìn rõ.
Du An nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, lại không nhìn rõ con ngươi của cô.
Người phụ nữ cúi xuống và đưa mặt lại gần vòi nước.
Chắp các ngón tay lại, uốn cong lòng bàn tay thành hình vòng cung, hứng một nắm nước và vẩy lên mặt.
Du An dán chặt ánh mắt vào đôi bàn tay lộ ra ngoài của cô, vốn đã có những nếp nhăn mờ nhạt, không mịn màng và thanh tú như của người trẻ tuôt.
Du An có chút thất vọng, hình như đúng như cái bóng nói, người phụ nữ này hơi lớn tuổi.
Cai ngục trưởng Pezia lẽ ra không nên cho cô ấy xem một bức ảnh từ nhiều thập kỷ trước.
Sau khi xối nước lạnh lên mặt mấy lần, người phụ nữ mới chậm rãi thở ra một hơi, dùng tay lau đi giọt nước trên mặt, chậm rãi đứng thẳng dậy.
Tóc mái trên mặt vì ướt bết vào trán, lộ ra bên dưới con mắt màu xanh lục.
Đôi đồng tử màu xám nhạt của Du An đột nhiên co lại khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ.
Mặc dù cô ấy trông già hơn nhiều, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng quen trên bức ảnh đó.
Chỉ là nụ cười tỏa nắng ban đầu dường như đã vĩnh viễn bị bỏ lại trong dĩ vãng, trên gương mặt này chỉ còn lại sự mệt mỏi cùng cô tịch thật sâu.
Du An sững sờ.
Thông tin mà Cai ngục trưởng Pezia đưa ra cũng quá tệ, vì vậy ít nhất phải nói với cô rằng bức ảnh là của một người trẻ tuổi.
Cái bóng chú ý đến phản ứng của cô: "Đó có phải là người cô đang tìm kiếm không?"
Du An gật đầu: "Là cô ấy."
"Vậy đây là cô gái nhỏ mà cô đang nói đến hả."
Cái bóng dừng lại, tuổi của người phụ nữ thực sự là một bí ẩn .
“Không, không,” Du An vội vàng thanh minh, “Người đưa thông tin cho tôi khiến tôi hiểu lầm.”
Mười phút sau, người phụ nữ đúng giờ bước ra khỏi phòng tắm.
Bước chân của cô và viên quản ngục xa dần.
"Chúng ta cũng trở về đi."
Hiện tại người đã được xác nhận, Du An cảm thấy phần lớn những gì Pezia giao cho cô đã hoàn thành, hôm nay có thể tạm dừng công việc.
Trở lại văn phòng, Du An vừa mới từ trong gương đi ra, sau lưng truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
“Du giáo quan, cô đã trở lại.”
Oán hận trong lời nói mạnh đến mức tóc gáy Du An đều dựng thẳng lên.
Du An suýt vấp phải khung gương.
Cô dựa vào tường để đứng vững, quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt đen của Tạ Uyên, trong văn phòng lờ mờ tỏa sáng.
Du An đột nhiên cảm thấy áy náy, cô ho khan hai tiếng, "Tôi còn có việc phải làm."
Tạ Uyên nhìn chằm chằm bóng đen trong gương, gằn từng chữ nói: "Có việc gì, mà cô tránh mặt cho tôi. Nửa đêm nửa hôm, cô cùng cái bóng này đi đâu."
Cái bóng đột nhiên cảm giác được ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía mình, có trực giác không tốt, radar động vật nhạy bén lập tức được kích hoạt, giây sau liền biến mất trong gương.
Du An đang định nhờ cái bóng làm chứng cho mình thì lại bị nghẹn họng.
Tên bất trung này