Tinh ngục Scola.
Dưới bầu trời trong sáng, cỏ dại được dọn sạch chất đống thành những ngọn đồi nhỏ, hết đống này đến đống khác.
Các tù nhân đều đen đúa và xanh cao, ngồi xổm trên cỏ với cái lưng đau nhức.
Làn da lộ ra bên ngoài bộ đồng phục tù nhân xanh xám đầy những vết sưng tấy và vết đỏ do muỗi đốt.
Du An ngáp dài nhìn hàng cỏ khô vàng, rồi cất chiếc ghế đẩu của mình đi.
Cô cử động đôi chân tê dại, huýt sáo rồi quay trở lại phòng trực, Du An trước tiên đã xóa bản ghi tin nhắn do thiết bị liên lạc August gửi cho cô.
Sau đó rút kim gây mê giấu trong cổ tay ra và cất cẩn thận.
Nếu như tối hôm qua không có Pullen ở đó, cô đã dựa vào vật nhỏ này để cứu mạng mình, hạ gục August so với dùng dùi cui điện còn khó hơn nhiều.
Sự việc đã được lùi lại vài ngày trước, vì sự an toàn của bản thân, Du An quyết định đến bệnh xá để lấy một số "đồ tự vệ".
Tất nhiên, lý do là để kịp thời trấn áp những tù nhân bị ốm hoặc gây rối.
Cô ấy đang tìm bác sĩ đã điều trị cho Solo trước đây, sau khi uống thuốc một lần, hai người coi như là bạn.
Để thuận tiện cho việc nói chuyện, Du An còn đặc biệt mang theo một số sản vật địa phương từ khu Thạch Lâm.
Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (
Ý là nhờ người ta giúp đỡ, thì phải nói năng mềm mỏng nhỏ nhẹ)
Sau khi bác sĩ ăn một miếng Bánh đá, một đặc sản của khu Thạch Lâm, mọi việc sau đó diễn ra rất suôn sẻ.
Lo lắng rằng tác dụng của thuốc an thần sẽ không đủ đối với những tù nhân có khả năng kháng thuốc nhất định, việc lấy thêm hai kim gây mê trở thành một nhu cầu hợp lý.
Du An nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lê thân thể mệt mỏi ngã xuống giường.
Cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, cô đã bị đánh thức bởi âm thanh "didi" của máy liên lạc.
Du An ngái ngủ bắt máy, thanh âm có chút khàn khàn, "Chào buổi sáng."
“Muộn rồi, đã chín giờ tối rồi."
Thanh âm lạnh lùng của Tạ Uyên truyền đến từ đầu bên kia máy liên lạc.
Du An sửng sốt một hồi, cuối cùng mới ý thức được mình đã ngủ cả ngày.
Cô xoa xoa thái dương, đầu óc hỗn loạn bắt đầu hoạt động trở lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trưởng ngục August mất tích.” Tạ Uyên dừng một chút.
"Là đồng nghiệp của ông ta báo cáo, liên lạc thất bại, cũng không có ai đã gặp ông ta, nhưng không có ghi chép cho thấy ông ta ra khỏi Tinh ngục." ký ức của ngày hôm qua dần hồi phục
"Cho nên bây giờ ngươi định điều động toàn bộ Tinh Ngục đi tìm người sao?" Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng, "Walter là vị cai ngục lớn tuổi nhất, hi vọng mọi người có thể nhanh chóng tìm được người."
“Đường đường là cai ngục trưởng mà lại để mất tích, phải nhờ đến Bộ phận giám sát can thiệp tìm người thì quả thật quá mất mặt."
Du An chớp chớp mắt, có lẽ sẽ không thể tìm được người đâu.
Mất mặt?
Cô chả quan tâm
Sự biến mất của cai ngục trưởng không liên quan gì đến cô, một cai ngục nhỏ bé.
Từ tầng 1 đến tầng 49, cai ngục tiến hành lục soát toàn bộ Tinh ngục.
“Trưởng cai ngục sẽ không đi xuống tầng 50 đi.” Một tên cai ngục nghi hoặc nói.
"Không thể nào, chúng ta không có quyền đi xuống tầng 50, ngay cả Cai ngục trưởng cũng không có." Walter trầm giọng nói.
"Một người sống sờ sờ như thế không thể bốc hơi khỏi Tinh ngục mà không để lại dấu vết gì cả"
Các cai ngục tụ tập lại với nhau thì thầm to nhỏ.
Pullen đứng giữa một nhóm cai ngục hạng nhất, im lặng.
Du An bình tĩnh đứng sang một bên, cũng không thèm nhìn về phía Pullen.
Cuối cùng, Walter nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ đến ngày mai, nếu ngục trưởng còn chưa trở lại, chúng ta chỉ có thể báo cáo với Bộ phận giám thị.”
Trong khi nhóm cai ngục đang nháo nhào về sự mất tích kỳ lạ của cai ngục trưởng, thì ông Montero đang điều tra nguyên nhân cái chết của cậu con trai út.
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật run rẩy đứng trước mặt ông Montero, quần áo trên lưng ướt sũng với những vệt mồ hôi sẫm màu.
“Thưa tiên sinh, quy trình và thao tác phẫu thuật không có vấn đề gì, vấn đề chính là trái tim.”
Ông Montero đứng trước giường bệnh, nhìn đứa con trai út đang nhắm mắt trên giường.
“Hai trái tim thích hợp đã sớm được kiểm tra, làm sao có thể có vấn đề?”
Ánh mắt hắn lạnh lùng như đao nhìn bác sĩ, mang theo một tia hàn ý.
Đôi chân của bác sĩ bắt đầu run rẩy, anh ta run giọng nhấn mạnh: "Quả thực là phản ứng không tương thích ."
Ông Montero nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến một điều: "Người hiến tim đang ở đâu?"
Bác sĩ ông run tay chỉ vào chiếc tủ bên cạnh, “Thi thể ở đằng kia, và vẫn chưa được xử lý.”
Ông Montero sải bước về phía chiếc tủ, đôi giày da cao cấp của ông giẫm lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, mang theo tiếng bước chân giòn giã.
“Soạt…” tấm màn bên cạnh bàn mổ được kéo ra, để lộ phần thân trên trần trụi của August.
Ông Montero đột nhiên cau mày khi nhìn vào xác chết cứng ngắc, hơi xanh.
“Những miếng băng dính màu đen này trên mặt là có chuyện gì vậy?”
Bác sĩ lẩm bẩm, “Khi đưa đến thì đã như thế này.”
Ông Montero lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn: “Hãy xé những miếng băng dính này ra cho tôi.”
Bác sĩ bước lên phía trước và xé chúng bằng tay của mình, vì băng quá chặt, anh ta phải tìm một chiếc kéo để cắt băng vướng víu.
Khi khuôn mặt của August hiện ra từ dưới tấm băng đen, khuôn mặt của ông Montero đột ngột thay đổi.
“Làm sao vậy?”
Hắn tiến lên một bước, đem bác sĩ đẩy ra, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt này.
Đúng là August.
"Đi tìm xem chuyện gì đã xảy ra trong tinh ngục Scola"
"Còn người giao hàng lúc trước, tên là Bria? Tìm anh ta đi."
Ông Montero ánh mắt lấp lóe, nếu chỉ là giao nhầm người, anh ta có thể là nghi ngờ rằng August đã vi phạm giao ước và có ý định gì khác.
Nhưng bây giờ người hiến tặng đã trở thành chính August, vấn đề thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Ai đã làm ra chuyện này, người có thể có là gan lớn như vậy trong Tinh ngục Scola, dám thay mận đổi đào.
Có phải là kẻ thù của August, của gia tộc Montero hay cả hai.
Lòng ông Montero như có lửa đốt, lo lắng vô hạn.
Người này phải rõ ràng về thỏa thuận mà ông ta đã giao dịch với August để thiết lập kết cục này
Liệu nó có liên quan đến việc bầu lại Cảnh ngục tư của nhà tù sau vài tháng nữa không?
Làm chuyện này không chỉ có thể dùng để loại bỏ August, một đối thủ mạnh, mà còn có vô số âm mưu có thể xuất hiện trong đầu ông Montero để chống lại gia đình Montero .
Thời điểm trùng hợp đến mức người hiến tặng được gửi đến đúng lúc con trai ông ta phát bệnh, và tình hình quá khẩn cấp nên họ không có thời gian để kiểm tra thêm.
Ông Montero nghi ngờ liếc nhìn bác sĩ, những người tham gia ca phẫu thuật này có thực sự trong sạch không? Chẳng lẽ trong số họ đã có người mua chuộc rồi sao?
Đã đến lúc phải điều tra kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.
Ông Montero mắt đầy sát khí.
Ông ta chắc chắn sẽ lấy được con chuột này ra khỏi rãnh nước.
Sau một ngày. Cai ngục trưởng August vẫn chưa xuất hiện.
Các cai ngục không có thủ lĩnh như rắn mất đầu đã báo cáo vụ mất tích cho Bộ phận giám sát.
Văn phòng của cai ngục trưởng đã bị niêm phong, và tất cả các đồ vật đã được bàn giao cho Bộ phận Giám sát như những bằng chứng có thể có liên quan.
Một vòng điều tra mới bắt đầu.
Du An gặp lại người thẩm vấn quen thuộc.
Nhưng lần này không phải trong phòng thẩm vấn lạnh lẽo, mà là trong phòng làm việc của Du An.
Du An đã pha một tách trà hoa cúc kỷ tử cho người thẩm vấn với thái độ có đi có lại.
"Đã lâu không gặp, cô thăng chức rồi."
Người thẩm vấn nắm tay cô nhiệt tình, thổi trà hoa cúc, đi đi lại lại trong phòng làm việc của cô.
“Còn đang trong thời gian thử việc, còn chưa trở thành chính thức.” Du An khiêm tốn nói.
Người thẩm vấn nhấp khẽ một ngụm trà.
"Tôi sẽ không nói nhảm, chúng ta đi thẳng vào vấn đề."
Người thẩm vấn: "Dựa theo lời thú nhận của trợ lý cai ngục bên cạnh Cai ngục trưởng August, lần cuối cùng anh ta nhìn thấy Cai ngục trưởng là vào buổi tối hôm kia, và anh ta gửi văn bản cho Cai ngục trưởng ký "
Sáng hôm qua, trợ lý cai ngục đến văn phòng thì không thấy ông ta ở đó, từ đó đến nay chưa hề gặp ông ta. Sơ bộ cho rằng thời điểm biến mất của August là vào đêm hôm kia."
"Giáo quan Du, cô làm gì trong thời gian này, cô có gặp Cai ngục trưởng August không? "
Du An:" Tôi đã đưa các tù nhân hoàn thành nhiệm vụ làm cỏ vào đêm hôm trước, và làm việc từ đêm đến sáng sớm hôm sau. Tôi không gặp trưởng cai ngục August"
Người thẩm vấn ghi lại câu trả lời của cô, "Mấy ngày qua trong Tinh Ngục có xảy ra chuyện gì bất thường không?" Du An suy nghĩ một chút rồi lắc đầu tiếc nuối nói: "Không có gì khác thường."
Sau đó, Du An tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì.
“Nếu phải nói có điểm khác thường, năm nay thời gian khám sức khỏe đã được diễn ra sớm hơn.”
Người thẩm vấn dừng tay lại, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, “Khám sức khỏe”
“ Đúng vậy, lúc trước, tất cả các cai ngục và tù nhân đã tham gia một cuộc kiểm tra thể chất quy mô lớn."
Du An thổi một bông hoa cúc trắng trên vành cốc, và nhấp một ngụm trà.
“Nghe nói những năm trước đều sắp xếp vào lúc sắp vào mùa đông không biết vì sao năm nay lại diễn ra vào thời gian này.”
Người thẩm vấn ánh mắt lóe lên, hắn nhớ tới lần trước điều tra Eldor.
Mặc dù Eldor đang cắn răng không chịu khai, nhưng Bộ phận giám sát luôn tin rằng phải có những người tham gia cấp cao hơn anh ta.
Một cai ngục cấp hai nhỏ lẽ ra không có nhiều dũng khí và nghị lực như vậy để bí mật thực hiện các giao dịch phi pháp trong một thời gian dài.
Người thẩm vấn vẽ một vòng tròn trên manh mối khám sức khoẻ.
Buôn bán người, buôn bán phi pháp, quản ngục mất tích, giám định y tế, anh ta dường như đã chạm vào một góc của bí ẩn đen tối ẩn giấu trong Tinh ngục Scola.
Người thẩm vấn đóng cuốn sổ lại.
"Tôi còn muốn gặp trợ lý cai ngục của cô, anh ấy ở bên cạnh à?" Du An gật đầu :"Ở văn phòng bên cạnh."
“ Cảm ơn đã phối hợp, nếu cô có bất cứ manh mối gì về August có thể tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Người thẩm vấn rời khỏi văn phòng của Du An. Du An nhìn cánh cửa đóng chặt, chống khuỷu tay lên góc bàn, chống cằm.
Nếu bộ phận Giám sát điều tra kỹ càng, có lẽ họ có thể tìm ra một số điều hay ho về August.
Còn Pullen, người muốn khôi phục thanh danh cho anh trai mình, liệu có nhân cơ hội này để vạch trần sự thật về vụ bỏ trốn năm đó?
Cô khéo léo nhổ những sợi lông tơ trên trán chú chim nhỏ.
Quên đi, không muốn nghĩ nữa.
Cô đã sử dụng bộ não của mình quá nhiều trong hai ngày qua, đã đến lúc nghỉ ngơi.
Vào buổi tối, Du An thường tuần tra khu vực quản lý.
Trong các phòng giam ở hai bên hành lang, bài Đạo Đức Kinh đang được phát lặp đi lặp lại, tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng và yên bình.
Du An hài lòng gật đầu, cảm thấy bầu không khí ảm đạm ban đầu trong Tinh Ngục đã tiêu tán rất nhiều.
Các tù nhân bồn chồn đã yên tĩnh hơn nhiều so với trước đây.
Khung cảnh hài hòa này kết thúc trong phòng giam trên tầng 11.
“Bang, bang, bang!” Cửa sổ phòng giam truyền đến một loạt tiếng gõ cửa.
Du An dừng lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Solo, mặt không chút thay đổi nói: “Lại là anh.”
Hiểu rằng Solo có thể chưa thích nghi với môi trường mới sau khi được chuyển đến tầng 11, Du An kiên nhẫn đi đến ô cửa sổ nhỏ của mình. .
"Sao thế, không thích âm thanh này hả?"
"Hay anh thích nghe Chú Đại Bi?, Nể tình chúng ta quan biết lâu, tôi có thể bật bài kinh mà anh thích nghe đấy.”
Solo nhìn chằm chằm vào mắt cô và hạ thấp giọng, "Cô đã làm điều đó?"
Giọng nói của anh ta bị tiếng radio xung quanh át đi, và chỉ có Du An, người ở gần nhất, nghe được tiếng thì thầm gần như im lặng.
"Cái gì?" Du An không hiểu
Anh ta khẽ nhíu mày "Cai ngục trưởng August" Giọng Solo trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nếu không phải Du An đang nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi mấp máy của anh ta thì rất khó để phân biệt hình dạng miệng của anh ta.
Màu xám nhạt của Du An Một tia sáng tối nhanh chóng lóe lên trong con ngươi, cô xuống hàng mi vừa mỏng vừa dày che đi vẻ đắc ý trong mắt
“Có thể ăn bừa bãi, nhưng không thể nói năng bừa bãi. "
Đôi mắt của Solo dường như rực lên tham vọng.
"Thưa ngài, tôi sẽ không nói với người khác. "
“ Ngục sao này từ trên xuống dưới đều mục nát, tôi tin tưởng cô là người lãnh đạo…."
Trong lúc nhất thời, Du An cảm thấy lỗ tai của mình có cái gì không đúng, một giây sau, cô liền cảm giác mình đang đứng ở chỗ này nghiêm túc lắng nghe Solo nói chuyện, chắc là cô mất trí rồi.
" Có bệnh về não thì nên chữa sớm.” Du An nhìn anh thông cảm, cô vốn tưởng Solo bị chứng phát cuồng, nhưng bây giờ có vẻ như bị ảo tưởng:
"Tôi sẽ nhờ bác sĩ kê thêm thuốc cho anh."
Du An buông những lời này và rời đi.
Chỉ còn lại Solo nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ nhỏ, không đành lòng nhìn cô đi xa.
Tin tức về việc cục điều tra nhúng tay vào vụ mất tích của August đã truyền đến Montero.
"Người trợ lý của August, tên là Bria, vẫn chưa tìm được sao?"
“Xin lỗi ngài, tôi vẫn chưa tìm được.”
Montero trầm mặc một hồi, “Tất cả nhân viên y tế tham gia giải phẫu ngày hôm đó cũng phải xử lý.”
“Đưa thi thể August về nhà an táng hoả thiêu đi."
August đột ngột qua đời, và không ai biết liệu anh ta có để lại manh mối chí mạng nào hay không.
Nếu trong một ngày không tìm được tung tích của anh ta, Bộ phận giám sát sẽ không chấm dứt điều tra.
Một trận hỏa hoạn bất ngờ có thể khiến vụ án này kết thúc dễ dàng và nhanh chóng.
Vào đầu giờ sáng, một ngọn lửa đã quét qua dinh thự của Cai ngục trưởng August, cách Tinh ngục hai khu phố.
Những người hàng xóm đang ngủ bị đánh thức bởi chuông báo khói vào nửa đêm và nhìn thấy ngọn lửa đang cháy ở nhà bên cạnh.
Khi lực lượng cứu hỏa lao vào dập lửa thì trời đã sáng.
Ngôi biệt thự hai tầng sang trọng có sân vườn đã trở thành đống đổ nát.
Sau khi nhận được thông báo, trưởng phòng Giám sát vội vã cùng người của mình đến.
"Tại sao ngọn lửa lại đột nhiên bùng phát?"
Lính cứu hỏa từ bên cạnh đi tới: "Sơ bộ xác định ngọn lửa ngọn nguồn là tại phòng bếp, nguyên nhân cụ thể còn cần tiếp tục điều tra.
" ….."
Trưởng phòng thanh tra nhíu mày, vừa nhận được tin tức August mất tích, liền phái người đến nơi ở của hắn kiểm tra.
Lúc đó rõ ràng không có ai, trong nhà cũng không có gì bất thường.
“Xin vui lòng cho chúng tôi biết khi nào có kết quả xét nghiệm gien.”
“Không thành vấn đề.”
Chiều hôm đó, bộ phận giám sát nhận được kết quả xét nghiệm.
Người tử vong trong vụ hỏa hoạn được xác định là Cai ngục trưởng August.
Nguyên nhân vụ hỏa hoạn được cho là do chập điện trong bếp.
Trưởng phòng thanh tra thở dài, khép lại bản báo cáo trong tay.
“Vụ án này có thể khép lại.”
Người thẩm vấn bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thưa ngài, chúng tôi không có điều tra làm thế nào anh ta biến mất khỏi Tinh ngục và đột nhiên xuất hiện trở lại trong nhà riêng của mình."
" Và đám cháy dường như có vấn đề.”
“Tìm được rồi, cuộc điều tra tự nhiên kết thúc. Trưởng phòng giám sát gắt lên.”
Người thẩm vấn vẫn chưa chịu thoả hiệp: “ Nhưng August rõ ràng có vấn đề.”
Trưởng phòng giám sát cắt ngang câu nói còn dang dở của anh: “Những chuyện đó không phải việc của chúng ta. ”
"Cuối năm là thời điểm bầu lại Cảnh ngục tư. Giám sát trưởng của chúng ta và August đều là những ứng cử viên nặng ký. Bây giờ August chết bất ngờ, phe chúng ta có cơ hội chiến thắng rất lớn."
“ Nếu anh tiếp tục theo đuổi sự kiện của August, anh nghĩ những người khác sẽ nói gì về bộ phận giám sát của chúng ta?
" Người đã chết còn phải một hai điều tra, khiến hắn chết rồi mà không được yên sao?"
"Nhưng…."
“Người thẩm vấn chỉ cảm thấy cuộc điều tra kết thúc quá vội vàng
hiến người ta nghẹn khuất. "
Trưởng bộ phận giám sát đã đưa ra quyết định.
Người của bộ phận giám sát vội vã rút lui.
Khi Du An nghe tin điều tra đã kết thúc, cô không khỏi kinh ngạc.
"Nhanh như vậy"
" Rốt cuộc, xác chết đã được đưa đến dưới mí mắt.” Lời nói của Tạ Uyên rõ ràng cho thấy sự khinh thường đối với Bộ phận giám sát
"Tay của ông Montero thật dài." Du An chân thành thở dài,
"August đã đi rồi, sắp tới sẽ có tân Cai ngục trưởng. " Tạ Uyên nghĩ về điều đó,
"Chỉ cần không có ai như August, tôi sẽ cảm ơn trời phật rồi."
Du An từ tận đáy lòng cảm thấy rằng August là thủ phạm đã hủy hoại cuộc đời làm cá muối của cô.
Nếu không có hắn, làm sao có thể lôi ra nhiều chuyện như vậy. Hai ngày sau, Du An muốn đem lời nói lúc trước nhét trở về trong bụng.
Vào ngày đầu tiên nhậm chức, tân giám đốc nhà tù đã tiến hành một cuộc cải cách mạnh mẽ.
Việc đánh giá cai ngục ban đầu là mỗi năm một lần.
Nói cách khác, chỉ vào cuối mỗi năm, cai ngục mới cần căng thẳng thần kinh, làm tốt công tác tổng kết và báo cáo công tác hàng năm.
Sau đó, bạn có thể khoanh tay chờ ngày phát thưởng cuối năm, xem có khả năng được thăng chức trong năm tới hay không.
Bây giờ thì khác rồi.
Sĩ quan mới nhậm chức ba lần, và trưởng cai ngục mới quyết định sắp xếp một cuộc đánh giá năng lực cai ngục hàng tháng.
Cai ngục thất bại trong ba lần đánh giá liên tiếp sẽ bị giáng chức.
Du An, cảm thấy trời đất quay cuòng, nếu cô làm sai điều gì, xin hãy để ông trời trừng phạt cô, thay vì làm một động vật xã hội chăm chỉ và bị hành hạ bằng đánh giá hàng tháng.
Kể từ khi nhận được thông báo này, Du An đã hoàn toàn thất thần.
Cả ngày như hồn lìa khỏi xác, cà rốt cũng không ăn, trà hoa cúc kỷ tử cũng không có tâm trạng pha.
Có thể gọi là xác sống không cảm xúc.
"Giáo quan Du, cai ngục Walter thông báo rằng một cuộc họp chào mừng trưởng cai ngục mới sẽ được tổ chức tại phòng họp trên tầng 9 vào lúc hai giờ chiều nay." Tạ Uyên bước vào văn phòng của Du An với một chồng tài liệu trong vòng tay của mình.
"Còn nữa, đây là tài liệu cần cô phê duyệt, ngày mai tôi đến lấy."
Du An tức giận nằm xuống bàn, "Hiểu rồi."
Buổi chiều, Du An và Tạ Uyên tiến vào cuộc họp ở tầng 9
Vừa bước vào cửa, Du An đã nhìn thấy tấm biểu ngữ treo trước mặt, nhiệt liệt chào mừng Cai ngục trưởng Pezia.
Biểu ngữ màu đỏ tươi trông ấm áp trên bức tường trắng như tuyết, thậm chí còn có một hàng tua vàng treo dưới biểu ngữ.
Du An bất giác ho khan.
Cô quay đầu nhỏ giọng nói với Tạ Uyên, “Ai đã sắp xếp chuyện này.”
Tạ Uyên cũng hạ giọng, “Giáo quan Walter, ông ấy tương đối lớn tuổi, nên thẩm mỹ của ông ấy hơi…”
Du An hiểu ra, “Rất cổ điển, cho nên tôi cũng không biết trưởng ngục mới của chúng ta có thích hay không.”
Trong đầu Du An lập tức hiện lên hình ảnh một quan chức lớn tuổi đứng dưới ngọn cờ và phát biểu.
Hai người ngồi ở hàng giữa của phòng họp.
Sau khi Du An được thăng chức, họ đã không cần phải ngồi ở hàng cuối cùng, vị trí được di chuyển lên phía trước cho phù hợp, phía sau các cai ngục cấp hai khác và phía trước các cai ngục cấp một
Nhưng rõ ràng, Du An thì không thích lắm.
Là một con cá ướp muối, Du An cảm thấy đau lòng khi mất vị trí câu cá hoàn hảo ở hàng cuối cùng. Những biểu ngữ rực rỡ treo trước mắt, khiến người ta không thể bỏ qua sự hiện diện mạnh mẽ của nó.
Du An sững sờ nhìn nó, "Pezia nghe quen quen. "
Tạ Uyên vểnh tai lên, “Cô nghe được ở đâu?" Du An lâm vào trầm tư, "Tôi nhất thời nhớ không ra. "
Thời gian một phút một giây trôi qua, từng tên cai ngục lần lượt đến.
Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng họp từ từ nhích về phía vị trí hai giờ.
"Tích tắc"
Khi kim giây dừng lại ở điểm Số 12, cửa trước của phòng họp bị đẩy ra.
[Ông hoàng đúng giờ?]
Du An không khỏi thầm than thở trong lòng,
Một đôi chân dài giẫm lên đôi giày da cao cấp đặt làm thủ công và bước vào vào phòng họp. Chiếc quần dài màu xám đen thẳng tắp, tôn lên đôi chân thon thả, trông như được là ủi cẩn thận. Chỉn chu, không một nếp nhăn.
Ánh mắt của Du An từ từ di chuyển lên trên.
Chiếc áo vest mỏng bóng loáng, toát ra mùi tiền đắt đỏ.
Cổ áo sơ mi trắng như tuyết cũng được thiết kế tỉ mỉ, với chiếc cà vạt sa tanh hồng tinh xảo.
Hừm, chiếc cà vạt màu hồng
Du An dừng lại một chút.
Trang phục này hơi trẻ trung và hợp mốt.
Nó dường như khác với mô tả của Tạ Uyên về một người lớn tuổi.
Du An tùy ý nghĩ, dời tầm mắt nhìn về phía khuôn mặt trưởng ngục quan.
Ánh mắt cô đông cứng lại.
Khuôn mặt quá trẻ của người đứng đầu cai ngục Pezia trắng trẻo và mịn màng, không có dấu vết của tuổi tác.
Trên khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan sâu thẳm, một đôi mắt màu lục đậm sắc bén, mang theo uy nghiêm của một vị bề trên.
Du An nhìn tân quản ngục đứng dưới ngọn cờ hài kịch, không khỏi giật giật khóe miệng.
“Cái này quá không thích hợp.”
Tạ Uyên đồng ý.
Người đứng đầu cai ngục Pezia rõ ràng cũng nhìn thấy biểu ngữ bất hòa, và lập tức cau mày.
Người ngồi ở hàng ghế đầu hiển nhiên từ biểu hiện của tân thủ lĩnh chú ý tới vẻ mặt không hài lòng của mình, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
“Sau này ta không muốn nhìn thấy những thứ xa hoa vô dụng như vậy ở nơi làm việc.”
Trưởng ngục Pezia lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người có mặt, tất cả cai ngục theo bản năng ngồi thẳng người.
Du An cũng làm theo số đông.
"Chúng ta đừng làm mất thời gian của nhau, đại biểu từng cấp cai ngục báo cáo công tác gần đây đi." Pezia ngục trưởng trực tiếp nói.
Du An: ? Sao bảo tiệc chào mừng cơ mà??? Sao lại thành đại hội báo cáo rồi
Hai giờ sau, Du An cùng Tạ Uyên mệt mỏi bước ra khỏi phòng họp.
Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng cai ngục trưởng mới được bổ nhiệm Pezia là một người nghiện công việc hoàn toàn.
Theo kinh nghiệm của cô, lãnh đạo mới là một người nghiện công việc, là ác mộng với những người muốn làm cá muối như Du An
Xuất thần trở lại phòng trực ban, Du An đột nhiên vỗ vỗ tay, "Tôi nhớ ra rồi"
“Cái gì?" Tạ Uyên hiển nhiên không theo kịp nhịp điệu của cô.
Du An: "Cà vạt màu hồng."
Tạ Uyên vẻ mặt mờ mịt.
“Là heo, heo Peppa.” Du An đột nhiên nhớ ra, “Khó trách tôi cảm thấy cái tên Pezia này quen thuộc như vậy.”
Tạ Uyên trong đầu có dấu chấm hỏi
Ngươi mà Du An nói là trong phim hoạt hình cũ: “Hồi đó, tôi đã nghiên cứu lịch sử hoạt hình của một Ngôi sao xanh cổ đại để viết luận án lịch sử."
Kiến thức kỳ lạ của Tạ Uyên lại tăng lên.
Đêm đó, Tạ Uyên đăng nhập Tinh võng để tìm kiếm Heo peppa.
Anh nhìn chú heo hoạt hình màu hồng xuất hiện trên màn hình và im lặng.
Anh cảm thấy rằng mình sẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào mặt cai ngục trưởng Pezia có khuôn mặt lạnh lùng trong tương lai nữa.
Tác giả có đôi điều muốn nói về Cai ngục trưởng Pezia, một anh chàng cool ngầu, thích mặc màu hồng