Chương 26

Du An ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng kiểm tra.

Bây giờ cô có thể xác nhận rằng ngày hôm đó cô không bị hoa mắt, và cái bóng trong gương thực sự di chuyển.

Vì vậy, người cai ngục đã biến mất một cách khó hiểu cũng có đáp án.

Du An đột nhiên ở trong gương tò mò chẳng lẽ sau tấm gương còn có một khoảng không?

Trở lại gian phòng nhỏ, Tạ Uyên từ trong sách ngẩng đầu nhìn cô “Sao cô lại như vậy?”

“Tôi vừa thấy được một chuyện thú vị.” Du An thản nhiên nói.

Du An liếc nhìn người dị tộc vẫn đang oẳn tù tì với mình.

Cô bị người trong gương nhìn chằm chằm.

Khi Tạ Uyên quay đi, chiếc gương đã trở lại bình thường.

Anh còn muốn nói chuyện, Du An lập tức nháy mắt với anh.

Tạ Uyên hợp tác ngậm miệng lại.

Tiếp đó, Du An cầm cốc thủy tinh tiếp tục uống trà.

Đôi mắt quan tâm của cô cứ đảo quanh chiếc gương, nhưng bóng người trong gương vẫn bình tĩnh và không di chuyển nữa.

Một giờ sau, Du An lại chuẩn bị đi vệ sinh.

Du An rửa tay mười phút trong phòng tắm, nhưng trong gương không có gì cả.

Cô thất vọng quay về.

Đêm đó, Du An cứ một giờ lại chạy vào nhà vệ sinh.

Khi cô chuẩn bị ra ngoài lần thứ năm, Tạ Uyên do dự nhìn vào bình giữ nhiệt của mình.

“Đi vệ sinh nhiều thế thì uống ít nước đi.”

Bước chân Du An khựng lại.

Rất tiếc, Tạ Uyên sẽ không nghi ngờ rằng cô có điểu gì bất thường cả?

Cô cười hai tiếng, lắc lắc cái ly rỗng, “Hết rồi.”

Khi Du An ra khỏi phòng, sắc mặt Tạ Uyên tối sầm lại. Anh không nhìn người dị tộc mà nhìn thẳng vào cái bóng trong gương.

“Anh đi tìm cô ấy.”

Dị tộc không có đáp lại, phảng phất chưa từng nghe nói qua, tiếp tục chính mình oẳn tù tì.

Tạ Uyên đứng dậy khỏi ghế, và anh liếc nhìn thời gian. Trước đó Du An mỗi lần đi ra ngoài chừng mười phút. Mười phút là đủ.

Tạ Uyên từ từ tiếp cận chủng tộc kia: “Tôi đang cùng anh nói chuyện.”

Hắn đưa tay đặt ở sau gáy người dị tộc, ngón tay lạnh lẽo trong nháy mắt dựng lên một mảnh tóc gáy.

Tạ Uyên ngón trỏ hơi cong, trực tiếp đem dây chuyền bạc có đánh số mảnh kim loại treo trên đó nhấc lên.

Trong giây tiếp theo, ngón tay anh siết chặt và anh rút mạnh về phía sau, khiến người dị tộc ngã xuống đất.

Cơ thể đột nhiên đập xuống đất với một âm thanh nghẹt thở, và người dị tộc kia bị choáng váng bởi cơn đau đột ngột.

Anh chưa kịp hoàn hồn, sợi dây chuyền bạc quanh cổ anh lại siết chặt.

Khuôn mặt của anh ấy nhanh chóng sung huyết và đỏ bừng, và anh ấy há miệng để phát ra một tiếng ho khan yếu ớt. Tạ Uyên ép đầu gối vào cơ thể không ngừng giãy giụa của người dị tộc

"Tại sao không nói chuyện? Anh cảm thấy mình có năng lực phi thường, gϊếŧ một cai ngục giờ muốn động tay tiếp sao? Anh cảm thấy tất cả mọi người đều là tên ngốc để cho anh đùa giỡn trong lòng bàn tay?"

Dị tộc trên mặt đất dùng hết sức vặn vẹo thân thể, sợi dây chuyền bạc trên cổ cắm sâu vào da thịt, truyền đến đau rát. Hắn hung ác nhìn chằm chằm Tạ Uyên, trong mắt lóe lên oán hận. Bóng người trong gương đột nhiên chuyển động.

Bóng đen đột nhiên xẹt qua tấm gương, hướng Tạ Uyên lao tới, lại bị Tạ Uyên một tay còn lại nắm lấy, lật cổ tay, cùng với chủ thể song song nằm trên mặt đất.

Lúc này, Du An rời đi mới hai phút đồng hồ.

Tạ Uyên liếc nhìn miếng kim loại trên dây chuyền bạc: "c0578, chỉ là cấp C, lá gan lại lớn đấy." Dị tộc bị người khác khống chế vẫn không cam lòng giãy giụa, nhưng Tạ Uyên đã nắm lấy cằm anh ta và quay về phía mình

Anh nhìn hắn chăm chú.

Mắt người dị tộc chợt mê man, chân tay giãy giụa như mất sức, mềm nhũn ra. Cái bóng cũng nằm thẳng trên mặt đất, bất động.

Một lúc sau, Tạ Uyên buông tay ra.

“Tôi mặc kệ anh muốn trả thù những kẻ đã áp bức anh, hay chỉ đơn giản là trút bỏ nỗi đau và hận thù trong lòng, tôi không quan tâm anh muốn tấn công ai.” “Nhưng anh không được phép chạm vào cô ấy. " Tạ Uyên cảnh cáo nhìn chằm chằm vào mắt của kẻ kia

Người dị tộc rốt cục tỉnh táo lại, cả người run lên, hắn bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tạ Uyên, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh:

"Anh, anh là…"

"Suỵt" Tạ Uyên dùng ngón trỏ sờ sờ môi: "Có một ít bí mật, anh nên giữ trong bụng."

Bởi vì nửa ngồi xổm, Tạ Uyên cổ áo hơi lỏng ra, sợi dây chuyền màu bạc lóe lên từ cổ áo.

Người dị tộc vội vàng ngậm miệng lại. Anh ta gặp phải vận xui gì thế, người sau còn khó đối phó hơn người trước.

“Vậy chúng ta đạt thành hiệp ước.”

Tạ Uyên cong môi, đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, hành động vừa rồi tạo thành nếp nhăn trên người.

Anh ngồi xuống ghế và lật lại trang mà anh vừa đọc trong sách hướng dẫn chiến lược tại nơi làm việc, với vẻ mặt vô hại và dịu dàng.

“Có thể tiếp tục.” Tạ Uyên ân cần nhắc nhở.

Chủng tộc bàng hoàng đứng dậy khỏi mặt đất, và bóng của anh ta chao đảo trở lại trong gương.

Tiếp tục làm bao, búa kéo.

"Két..."

Cửa phòng bị đẩy ra, Du An trở lại.

Cô nhìn Tạ Uyên vẫn như trước khi rời đi, lại nhìn chằm chằm vào người dị tộc.

Tại sao anh ấy không đi ra,

Du An ngơ ngác nhìn bóng người trong gương.

Cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt sau lưng, người dị tộc càng thêm hoảng sợ.

Bây giờ không phải hắn tìm phiền phức, mà là đối phương đang nhìn hắn chằm chằm đấy.

Căn phòng nhỏ nửa đêm yên tĩnh.

Khi trời sáng những cai ngục mới đến thay ca, Du An miễn cưỡng bước ra khỏi phòng. Tạ Uyên đưa cho dị tộc một cái nhìn cảnh cáo. Người dị tộc trẻ tuổi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Du An đi ngủ tiếp. Khi cô tỉnh dậy, cô vẫn cảm thấy không hài lòng. Cô đăng nhập vào Tinh võng và đặt hàng vài chiếc gương trang trí với nhiều kích cỡ khác nhau.

Ngày hôm sau, khi Tạ Uyên đến tìm cô, anh đã bị sốc bởi cảnh tượng trong văn phòng.

Trên tường đối diện với bàn làm việc có treo một tấm gương lớn, ở vị trí mà Du An ngồi trước bàn làm việc là có thể nhìn thấy ngay.

Một chiếc gương soi đứng được đặt bên cạnh ghế sofa.

Trên giá sách có một chiếc gương trang trí nhỏ,

Tạ Uyên "Cô đang làm gì vậy?"

"Câu cá, không, câu bóng." Du An vừa nói vừa cẩn thận điều chỉnh góc độ của gương.

Chiếc gương mới toanh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu một bóng người rõ ràng.

Tạ Uyên bị nghẹn, anh ho hai lần trước khi hồi phục.

“Anh ấy chắc sẽ không đến đâu.”

Du An nói “ừm”, “Anh cũng thấy được?”

Tạ Uyên “Ừ”

“Anh không thấy cái bóng trong gương có gì không ổn sao?” Du An hỏi. Tạ Uyên do dự một giây, thẳng thắn nói: "Tôi nhìn thấu tâm cơ của hắn, hắn muốn báo thù quản ngục nơi này."

"Tôi cũng là một cai ngục." Tạ Uyên bị cô nhìn như vậy có chút không thoải mái, hắn tránh đi tầm mắt Du An: "Tôi cùng hắn giao lưu."

Du An càng thêm kỳ quái nhìn hắn: "Anh nói cho hắn biết anh cũng là dị tộc? Nếu không sao hắn có thể ngoan ngoãn nói chuyện với anh được?"

Du An vốn tưởng rằng bóng đen nhìn thấy cô sẽ bỏ chạy, nhưng sau lưng lại lén lút liên lạc với Tạ Uyên, cảm thấy mình bị gạt ra ngoài lề một cách khó hiểu.

Tạ Uyên chậm rãi nói: "Đúng vậy."

Cũng không thể nói là hắn nói, nhưng người dị tộc quả nhiên phát hiện thân phận của hắn.

Du An trở nên chua ngoa, "Chẳng lẽ hắn chạy nhanh như vậy là bởi vì không biết tôi là đồng loại sao?" "

“Chạy đi?" Tạ Uyên đột nhiên ý thức được, có lẽ là ngày hôm qua chính mình hiểu lầm.

Giọng điệu của Du An có chút bực bội, "Ừ, chúng tôi chỉ bắt tay, và hắn đã chạy đi trước khi tôi kịp chào hỏi."

Tạ Uyên "…"

Anh cảm thấy không phải mình có hiểu lầm gì, mà là Du An có chút hiểu lầm về từ "bắt tay".

Tạ Uyên hít một hơi thật sâu, và cảm thấy rằng cần phải giáo dục Du An về dị tộc.

"Du giáo quan, dị tộc không phải là người tốt."

"Bọn hắn bị người bình thường chèn ép đã lâu, giam cầm tại ngục thất tối tăm này, Tâm lý bọn họ chỉ sẽ càng ngày càng vặn vẹo."

“Nhưng anh rất tốt mà” Du An bất ngờ khiến Tạ Uyên choáng váng.

Anh bị mắc kẹt trong hai giây trước khi tìm thấy giọng nói của mình: “Vậy cô cũng không thể xem thường những người dị tộc khác.”

Du An gật đầu: “Tôi không có xem nhẹ, hắn tương đối yếu.”

Du An từ hôm qua gặp mặt phân tích thực lực của đối phương.

“Lá gan nhỏ quá, tự nhiên sợ hãi bỏ chạy.”

Tạ Uyên nhất thời không nói nên lời.

Tuy rằng hắn cũng cảm thấy đối phương thực lực không tốt, nhưng là so sánh với mình. Người dị tộc cấp C kia kỳ thực cũng coi như là người dị tộc ở cấp độ trung bình.

Huống chi, Du An chỉ là dị tộc mới thức tỉnh, năng lực của cô cũng là loại không có lực công kích. Nên cô đánh giá tên kia nhát gan thì quá là vô lý

Tên tù nhân dám tấn công cai ngục là một kẻ táo bạo và độc ác bất kể anh ta nhìn nó như thế nào.

Tạ Uyên không biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua để khiến Du An có ảo giác này.

Anh nghiêm túc nói: “Dù sao cô vẫn phải đề cao cảnh giác.”

Nói xong, Tạ Uyên liếc nhìn những tấm gương trong phòng, cố gắng thuyết phục Du An tháo chúng ra.

Du An ngăn chặn những lời chưa nói của mình trước.

“Dù sao đi vệ sinh cũng sẽ soi gương, có nhiều một hai ba mặt cũng không có gì khác nhau.”

Tạ Uyên ngậm miệng lại, anh dự định sẽ ở lỳ trong phòng của Du An.

Vào ban đêm, cái bóng không tìm tới Du An, mà là tìm Tạ Uyên.

Tạ Uyên đang đánh răng trước gương trong phòng tắm, kem đánh răng là hương cà rốt hoa quả mà Du An gần đây rất thích.

Hớp bọt trắng xóa quyện với vị giòn ngọt của cà rốt củ quả rất tinh tế.

Thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, hắn bình tĩnh nhổ bọt trong miệng ra, lại súc miệng.

“Anh còn chưa học được.”

Bóng đen trầm thấp thanh âm từ trong gương truyền đến, “Anh chỉ nói không được tìm cô ấy, không có nói không tìm được anh.”

Tạ Uyên: cái bóng rất có đạo lý.

“Cho nên, anh muốn tìm tôi làm gì?”

Cái bóng ở trong gương co quắp một hồi, lấy hết can đảm: “Tôi muốn biết anh làm sao chạy trốn, không, anh làm sao có thể thay đổi thân phận.”

Tác giả có lời muốn nói về ba người họ từ những góc độ khác nhau: Tạ Uyên coi Du An như một đứa trẻ dị tộc sơ sinh cần được chăm sóc.

Du An trong mắt của c0578 là con sói con khó chơi.

c0578 trong mắt Tạ Uyên: Dị tộc cần phải đề phòng

Tạ Uyên trong mắt Du An: ma mới cần tận tình chỉ bảo nơi làm việc

Tạ Uyên trong mắt c0578: là lão đại đáng sợ