Bên ngoài tòa nhà nhỏ, một con chim nhỏ màu trắng lọt qua khe cửa sổ, làm rối tung lớp lông tơ mịn màng trên đôi cánh của nó.
Du An rũ cánh, lắc đầu nhìn căn phòng trống rỗng.
Nó trông giống như một phòng để đồ, với những mảnh vụn chất đống khắp sàn nhà, và vẫn còn một lớp bụi nhẹ bay lơ lửng trên bệ cửa sổ.
Du An di chuyển bàn chân của mình, làm mờ đi dấu chân mà cô vừa để lại.
Đây là một tòa nhà nhỏ hai tầng có chừng bảy tám gian phòng, tìm người hẳn là rất nhanh.
Du An ra khỏi phòng để đồ và bắt đầu tìm kiếm từng phòng một.
Lầu hai rất nhanh bị cô kiểm tra xong, Du An từ trên lầu bay xuống, tiến vào phòng khách lầu một.
Cô tiếp tục tìm kiếm dọc theo hành lang, và khi đến cửa phòng làm việc ở tầng một, cô nghe thấy những giọng nói yếu ớt.
Du An dán người vào khe cửa, vểnh tai nghe động tĩnh bên trong.
Trong phòng, a15 nhìn xem trước mặt quẻ, thần sắc kỳ quái liếc nhìn Tạ Uyên.
Tạ Uyên không khỏi thúc giục: “Là bởi vì khắc mệnh sao?”
A15 sắc mặt càng thêm cổ quái, “Không phải, hai người không khắc nhau đâu.”
Không chỉ như vậy, toàn bộ quẻ đều tràn đầy xuân ý dạt dào.
A15 nhìn Tạ Uyên sắc mặt lạnh lùng, trong lòng âm thầm than thở, người này cư nhiên có vận đào hoa, cơ hội này không nhiều lắm đâu, cố mà nắm bắt
Tạ Uyên tiếp tục lo lắng hỏi: “Vậy thì tại sao?”
a15: “Mỗi ngày tôi chỉ tính một quẻ thôi.”
Hắn không muốn nói cho Tạ Uyên đây là vận may của hắn, cơ hội nhìn thấy tên này ngu xuẩn cũng không nhiều.
Chắc ông nhớ mãi sự kiện này.
Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng lẩm bẩm: "Sao lại thế?"
A15 bình tĩnh nói: "Ta mỗi ngày chỉ tính một quẻ."
Tạ Uyên liếc hắn một cái, thôi không tương khăc slaf tốt rồi, anh có thể tự mình tìm lý do khác.
Du An nghe ngoài cửa cào xé tim phổi, khắc với không khắc là sao, hai người này đang giở trò đố chữ gì vậy.
Ngay khi cô đang rất tò mò, tiếng bước chân dần dần đi về phía cửa.
Du An vội vỗ cánh bay ra khỏi cửa sổ phòng khách, trốn vào một gốc cây ven đường.
Không lâu sau, Tạ Uyên cũng đi ra khỏi tòa nhà nhỏ.
Du An vừa đi vừa nhìn anh suy nghĩ, chớp chớp đôi mắt đen như hạt đậu.
Tổng thư ký Tạ Uyên dường như có bí mật nhỏ của riêng mình, cô có nên giả vờ không biết gì không nhỉ? Du An vẫn cảm thấy hơi buồn, nên cô quyết định đi tìm Peppa tâm sự.
Bộ trưởng Peppa, người dự định sẽ làm thêm giờ để hạ bệ nền kinh tế của đế quốc càng sớm càng tốt, đã bị Du An kéo đến một quán cà phê trong khu thương mại.
Peppa: “Thì ra cô vì Tạ thư ký mà khó chịu.”
Du An dùng nĩa bạc chọc chọc chiếc bánh nhỏ trước mặt: “Anh không thể nói như vậy, chỉ là tôi không quen thôi, Tạ Uyên đã ở bên cạnh tôi lâu như vậy, trước đây có việc to nhỏ gì đều nói với tôi.”
Peppa nhìn cô đầy ẩn ý,
"Nếu muốn biết, cô có thể hỏi trực tiếp."
"Vậy thì hình như tôi đi quá xa rồi. Tôi chỉ là sếp của Tạ Uyên, không phải mẹ. Tôi còn quản lý sau khi tan làm anh ta làm gì sao?
Du An nuốt một ngụm quả anh đào nhỏ, "Hơn nữa, Tổng thư ký Tạ là một người đàn ông lớn như vậy, mẹ anh ấy không quản được nhiều như vậy."
Peppa khó khăn lắm mới uống được một ngụm cà phê, hắng giọng, Anh đang định nói, nhưng bị Du An cắt ngang.
“Quên đi, quên anh ta đi.”
Du An cắn hai ba miếng cái bánh nhỏ trong đĩa, “Bên cạnh có một cửa hàng bán kem que rất ngon, chúng ta đi mua đi.” Peppa gật đầu
Sự ngăn cách mỏng manh này, cứ để họ tự giải quyết thì hơn. Cả hai cùng nhau đến quán nước đá. Cô nhân viên vẫn như trước, hiển nhiên cô ấy vẫn còn nhớ Du An.
Cô nhìn Peppa, lại nghĩ đến chiếc mũ bóng chày màu xanh lần trước, hình như lần trước cô thật sự hiểu lầm, có lẽ hôm nay mới là người yêu này.
Nhân viên bán hàng nhếch lên một nụ cười đặc trưng,
"Sự kiện mua một tặng một cho cặp đôi của chúng tôi vẫn đang diễn ra, hai người có cần tham gia không?"
Du An sửng sốt một chút, xua tay, "Không, chúng tôi không phải một đôi ."
Lần này đến lượt nhân viên bán hàng sửng sốt, người này cũng không phải? nhân viên bán hàng đột nhiên dùng ánh mắt tinh tế nhìn Du An, người này không phải là bắt cá hai tay đó chứ?
Du An không để ý tới ánh mắt của cô nhân viên, cô chợt nhớ ra gì đó, lấy ra máy liên lạc sau đó nói với Peppa: “Tôi gọi hỏi Tiểu Tạ có ăn không, lằn trước anh ta rất thích ăn kem ở đây.”
Nhân viên cửa hàng lỗ tai giật giật, tính năng hóng hớt được bật lên ngay lập tức.
Tạ Uyên, chẳng lẽ là người đội mũ xanh lần trước?
Máy liên lạc vang lên hai lần, đầu dây bên kia vang lên giọng của Tạ Uyên, "Chủ tịch, cô tìm tôi có việc gì vậy?”
Du An đáp lại, "Tôi ở đây Khu thương mại lúc trước tình cờ đi ngang qua quán nước đá, muốn hỏi anh có ăn kem que không."
Cách đó không xa, Tạ Uyên đang đi về cửa hàng nước đá, thanh âm lộ ra một tia kinh ngạc, " Thật vậy ư, tôi cũng vừa vặn ở đó."
Giọng nói của Tạ Uyên đột ngột dừng lại, và anh nhìn thấy Du An đang đứng ở cửa quán nước đá và người đàn ông khó chịu bên cạnh cô.
Bộ trưởng Peppa, anh ta không phải làm thêm giờ, mà là đi theo chủ tịch để mua kem que?, Tạ Uyên hơi nheo mắt, điều này không đúng.
Du An phát hiện bên kia không có âm thanh, liền kêu hai tiếng, "Tín hiệu kém a, Tiểu Tạ, muốn ăn kem que dưa hấu sao?"
"Ăn."Tạ Uyên nhìn chằm chằm ly nước đá phương hướng cửa hàng và nói với một giọng trầm.
Du An: “Ăn mấy cái?”
Tạ Uyên nhìn hai người ở cửa quán nước đá, cảm thấy cảnh tượng này đặc biệt chói mắt, trong lòng như có lửa đốt.
“Một trăm.” Anh gay gắt nói.
Du An nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, “Anh chắc chắn là một trăm sao?”
Tạ Uyên: “Tôi chắc chắn.”
Du An vẻ mặt bất đắc dĩ nói với nhân viên bán hàng, “Cho chúng tôi một trăm lẻ hai cái kem dưa hấu, làm ơn."
Không nghĩ rằng Tạ Uyên thích kem que như vậy, nhưng tận 100 cái, có ăn hết không thế?
Người bán hàng đã hào hứng đi đóng gói kem que.
Ngoại trừ một người đàn ông đang hừng hực lửa giận cùng tình yêu chói mắt, ai lại muốn ăn một trăm cái kem que,
Tuy không nghe rõ đàm thoại trên máy liên lạc nhưng cũng có thể đoán được hướng đi chung của câu chuyện.
Trong cửa hàng của họ, không biết mỗi ngày họ đón bao nhiêu cặp vợ chồng trẻ.
Cô chuyện tình yêu nào mà cô chưa thấy qua.
Mũ xanh biết được người trong lòng đi ăn kem que tại nơi bọn họ có kỷ niệm đẹp, tức giận đến nỗi dùng 100 cây kem để công khai chủ quyền.
Mặc dù anh cùng cô ấy đi mua kem que, nhưng anh chỉ có một chiếc, còn tôi có hàng trăm, nhân viên với nụ cười ngơ ngác trên môi, và đóng gói từng chiếc một trăm chiếc kem que.
“Còn hai cây kem lẻ, hai người muốn ăn luôn không?”
Du An gật đầu, “Trực tiếp đưa cho tôi.”
Peppa tự giác mà cầm túi đựng 100 cây kem, trọng lượng của nó nặng đến nỗi khiến anh phải trùng tay.
Du An lo lắng liếc nhìn anh, “Anh mang được không?”
Gân trên cánh tay Peppa hơi nổi lên, anh nghiến răng nói: “Tôi xách được.”
Chết tiệt, tại sao anh ta lại tham gia vào cảnh tượng kỳ lạ này như một cặp vợ chồng cãi nhau, rõ ràng là anh ta không làm gì cả.
Sau khi trả tiền, Du An nhặt hai cây kem còn lại.
Nhân viên bán hàng nhìn bóng lưng có chút chật vật của Peppa, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.
Mặt khác, Tạ Uyên đã trở lại khu vực văn phòng trước thời hạn.
Anh lo lắng đi tới đi lui dưới tòa nhà văn phòng, thỉnh thoảng nhìn ngã tư, sao họ vẫn chưa về.
Chẳng lẽ hai người bọn họ sau khi mua kem que liền đi nơi khác sao?
Tạ Uyên nhíu mày, nhiều kem que như vậy, bọn họ nhất định không thể tiếp tục mua sắm.
Và kem que sẽ tan chảy sau một thời gian dài, vì vậy chắc chắn sẽ quay lại ngay khi có thể.
Ngay khi Tạ Uyên đi vòng qua đèn đường lần thứ mười, hai bóng người cuối cùng cũng xuất hiện ở cuối con đường.
Tạ Uyên hai mắt sáng lên, bước nhanh đi tới trước mặt. Du An nhìn thấy Tạ Uyên liền sửng sốt, "Làm sao còn chờ ở dưới lầu?"
Tạ Uyên ho nhẹ một tiếng, "Tôi xuống lầu nhìn một chút, không ngờ lại gặp phải hai người trở về.”
Peppa tay bị đau đến không còn cảm giác, anh trực tiếp ném túi kem cho Tạ Uyên: “Thư ký Tạ, kem que của anh.”
Thư ký Tạ trên mặt nở nụ cười lễ phép, “Không nghĩ tới là ngài giúp mang về, nó thực sự là công việc khó khăn Nếu tôi biết tôi sẽ làm phiền ngài, tôi sẽ không nhờ mua nhiều như vậy. ”
Peppa thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao anh cảm thấy giọng điệu của Tạ Uyên đang trêu chọc anh
Anh ấy nói thẳng với Du An: “Tôi đi làm thêm giờ, về trước đây.”
Du An trên tay vẫn còn một que kem cho Peppa, trên đường cô ăn một cái, còn Peppa không có rảnh tay để ăn.
“Chờ đã, kem que dưa hấu ăn đi, anh nóng đến toát mồ hôi rồi.”
Peppa hơi nhăn mày, mồ hôi này là do kem mà ra chứ đâu?
Anh xua tay, "Không cần, tôi trở về uống nước."
Đừng nói kem que, thời gian này đến cả dưa hấu anh cũng không muốn.
Du An còn muốn nói cái gì, Tạ Uyên vội vàng nói: “Không sao, bộ trưởng Pezia không muốn ăn kem que cô mang về, để tôi ăn đi, lòng tốt của chủ tịch không thể tùy tiện lãng phí ."
Gân trên trán Peppa giật giật hai lần, anh không thể chịu đựng được nữa, anh nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Chưa kể Peppa, Du An còn cảm thấy Tổng thư ký Tạ Uyên thật kỳ quặc. Cô đưa que kem cho Tạ Uyên và thì thầm: “Anh làm sao vậy?”
Tổng thư ký Tạ dùng một tay xé gói kem que và cắn một miếng lớn.
Lớp băng bên ngoài đã tan đi một chút, nhưng bên trong vẫn còn mát lạnh, điều này làm dịu đi một chút nhiệt độ trong lòng anh.
Anh cắn que kem, “Không sao đâu, tôi có thể làm gì đây.”
Du An bất lực nhìn Tổng thư ký Tạ Uyên ăn hai ba miếng xong một que kem, sau đó lại lấy cái thứ hai nhét vào miệng.
Chẳng lẽ hôm nay đi xem bói kết quả không tốt? Trong lòng áp lực quá lớn?
Du An nhìn mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay anh nên ăn hai cái thôi, phần còn lại từ từ ăn."
Tốc độ cắn kem que của Tổng thư ký Tạ Uyên càng lúc càng chậm, thực ra là anh không nỡ ăn hết kem que trong một lần.
Du An chớp chớp mắt, “Nếu anh không phản đối, coi như anh đồng ý.”
Tổng thư ký Tạ đồng ý với hành động nhét kem que dưa hấu của Du An vào tủ lạnh nhỏ trong văn phòng.
Sau khi Du An cất que kem đi, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không nghĩ tới anh thích cái gì đều có thể tùy tiện như vậy, về sau tôi sẽ giám sát anh, một ngày chỉ ăn tối đa ba cái thôi."
Tổng thư ký Tạ Uyên cắn que kem, ngoan ngoãn gật đầu, trong miệng tràn ngập hương vị ngọt ngào của dưa hấu.