Chương 120

Khi Tóc xanh từ cơ sở trở về, anh thấy Tổng thư ký Tạ Uyên không chỉ ăn cà rốt mà còn bắt đầu ăn kem que vào buổi sáng, trưa và tối.

Sau khi quan sát hai ngày, Tóc xanh không khỏi hỏi: “Thư ký Tạ, kem que này ngon như vậy sao?”

Tạ Uyên gật đầu khẳng định, sau đó theo bản năng rút tay về phía anh, “Ngon lắm, nếu anh muốn để ăn, anh có thể tự mình đến khu phố thương mại để mua."

Tóc xanh đánh liều thử: "Trong tủ đông ở văn phòng vẫn còn nhiều như vậy, để tôi vay tạm trước một cái.”

"Không." Tạ Uyên cương quyết từ chối.

Tóc xanh im lặng ngậm miệng, trong lòng thầm phỉ báng: Khi nào thì Tổng thư ký Tạ lại đặt ra vấn đề bảo vệ lương thực nữa?

Không lâu sau, anh kinh hoàng phát hiện ra rằng Tổng thư ký Tạ không chỉ bảo vệ lương thực, mà dường như còn bảo vệ mọi thứ.

Cơ hội đưa văn kiện cho Chủ tịch, anh ta không để cho ai làm cả. So với những người khác, anh rất tích cực đi tìm Chủ tịch báo cáo.

Ngay cả công việc đưa cơm cho chủ tịch cũng do Tổng thư ký Tạ đảm nhận.

Tóc xanh cảm thấy như thể mình đã khám phá ra một bí mật kinh hoàng. Mặc dù anh không đọc nhiều, nhưng anh vẫn đọc sách lịch sử.

Chẳng lẽ Tổng thư ký Tạ đang muốn ổn định thân phận đặc biệt dưới một người trên vạn người, độc chiếm quyền lực sao?

Tóc xanh đã mất ăn mất ngủ vì suy đoán của chính mình.

Anh cảm thấy rằng trước đây anh ấy đã được gửi đến cơ sở để làm cu li, không chỉ vì tin đồn rằng Tổng thư ký Tạ bị ốm, mà còn vì lời cảnh báo của Tổng thư ký Tạ đối với anh, trợ lý của chủ tịch.

Tóc Xanh đến khoa y tế, nhờ bác sĩ kê cho một số loại thuốc trị mất ngủ.

Bác sĩ nhìn quầng thâm to tướng của anh, thản nhiên nói: "Gần đây anh lại tăng ca quá nhiều à?"

Tóc xanh vội vàng thanh minh, "Đương nhiên không phải."

Hiện tại hắn sợ nếu mình làm việc quá sức, nếu chủ tịch nhìn thấy, Tạ tổng thư ký sẽ sinh nghi.

Bác sĩ càng hoang mang: “Anh còn trẻ, áp lực công việc cũng không cao, sao đột nhiên lại mất ngủ?”

Tóc xanh lập tức phản bác: “Ai nói tôi không căng thẳng, chuyện này còn phải cảm ơn Tổng thư ký…. ”

Tóc xanh khó khăn nuốt xuống nửa câu sau mới đến miệng.

Ngược lại, bác sĩ lộ ra vẻ kinh ngạc, nheo mắt nhìn anh, "Tôi hiểu rồi, đó là áp lực của việc làm bóng đèn. Đúng vậy, anh mỗi ngày đều làm việc bên cạnh chủ tịch và tổng thư ký Tạ, cho nên cũng đúng. "

Tóc xanh trong lòng chậm rãi cảm thấy một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu mình, “bóng đèn?”

Bác sĩ kê cho anh thuốc trợ ngủ, thản nhiên nói: "Thật là…, Tạ tổng thư ký rõ ràng thích Chủ tịch nhưng Chủ tịch lại không biết. Đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.”

Tóc xanh mờ mịt: "Ai? Ai thích ai?"

Bàn tay tính tiền của bác sĩ dừng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn Tóc xanh, "Anh không biết?"

Tóc xanh đã sững sờ, "Tôi thì biết cái gì?"

Trên mặt bác sĩ lộ ra một tia hối hận, "Vậy là anh không biết."

Nếu biết trước, Bác sĩ đã không cùng Tóc xanh nói nhiều như vậy, tiểu tử này thân thiết với chủ tịch và tổng bí thư Tạ ngày đêm, chẳng lẽ mắt anh ta kém, không nhìn được những thứ rõ ràng như vậy sao.

Tóc xanh như người mất trí, trở lại văn phòng với thuốc.

Anh đã có lời giải thích cho tất cả những hành vi kỳ lạ của Tổng thư ký Tạ, tại sao anh ấy đột nhiên thay đổi khẩu vị, tại sao anh ấy không cho anh ăn đống kem que trong tủ đông, tại sao anh ấy ở trong văn phòng chủ tịch hàng ngày….

Tạ Uyên đang mang theo tin tức mới nhất của Cục tình báo trở lại, đúng lúc nhìn thấy Tóc Xanh lơ lửng như một bóng ma.

"Tóc xanh, anh đang suy nghĩ cái gì? Sao trông thất thần thế?" Anh bước nhanh hai bước để theo kịp Tóc xanh.

Tóc xanh vô thức lẩm bẩm: “Thư ký Tạ thực sự thích Chủ tịch.”

Tạ Uyên dừng bước, “Ai?”

“Thư ký Tạ thích Chủ tịch,” Tóc xanh lặp lại lần nữa.

Một giây sau, Tóc xanh đột nhiên quay người lại, con ngươi run rẩy, "Tạ, Tổng bí thư Tạ. "

Vẻ mặt của Tóc xanh sắp khóc, Ôi cái vận khí gì thế này?

Anh ta sẽ không bị ném đến cơ sở để huấn luyện nữa phải không?

Vẻ mặt của Tạ Uyên cũng ngây ra, lời nói của Tóc Xanh như một chiếc búa gõ tan lớp băng mỏng, giúp anh tỉnh ngộ. Tim anh đập nhanh hơn, không phải vì trái tim có vấn đề mà bới vì thích.

Anh nghĩ kem que dưa hấu ngọt, không phải vì kem que ngọt, mà vì thích .

Anh không thích Pezia đứng cạnh chủ tịch là vì thích

Tạ Uyên, hàng nghìn suy nghĩ vụt qua trong đầu nhưng thực tế chỉ là một phút.

Tóc xanh đã căng thẳng và sống lưng ớn lạnh. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Tổng thư ký Tạ với khuôn mặt như tù nhân chờ bị kết án tử hình

Tổng thư ký Tạ Trong lòng rối bời nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, nếu tóc xanh có thể nhìn thấu tâm tư, vậy còn tâm tư của chủ tịch thì sao?

Anh thản nhiên hỏi: "Vậy nói cho tôi biết, chủ tịch có thích tôi không?"

Tóc xanh sửng sốt Anh không ngờ rằng Tổng thư ký Tạ lại hỏi một câu như vậy.

Tóc xanh lắp bắp: "Tôi, tôi không biết chuyện này."

Tạ Uyên nheo mắt nguy hiểm, "Anh không biết?"

Tóc xanh lắp bắp, anh rùng mình và nói theo bản năng: "Ngài dù gì cũng là người được phụ nữ yêu thích thứ năm trong chính phủ liên bang của chúng ta, nên chắc là cũng có khả năng đấy. "

Tạ Uyên cau mày, bày tỏ sự không hài lòng với thứ hạng này, "Ai là người xếp đầu tiên?"

Tóc xanh thì thầm, "Là Lange, nhưng 80% những người đến nhà ăn của chúng ta đều bị tài nấu nướng của anh ấy chinh phục."

Tạ Uyên sắc mặt cứng đờ, hắn không biết nấu ăn.

"Trừ hắn ra, trước tôi còn có ai?"

Giọng nói Tóc Xanh càng thêm yếu ớt, "Tóc ngắn, bởi vì tính tình của một người cha già chăm sóc Tiểu Lục, khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.”

“Bác sĩ, là người tan làm đúng giờ nhất của Liên bang, vừa nhìn đã biết là người đàn ông của gia đình.”

"Bộ trưởng Pezia, giàu có và xinh đẹp, mỗi ngày mặc những bộ vest khác nhau, là khung cảnh đẹp nhất trong tòa nhà chính phủ."

Mặt Tạ Uyên đột nhiên đen như đáy nồi, "Chỉ vậy thôi.”

Giọng nói Tóc xanh như muỗi kêu, “Vậy là đã rất có sức hút rồi.”

Tổng bí thư Tạ sắc mặt u ám rời đi.

Ngày hôm sau, khi Du An nhìn thấy Tạ Uyên, người đang mặc một bộ vest ba mảnh, đeo cà vạt, ghim cài áo, đồng hồ đeo tay và túi vuông, ăn mặc chỉnh tề như đi tham dự sự kiện, cô suýt nữa phun nước miếng.

Trong đầu cô chỉ còn lại bốn ký tự: con công xòe đuôi.

Thôi trông cũng vui mắt.

Du An bắt tay đặt cốc nước xuống, "Tạ tổng bí thư, sao đột nhiên anh lại ăn mặc trang trọng như vậy?"

Tạ Uyên hơi nhướng mày, chính trực nói: "Là quan viên chính phủ, diện mạo của chúng ta chính là bộ mặt của chính phủ, đương nhiên không thể quá xuề xoà được "

Du An: TÔI KHÔNG TIN.

Cô đảo mắt hai lần, nhỏ giọng nói: "Anh đi xem mắt sao?"

Tạ Uyên thiếu chút nữa sặc nước bọt của chính mình, "Làm sao có thể?"

Du An xoa cằm, "Tôi đoán sai rồi. Tôi nghĩ xem, còn có thể là nguyên nhân gì nữa?"

Tổng thư ký Tạ Uyên vẻ mặt phức tạp hỏi: "Cô cảm thấy tôi làm như vậy là sai sao?"

Du An nhìn anh ta từ trên xuống dưới, tay của Tạ Uyên gần như bị tê liệt không biết nên nhét vào đâu, cô mới chậm rãi mở miệng: "Chỉ là tôi không quen thôi. Ngoại trừ con công Peppa ra, bình thường không có ai ngày nào cũng mặc như thế này.”

Chiều hôm đó, Tạ Uyên lại mặc thường phục.

Nhìn Tạ Uyên khôi phục bình thường, Du An âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Như thế này vẫn thích mắt hơn, Tổng thư ký Tạ ăn mặc bảnh bao có tác động quá lớn đến mọi người, không thể khiến mọi người mất tập trung làm việc trong văn phòng.

Phương án tăng giá trị của thời trang ăn mặc là không khả thi, Tổng thư ký Tạ Uyên nhắm đến mục tiêu thứ hai là tan làm đúng giờ.

Kế hoạch này đã kết thúc khi anh ấy nhìn thấy Du An ánh mắt chờ mong được anh sẻ chia công việc.

Không phải anh ấy không thể chăm sóc gia đình, mà là ánh mắt tha thiết của chủ tịch thật sự rất khó để từ chối.

Tạ Uyên chuyển sự chú ý sang loại tính khí thứ ba của cha già.

Tổng thư ký Tạ Uyên đã dành tình yêu thương của người cha cho chậu cây nhỏ trong văn phòng.

Vì vậy, Du An phát hiện ra rằng bất cứ khi nào cô ấy muốn tưới nước, Tạ Uyên đều đã làm xong.

Cô ấy muốn chuyển những chậu cây ra ngoài để phơi nắng, và Tạ Uyên đã làm việc đó trước.

Du An bắt đầu tự hỏi liệu Tổng thư ký Tạ Uyên có đang nhân cơ hội bắt cá để ngăn cô bắt cá hay không.

Sau khi mất cơ hội tưới cây trong chậu trong ba ngày liên tiếp, Du An đã ngăn Tổng thư ký Tạ làm việc đó.

Tạ Uyên trông uể oải, anh chỉ còn một cơ hội cuối cùng là nấu ăn.

Vào ngày Tổng thư ký Tạ mượn bếp của căng tin, trong căng tin đã xảy ra một vụ nổ nhỏ, và bữa trưa ngày hôm đó thậm chí còn bị đình chỉ.

Sau khi thủ phạm thanh toán toàn bộ chi phí sửa chữa nhà bếp trong căng tin, anh ta tự bỏ tiền túi ra đặt một bữa ăn tạm thời cho mọi người.

Tạ Uyên, người không tin vào ma quỷ, bắt đầu về nhà mỗi ngày để luyện nấu ăn chăm chỉ.

Kể từ hôm nay, chuông báo thức trong bếp của nhà Tổng thư ký Tạ Uyên giống như chuông báo thức, ngày nào cũng đúng giờ ăn cơm.

Khi Tổng thư ký Tạ Uyên lần đầu tiên làm món thịt chiên cà rốt không cháy, tin tức về cái chết của Ketlin đến từ ngôi sao trung tâm.

Người ta nói rằng anh ta đã bị trả thù bởi những người thân của dị tộc đã chết dưới tay ông ta.

Du An nhìn tin tức mới được công bố trong tay, vô thức liếc nhìn Tổng thư ký Tạ bên cạnh, “Là anh làm.” Tạ Uyên vẻ mặt vô tội, “Không phải là người của chúng ta làm.”

Du An hiểu hàm ý của anh là, "Tôi không làm gì cả, nhưng tôi đã tham gia."

Tạ Uyên tạo một khoảng cách nhỏ giữa ngón tay cái và ngón trỏ, "Đó chỉ là một chút thông tin được tiết lộ."

Du An lộ vẻ bất ngờ, đối với từ "một chút" mà Tổng thư ký Tạ Uyên nói. Tuy nhiên, so với tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, cái chết của Ketlin không phải là vấn đề lớn.

Quân đội liên bang mùa hè này đã chiếm được vài ngôi sao trung gian, dưới sự bao vây của quân đội, hệ ngân hà cao cấp lấy ngôi sao trung tâm làm trung tâm giống như một hòn đảo giữa các vì sao, đế quốc sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.

Khi mùa thu đến, bảng hiệu của quán nước đá đổi từ kem que dưa hấu thành bánh lạnh hạt dẻ, Tổng thư ký Tạ có thể nấu một bàn ăn tươm tất, tất cả nhân viên cấp cao do quốc hội đứng đầu cuối cùng cũng đầu hàng.

Một số quan chức quân đội không muốn bị đánh bại đã lái những chiếc phi thuyền cuối cùng và chạy trốn vào không gian giữa các vì sao rộng lớn.

Tên của đế chế đã bị xóa hoàn toàn khỏi bản đồ giữa các vì sao.

Vào ngày chiến thắng của cuộc chiến, toàn bộ Thái Tài Tinh và các hành tinh thuộc địa khác rơi vào một biển lễ hội.

Nghe thấy tiếng pháo và tiếng reo hò bên ngoài, Du An quyết định cho mình một ngày nghỉ.

“Tiểu Tạ, tổng thư ký Tạ, có muốn ăn bánh hạt dẻ lạnh không?”

Ngoài cửa hàng nước đá còn có một hàng dài người xếp hàng.

Khi đến lượt Du An và Tạ Uyên, nhân viên bán hàng quen thuộc đang cúi đầu bận rộn nhận đơn đặt hàng.

Cô cúi đầu như thường lệ hỏi: “Để ăn mừng chiến thắng, hiện tại cửa hàng của chúng tôi đang có chương trình mua một tặng một dành cho các cặp đôi, cô có muốn tham gia không?” Du An không khỏi giật giật khóe miệng khi nghe câu hỏi quen thuộc này.

Bất kể thời gian nào, cửa hàng này dường như đang mua một tặng một cho các cặp đôi.

Cô còn chưa kịp nói không, Tạ Uyên đã đột nhiên chạm nhẹ vào người cô, “Chúng tôi tham gia, mời hai người cho chúng tôi hai cái bánh hạt dẻ lạnh.”

Nhân viên cửa hàng nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người Du An, mắt cô chợt sáng lên.

"Thì ra là hai người, chờ một chút tôi gói lại cho."

Cô gái trẻ trong cửa hàng hào hứng quay lại. Cô biết bọn họ thật sự là một đôi, lần trước không thừa nhận, có lẽ hai người đang cãi nhau.

Khi nhân viên bán hàng đi gói bánh nguội hạt dẻ, Du An nhướng mày khó hiểu nhìn Tổng thư ký Tạ.

Tạ Uyên cố hết sức khống chế nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, ghé vào tai Du An thì thầm: “Mỗi lần mua giá gốc thì thiệt thòi quá, ít nhất cũng phải tham gia một sự kiện.” Lông mi Du An khẽ run hai lần, thời điểm Tạ Uyên thanh toán khoé mắt cô vô thức nhìn lên vành tai anh, nơi đã đỏ bừng.

Tiết trời đầu thu đã trở nên mát mẻ hơn một chút, lý do phơi nắng làm tai nóng đỏ không còn hợp lý nữa.

Du An tỉ mỉ dùng nĩa nhỏ chọc một miếng bánh lạnh nhân hạt dẻ, cắn một miếng, ngọt ngào bùi bùi.