Chương 121

Trong lòng Du An mơ hồ có một suy đoán, cô cần một thứ gì đó để chứng minh suy nghĩ của mình.

Ngày hôm sau, Du An rủ Peppa đi uống trà chiều cùng nhau.

Sự bất thường rõ ràng của Tổng thư ký Tạ Uyên bắt đầu khi cô đi mua kem que với Peppa vào ngày hôm đó.

Làm một lần thành quen, tốt hơn hết là để Peppa làm công cụ một lần nữa.

Du An vui vẻ quyết định.

Khi côn cụ hình người Peppa bị Du An gọi ra khỏi văn phòng, khuôn mặt anh ta đầy bất đắc dĩ:

“Chiến tranh đã kết thúc, tôi còn rất nhiều công việc tái thiết và chỉnh đốn sau chiến tranh phải làm.”

Du An cười nói: “Công việc sẽ không bao giờ kết thúc, anh làm sớm hay muộn cũng vậy. Chính phủ liên bang cũng không chạy mất được.”

Peppa nhìn cô với ánh mắt bất lực, "Chủ tịch, lấy tư cách hiện tại của cô mà nói những lời như vậy có thích hợp không?"

Du An kéo anh ra khỏi tòa nhà: "Bất kể có thích hợp hay không, hiện tại tôi yêu cầu anh đi cùng tôi uống trà."

Paige nhẹ nhàng phàn nàn: "Sao cô không mời Tổng thư ký Tạ đi cùng, anh ấy nhất định rất vui.”

Nghe thấy điều gì đó từ giọng điệu của Peppa, cô quay đầu lại hỏi: "Anh đã sớm nhìn ra rồi?"

Peppa vô thức nhìn đất, nhìn trời, nhưng không nhìn vào mắt Du An.

Du An ngay lập tức đá anh ta một cái, "Anh chỉ muốn xem náo nhiệt thôi."

Sau đó, Du An lợi dụng sự áy náy ít ỏi của Peppa để bắt anh đi uống trà cùng cô

Peppa lập tức biện hộ: “Đừng nói với tôi là cô không nhận ra đấy, tôi khẳng định không phải chỉ có mình tôi phát hiện ra đâu.” Du An khẽ hừ một tiếng, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tóc xanh.

Ở phía bên kia, mái tóc xanh nhận được tin bắt đầu bồn chồn.

Sao đang yên lành, tại sao Chủ tịch lại đi uống trà với Bộ trưởng Pezia.

Trong khoảng thời gian này, anh hiểu rằng Tổng thư ký Tạ là hóa thân của một bình giấm to đùng. Nếu biết tin này, không biết mọi chuyện sẽ như thế nào.

Tục ngữ nói, sợ hãi điều gì đó điều đó sẽ tới.

Tổng thư ký Tạ quay lại thì không thấy Du An đâu nên lập tức đến chỗ Tóc xanh.

“Chủ tịch đâu?”

Tóc xanh vô thức nuốt nước miếng, lo lắng nói: “Ngài ấy cùng Bộ trưởng Pezia đi uống trà.”

Tóc xanh chứng kiến

sắc mặt Tổng thư ký Tạ từ nắng chuyển thành mây đen, sắp có gió bão tới nơi rồi đây này .

Tóc xanh thăm dò thấp giọng hỏi: “Anh đi tìm Chủ tịch sao?”

Tạ tổng bí thư làm ra vẻ không quan tâm, “Chủ tịch đi uống trà, liên quan gì đến tôi?”

Tạ Uyên cắm mặt vào tài liệu với khuôn mặt lạnh lùng, cố gắng bù đắp sự trống rỗng đột ngột trong lòng bằng công việc.

Hai phút sau, Tổng thư ký Tạ đẩy tài liệu sang một bên, hỏi Tóc xanh: "Họ uống trà ở đâu?"

Tóc Xanh: “Ở một phòng trà, cách đây không xa…”Bóng dáng Tổng thư ký Tạ đã biến mất trong văn phòng.

Trong phòng trà, sau khi Du An nhận được tin nhắn từ gián điệp nhỏ Tóc xanh, cô đã trực tiếp ra lệnh trục xuất Peppa.

“Anh có thể quay lại làm việc rồi.”

Peppa đột nhiên cảm thấy mình giống như một miếng giẻ rách bị vứt đi sau khi sử dụng, anh im lặng uống ngụm trà cuối cùng rồi tỉnh táo rời khỏi hiện trường.

Mười phút sau, Tạ Uyên hơi thở hổn hển và lao vào phòng trà.

Anh thoáng nhìn thấy Du An ngồi bên cửa sổ, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng xuyên qua ô cửa kính trong suốt chiếu vào khuôn mặt mộc mạc của cô.

Tạ Uyên nhìn đối diện cô, nơi này trống rỗng, không có bóng dáng mà anh lo lắng.

Lúc này, Du An đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Tạ Uyên.

Cô mỉm cười và vẫy tay với anh.

Trong lòng Tạ Uyên lo lắng, hoảng sợ và những cảm xúc lẫn lộn khác tan biến ngay lập tức, anh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Du An và ngồi xuống.

Du An nhìn mái tóc hơi bù xù vì chạy của Tổng thư ký Tạ, cụp mắt xuống.

"Sao lại đến nơi này?"

Tổng thư ký Tạ mấp máy cánh môi, nhất thời không biết nói gì. Chả nhẽ lại bảo tôi nghe thấy tin tức cô ở đây uống trà với Peppa? Anh chỉ là một tổng thư ký nhỏ, thì có quyền gì can thiệp vào việc của chủ tịch?

Thấy anh do dự, Du An khẽ thở dài.

Tổng thư ký Tạ Uyên dường như bị tiếng thở dài của cô đánh thức, lập tức buột miệng nói: “Tôi có việc muốn báo ….” Ánh mắt Du An càng thêm bất lực, “Ngoài công việc ra không có lý do nào khác sao?”

Tạ tổng bí thư ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn cô.

Du An không khỏi sờ trán.

Không thể nói rằng Tổng thư ký Tạ Uyên không giác ngộ, nhưng có vẻ như người này chưa giác ngộ hoàn toàn.

Cô nhìn Tổng thư ký Tạ, người trông cực kỳ dễ thương dù đang ngây người, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Quên đi, người mình chọn, ngốc một chút cũng không sao.

Du An trực tiếp nói: “Tổng thư ký Tạ, nơi này tôi có một vị trí mới, anh có muốn đảm nhận vị trí này không?”

Tổng thư ký Tạ chớp mắt, không biết vì sao cảm thấy có chút khẩn trương:

“Vị trí mới có thể ở bên cạnh cô giống như Tổng thư ký không?”

Du An nhếch khóe môi, “Đương nhiên sẽ ở lại lâu hơn Tổng thư ký, nhiệm kỳ kéo dài, anh không được phép từ chức giữa chừng."

Tổng thư ký Tạ không thể nghe thấy nữa. Sau khi nói những lời tiếp theo, anh bị từ "nhiệm kỳ suốt đời" làm lóa mắt, nói một cách dứt khoát: "Tất nhiên là muốn làm." Nụ cười trên môi của Du An rất dịu dàng: "Vậy sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn nhé, bạn trai của tôi.”

Tổng thư ký Tạ xoa xoa lỗ tai, giống như cho rằng mình nghe lầm, "Bạn trai?”

Du An hơi nhướng mày, "Có vấn đề gì không?"

Tổng thư ký Tạ ngẩn người, lẩm bẩm: " Hình như tôi vẫn chưa sẵn sàng"

Du An khoan dung nói: “Vậy tôi sẽ cho anh thêm một chút thời gian.”

Tổng thư ký Tạ Uyên đột nhiên hoàn hồn, ước gì mình có thể quay lại vài giây trước và ngậm miệng lại.

Du An nhìn vẻ mặt áy náy của anh, cố nén cười, "Tôi cho anh thêm mười giây, mười, chín, tám, ba, hai, một, không." Du An nhanh chóng đếm số, đếm xong cô túm lấy tay của Tổng thư ký Tạ Uyên, "Tinh, hết giờ rồi. Không thể đổi ý được đâu nhé."

Ngón tay của Tổng thư ký Tạ Uyên lập tức siết chặt, móc các đầu ngón tay của Du An.

Anh nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không bao giờ bội ước, sẽ không bao giờ.”

Du An hài lòng dẫn bạn trai mới trở lại văn phòng.

Tổng thư ký Tạ Uyên luôn nhếch mép cười, khắp người toát ra hơi thở xuân phong đắc ý, Tóc Xanh đứng ở xa mà suýt không nhận ra.

Tổng thư ký Tạ Uyên, người kiêm nhiệm vị trí bạn trai, bùng nổ với sự nhiệt tình chưa từng có đối với công việc, một tay lo liệu tất cả các tài liệu chính thức của Chủ tịch ngày hôm nay.

Du An vui vẻ nhấm nháp củ cà rốt trong khi ngưỡng mộ sự chăm chỉ của Tổng thư ký Tạ Uyên.

Cô bất giác cảm động nói: “Quả nhiên, đàn ông ở chỗ làm là hấp dẫn nhất.”

Tóc xanh vừa vặn ôm một đống tài liệu bị nhét đầy thức ăn cho chó tại chỗ, không khỏi khẽ nói : "Lần trước, lúc tôi hỗ trợ ngài làm việc, ngài cũng khen trông tôi cũng rất hấp dẫn đúng không?"

Vẻ mặt Du An cứng đờ khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Tổng thư ký Tạ.