Tổng thư ký Tạ Uyên, người làm việc bán thời gian cho bạn gái của mình, gần đây quá bận rộn nên không thể xuất hiện.
Quân đội liên bang đã bắt đầu bàn giao quyền quản lý các hành tinh khác nhau cho các cơ quan chính phủ.
Những người lính đã lên đường chiến đấu đã lâu không thể chịu đựng được sự cấp bách phải trở về nhà, trước khi rút quân, chính phủ liên bang cần phái người đến các hành tinh khác nhau để chuẩn bị cho quá trình chuyển giao quyền lực.
Nhiệm vụ quan trọng nhất là quản lý dân số và phục hồi kinh tế.
Tổng thư ký Tạ Uyên bận đến mức chân không chạm đất, ngay cả việc phối hợp với Bộ trưởng Bộ Kinh tế Pezia hàng ngày cũng không khiến anh suy nghĩ quá phận gì.
Tuy rằng Pezia trước kia không vừa mắt, nhưng hiện tại đã trở thành bạn trai của chủ tịch, Tạ Uyên cảm thấy mình vẫn cần phải trưởng thành nhiều, không còn để tâm đến chút chuyện không vui năm xưa.
Tuy nhiên, điều khiến Tổng thư ký Tạ Uyên gần đây cảm thấy khó xử là anh cần phải đích thân đến một số hành tinh quan trọng để xử lý một phần công việc.
Sau nhiều lần đấu tranh, Tổng thư ký Tạ Uyên vẫn tôn trọng sự chuyên nghiệp của mình và miễn cưỡng tiếp nhận nhiệm vụ.
“Trung Ương Tinh, Muta Tinh, Thiên Nga Tinh nhanh nhất mình cũng phải nửa tháng sau mới có thể trở về.”
Tổng thư ký Tạ cau mày nghiên cứu lịch trình công tác, cố gắng nén chặt hành trình, ngay cả khi anh được trở về Thái Tài Tinh sớm hơn một ngày cũng tốt.
Hỗ trợ lớn nhất của Du An cho việc này là chuẩn bị trái cây và cà rốt số lượng nửa tháng cho Tổng thư ký Tạ Uyên.
"Cà rốt bên ngoài chưa chắc đã ngon, chỉ cần mang theo thứ này là được. Quan trọng nhất là ăn ngon."
Thư ký Tạ đau lòng ôm một túi cà rốt, lên phi thuyền du hành.
Du An vẫy tay tạm biệt anh ở cảng với nụ cười trên môi.
Tóc xanh thấp giọng hỏi: “Cô không định nói với tổng thư ký Tạ rằng cô cũng định đi thăm những hành tinh này sao?” Du An liếc anh một cái, “Anh không hiểu, đây là thú vui của những cặp đôi yêu nhau.”
Đương nhiên, nguyên nhân chính là vẻ mặt ủy khuất của Tổng thư ký Tạ đáng yêu đến mức khiến cô không thể không liếc nhìn lần thứ hai.
Vào đêm trước khi cửa sập của phi thuyền đóng lại, Du An nhanh chóng biến thành một chú chim nhỏ màu trắng và bay qua cửa sập đang từ từ đóng lại.
Khi Tổng thư ký Tạ đang đóng gói hành lý trong cabin của mình, ông nhìn thấy một con chim màu trắng mũm mĩm chen vào từ cửa.
Tổng thư ký Tạ Uyên đôi mắt sáng lên, "Chủ tịch"
Chim trắng nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt tròn như hạt đậu đen lộ ra một chút bối rối.
Biểu tình của Tổng thư ký Tạ không tự giác mà ảm đạm
Chim trắng nhỏ từ phía sau lôi ra một phong thư nhỏ, đẩy tới trước mặt Tổng thư ký Tạ.
Tổng thư ký Tạ Uyên mở phong bì, trên đó là nét chữ quen thuộc
[Đưa chim Bắc Sơn tới cho anh coi như một người bạn đồng hành cùng vượt qua chặng đường dài.]
Tổng thư ký Tạ Uyên mỉm cười và cẩn thận cất bức thư đi.
Vì không ngờ chim nhỏ đột nhiên được phái tới đây, Tạ Uyên không mang theo khẩu phần nó từng ăn.
Anh không còn cách nào khác là đến nhà hàng của phi thuyền để xin một ít hạt kê, cho vào những chiếc bát nhỏ và đẩy đến bên cạnh chim nhỏ.
Chim nhỏ Du ghét bỏ mà dùng cánh đẩy cái bát đi. Tổng thư ký Tạ Uyên cho rằng nó không đói, nhẹ nháng nói: “Đói nhớ ăn đấy.”
Tổng thư ký Tạ Uyên dọn dẹp sơ qua rồi ngồi vào bàn làm việc.
Chim nhỏ Du ngồi xổm bên cửa sổ, nhìn Tạ Uyên đang chăm chỉ làm việc, bất giác bắt đầu buồn ngủ.
Không chỉ làm việc mới buồn ngủ mà nhìn người ta làm việc cũng buồn ngủ.
Cho dù khuôn mặt của Tổng thư ký Tạ Uyên có đẹp đến đâu, cũng không thể vượt qua hiệu ứng thôi miên của hàng đống tài liệu.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Du An liền chìm vào giấc ngủ.
Tổng thư ký Tạ Uyên, người đang làm việc, ngay lập tức phát hiện ra chim trắng nhỏ đang ngủ quận tròn như một quả bóng dựa vào cửa sổ.
Hắn nhẹ nhàng bế chim trắng nhỏ đặt lên gối mềm.
Chim trắng nhỏ trở mình trong giấc ngủ, vùi đầu vào trong lòng gối, chỉ để lại hai cái móng vuốt gầy guộc thò ra ngoài.
Tổng thư ký Tạ nhìn chim nhỏ có dáng ngủ khác thường, một ý cười thoáng qua trong mắt anh.
Tư thế ngủ của chim nhỏ ngày càng kỳ lạ.
Nhưng có nó ở bên, cuộc hành trình thực sự thú vị hơn một chút.
Khi Du An tỉnh dậy thì trời đã tối.
Cô đã mơ màng ngủ say, lăn lộn hai lần trên gối mới đứng dậy được, lông chim rối bời trên đầu dựng đứng, theo động tác mà run rẩy.
Cánh cửa thông với phòng tắm đột ngột mở ra, Du An lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Uyên với mái tóc ướt và khoác một chiếc áo choàng tắm.
Chiếc áo choàng tắm màu xám nhạt được khoác hờ hững trên người, thắt lưng thắt lưng được thắt một nút chiếu lệ, chỉ cần dùng lực một chút là có thể dễ dàng xé toạc ra.
Những giọt nước nhỏ xuống đường quai hàm sắc sảo, trượt dọc theo khuôn ngực sau đó biến mất dưới chiếc áo choàng tắm.
Ánh đèn mờ ảo trong phòng hắt bóng mơ hồ lên làn da trần, khiến người ta mơ màng vô hạn.
Hai con mắt đậu đen của chim nhỏ Du không tự chủ mà nhìn thẳng, trong đầu cô chỉ có bốn chữ to là xinh đẹp ngon miệng.
Tổng thư ký Tạ Uyên dường như đã phát hiện ra cảnh tượng trên giường, giọng nói có chút khàn khàn do vừa tắm xong, "tỉnh rồi hả?”
Tạ Uyên kiên trì đưa bát thức ăn cho chim nhỏ: "Ăn hạt kê đi, uh"
Âm cuối cao vυ"t khiến Du An sững sờ, thiếu chút nữa cúi đầu cắn một miếng kê.
Khoảnh khắc chiếc mỏ chim bén nhọn suýt chút nữa nhặt được hạt gạo, Du An hoàn hồn.
Chết tiệt, sắc đẹp mê người.
Du An lại từ chối bát thức ăn cho chim với ý chí mạnh mẽ.
Tổng thư ký Tạ Uyên có chút lo lắng, “Sao thế, vẫn không muốn ăn hả?”
Anh nhanh chóng dùng đầu ngón tay xoa xoa cái bụng nhỏ của chim nhỏ, “Nếu ở chỗ tao mà mày bị mất đi lạng thịt nào, chủ tịch chắc sẽ không tha cho tao mất."
Du An chỉ cảm thấy đầu ngón tay lông tơ bị cọ xát nóng đến mức vội vàng dùng đôi cánh ngắn ngủn che bụng lại.
Người đàn ông này nói thì nói đi sao lại đột nhiên ra tay, anh có biết tôn trọng quyền của loài chim không?
Tổng thư ký Tạ Uyên cảm thấy buồn cười trước động tác che bụng của chim nhỏ, lại chọc vào trán cô, "Sao hôm nay mày cứ ngốc như vậy." Mấy cái lông ngu ngốc trên đỉnh đầu Du An bị chọc bằng ngón tay của anh, khiến cái đầu nhỏ lắc lư.
Tổng thư ký Tạ càng cười vui vẻ hơn.
Dưới tác động của hơi thở nam tính ở cự ly gần như vậy, ánh mắt Du An lại bắt đầu đảo loạn.
Hơi nước nóng ẩm trộn lẫn với mùi thơm của sữa tắm đập vào mũi cô, đó là mùi cam xanh thoang thoảng.
"Gulu gulu" Chim trắng nhỏ nuốt nước bọt.
Âm thanh này rất rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, khiến Tổng thư ký Tạ Uyên có chút bối rối.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó vỗ vỗ trán, "Quả nhiên là đói bụng, nếu không muốn ăn kê, tao kêu nhà ăn đưa cho mày một ít tôm cá nhé."
Mười phút sau, Du An nhìn bát cơm mới trước mặt, mấy con tôm cá nhỏ còn sống nhăn, thi thoảng lại giãy giụa mấy cái. Đúng là cô đói bụng, nhưng không phải kiểu đói bụng này đâu.