Nửa giờ sau, bốn người Du An thất thần nhìn nhau trước báo cáo kiểm tra y tế của Tổng thư ký Tạ Uyên, điều này bình thường đến khó tin.
Tạ Uyên dùng đôi mắt đen láy nhìn Tóc Xanh, giống như mặt biển trước cơn bão, bề mặt thì yên tĩnh, nhưng bên dưới lại có những đợt sóng dữ dội đang cuộn trào.
Cổ của Tóc xanh gần như rụt vào trong cổ áo của anh, anh ta đau lòng nhỏ giọng nói: "Nếu anh không bị bệnh, tại sao anh lại đột nhiên ăn nhiều cà rốt như vậy? Trước kia anh…”
Tạ Uyên nhanh chóng lấy tay bịt mồm Tóc Xanh lại, hai tai anh nhuốm màu đỏ thẫm:
"Ăn cà rốt rất tốt cho sức khỏe. Cà rốt ngon như vậy, ai có thể từ chối cà rốt", Tổng thư ký Tạ Uyên lớn tiếng nói.
Bác sĩ không khỏi xoa xoa lỗ tai đột nhiên bị chấn động, làm sao đột nhiên lớn tiếng như vậy?
Anh dò
hỏi nhìn Tổng thư ký Tạ, lập tức thoáng thấy bên tai hơi đỏ.
Chà, để bảo quản thuốc và dụng cụ y tế, bộ phận y tế đã luôn để hệ thống lạnh hoạt động hết công suất, tại sao Tổng thư ký Tạ vẫn thấy nóng nhỉ?
Chờ chút, bác sĩ liếc mắt nhìn qua ba người này mấy lần. Tổng thư ký Tạ dường như đang kiềm chế Tóc xanh, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn chủ tịch.
Sau đó liên hệ với củ cà rốt mà Tóc xanh vừa nhắc đến…
Thật lòng mà nói, trong Văn phòng chính phủ liên bang, chủ tịch có lẽ là người duy nhất yêu cà rốt sâu sắc, trong mắt bác sĩ thoáng qua một tia kinh ngạc.
Chậc chậc, đã là cuối hè rồi, nhưng đột nhiên có hơi thở của mùa xuân.
Nhìn Du An mù mờ nhìn hành động của Tóc Xanh và Tạ Uyên,
Vị bác sĩ cảm thấy mình là người duy nhất biết một bí mật động trời vậy. Nhưng anh hy vọng mấy người này sẽ không nháo ra chuyện gì ở đây. Bác sĩ kiên quyết ra lệnh đuổi khách hàng, " Các người còn có chuyện gì không? Bằng không, khoa y chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."
Du An lập tức đẩy hai người bọn họ ra, “Đừng ở đây cản trở việc của người khác, hai người đi ra ngoài nói chuyện.”
Tổng thư ký Tạ lập tức túm lấy cổ áo Tóc Xanh chuồn đi.
Tên này dám sau lưng anh bịa đặt anh có bệnh khó chữa, nếu không phải hôm nay anh kịp thời tới đây, nếu không thì gây ra hiểu lầm lớn rồi.
Trong trường hợp chủ tịch thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị ốm khi còn trẻ như vậy, thân thể sẽ không được…
Tạ Uyên vô thức siết chặt cổ áo len của Tóc Xanh. Du An nhìn hai người biến mất sau cánh cửa, không khỏi buồn cười lắc đầu.
Cô nói với bác sĩ: “Anh cứ bận đi, tôi đi trước.” Sau khi Du An đi rồi, bác sĩ trừng mắt nhìn tiểu trợ lý đang lén lút quan sát trong góc, “Anh không đi làm cũng không sao, còn không đi làm công việc của mìn đi, muốn cản trở tôi làm việc à."
Các trợ lý nhỏ vội vã rời đi.
Du An trở lại phòng làm việc, không bao lâu liền nhìn thấy Tổng thư ký Tạ một mình trở về.
Cô không kìm được tò mò, lập tức hỏi: "Tóc xanh đi đâu rồi."
Tạ Uyên vừa nhắc tới hắn, Tạ Uyên liền nổi giận, "Tuần này để hắn đến cơ sở tập thể dục đi, tiểu tử này béo lên nhiều rồi."
Đôi mắt của Du an nhuốm ý cười, "Anh ấy cũng không cố ý mà."
Khuôn mặt của Tổng thư ký Tạ Uyên vẫn dữ tợn, Tóc xanh không cố ý, nhưng anh ta suýt chút nữa đã gϊếŧ anh rồi.
Du An cũng không để ý tới tình tiết nhỏ này nữa, cô lật xem bản báo cáo mới nộp trong tay, thản nhiên nói: “Thật ra, gần đây tôi đang nghĩ đến một người.” Trái tim Tạ Uyên đột nhiên đập loạn nhịp.
Văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, thậm chí ngoài cửa sổ còn có thể nghe thấy tiếng ve kêu yếu ớt.
Yết hầu của Tạ Uyên lăn hai lần, những ngón tay ở bên người không tự chủ siết chặt lại, "Ai?"
"Ketlin." Du An chậm rãi nói.
Biểu cảm của Tổng thư ký Tạ Uyên trở nên cứng đờ trong giây lát.
Du An: "Gần đây, bộ quân sự đã thành lập một đội tìm kiếm bí mật trên Trung Ương Tinh. Gián điệp của chúng ta mấy lần suýt bị phát hiện. Các điều tra viên nói rằng đội trưởng của đội điều tra rất giống với Ketlin đã biến mất trước đó.”
Tổng thư ký đã không kịp phản ứng trong giây lát. Cho đến khi Du An gọi anh hai lần, "Chúng ta có nên chủ động tấn công không, có lẽ phòng thí nghiệm quân sự đã nghĩ ra một số công cụ mới để đối phó với dị tộc." Tạ Uyên vội vàng gật đầu, "Vâng, tôi sẽ xử lý vấn đề này."
Ketlin, tên này lẽ ra phải xử lý từ lâu,
Tổng thư ký Tạ vội vàng rời đi.
Du An nhìn bước chân phi thường vội vàng của anh, lại nghĩ đến ánh mắt đột nhiên âm u của anh trước khi rời đi, không khỏi gãi gãi đầu.
Tạ Uyên ghét Ketlin đến vậy cơ à?
Ngay khi nghe tin về Ketlin, anh đã nóng lòng muốn giải quyết.
Tạ Uyên đến cục tình báo, và ra lệnh theo dõi chặt chẽ manh mối của Ketlin và gϊếŧ ông ta.
Sau khi ra khỏi cục tình báo, Tạ Uyên đứng trong hành lang một lúc, cuối cùng đi về phía bộ phận y tế.
Vị bác sĩ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về, nhìn thấy vị khách bất ngờ này không khỏi thở dài trong lòng.
“Tạ Tổng thư ký, anh có chuyện gì mà tìm tôi vậy?”
Tạ Uyên nhìn xung quanh, “Tìm một nơi yên tĩnh, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Bác sĩ chỉ vào phòng điều trị ở đầu bên kia, “Vậy anh đi đến phòng trị liệu nói chuyện, sẽ không có người quấy rầy."
Hai người lần lượt đi vào phòng trị liệu.
Bác sĩ ngồi xuống ghế, nhìn thấy Tổng thư ký Tạ đối diện có vẻ không xác định, tựa hồ có chút vướng bận cùng do dự.
Bác sĩ liếc nhìn đồng hồ trên tường, nếu nửa giờ nữa không làm xong, món thịt nướng bí mật trong nhà ăn có thể sẽ bán hết.
Anh vội vàng nói: “Có gì muốn nói thì cứ nói với tôi.”
Tạ Uyên xoa đầu ngón tay qua lại trên tay vịn của ghế, cuối cùng chậm rãi nói: “Bệnh án của tôi thật sự không có vấn đề gì sao?” Đến lượt bác sĩ sững sờ.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không sao, không phải đều là Tóc Xanh hiểu lầm sao, thân thể của anh rất khỏe mạnh."
Tạ Uyên theo bản năng sờ sờ vị trí ngực, "Nhưng sao tôi cảm thấy có cái gì không đúng, trái tim của tôi…"
Bác sĩ cau mày, báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tổng thư ký Tạ ông đã đọc kỹ, không có vấn đề gì với trái tim.
Hắn thật sự không có nhìn ra cái gì không đúng sao? Bác sĩ biểu lộ dần dần trở nên nghiêm túc, "Anh cảm thấy không thoải mái thế nào?"
Tạ Uyên nghiêm túc nói: "Nó đập không đều, có lúc đập rất nhanh. Kỳ thật, trước đây cũng có xuất hiện tình trạng thế này rồi, sau đó lại ổn định nên tôi không quan tâm lắm. Nhưng gần đây nó lại bắt đầu…."
Tạ Uyên vô thức nhớ tới hôm Du An được bầu làm Chủ tịch, tự hỏi có phải hôm đó mặt trời quá sáng, Du An đã đứng trên đài tuyên thệ, cả người như bừng sáng.
Còn anh đứng dưới sân khấu, nhịp tim càng lúc càng nhanh, cơ hồ không thể khống chế được.
Bác sĩ lông mày càng nhíu chặt, chẳng lẽ là nhịp tim không đều sao?
Lập tức kéo bàn phím bên cạnh bắt đầu ghi âm, "Có cái gì không bình thường sao?"
Tạ Uyên tựa hồ nhớ tới cái gì, "Có đôi khi nhịp đột nhiên dừng lại "
Tạ Uyên nhớ lại cảnh tượng trong văn phòng của Du An vào buổi chiều, cảm thấy không khí xung quanh anh lúc đó dường như bị rút cạn, khiến anh khó thở.
“Kèm theo khó thở….”
Bác sĩ ngừng gõ bàn phím, chẳng lẽ hôm nay bọn họ đều hiểu lầm Tóc Xanh.
Anh ta đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Uyên, “Đừng cử động, tôi sẽ dùng năng lực của mình kiểm tra lại cho anh.”
Bác sĩ cảm nhận được trái tim cường tráng trong l*иg ngực của Tổng thư ký Tạ, nó đang đập dữ dội, hết quả này đến quả khác.
Anh dám dùng mười năm làm nghề của anh thề, đây là trái tim khỏe mạnh nhất mà anh từng thấy.
Bác sĩ đột nhiên nghĩ tới một cái khả năng mới, hắn vẻ mặt phức tạp hỏi: "Khi những chuyện này xảy ra với anh, bên người anh không phải là cùng một người đấy chứ?" Tạ Uyên ánh mắt sáng lên, quả nhiên, nếu như bị bệnh phải đi tìm bác sĩ:
"Vậy nguyên nhân là gì? Tim tôi có vấn đề gì à?"
Bác sĩ hít một hơi thật sâu, muốn nắm lấy cổ áo Tổng bí thư Tạ lắc mạnh.
Đó không phải là bệnh, mà là tình yêu, nhưng bác sĩ không dám, mặc dù Tổng thư ký Tạ trước mặt chủ tịch rất ngoan ngoãn, nhưng khí thế của anh đối với người khác hoàn toàn lấn át.
Bác sĩ cố gắng khéo léo đánh thức anh dậy, "Đây có thể không phải là vấn đề về tim, nếu có vấn đề về tim, anh không thể chỉ phản ứng với một người." Biểu cảm của Tạ Uyên trở nên bối rối hơn, không phải là vấn đề của anh, vậy chả nhẽ Chủ tịch có vấn đề?
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, “Báo cáo y tế của chủ tịch có vấn đề gì sao?”
Bác sĩ nghẹn ngào, ho vài tiếng mới hoàn hồn.
"Chủ tịch không sao, rất khỏe mạnh."
Tạ Uyên trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó, hai người bọn họ đều không có chuyện gì, nhưng thời điểm gặp nhau lại xảy ra một vài vấn đề, chẳng lẽ bọn họ trời sinh tương khắc?
Thế thì vấn đề này nó không thể hỏi bác sĩ được, anh phải đến a15 để bói toán.
Bác sĩ không biết Tạ Uyên đã tưởng tượng ra điều gì, đột nhiên rời đi với vẻ mặt u ám.
Cái gọi là tình cảm ấy mà, thì để đôi bên tự lo.
Bác sĩ liếc nhìn thời gian, anh chỉ biết nếu không tan sở, sẽ không kịp ăn thịt nướng mới ra lò ở căng tin.
Bác sĩ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và lao đến nhà ăn.
Bên kia, Du An, người định đưa Tổng thư ký Tạ Uyên đi ăn thịt nướng, lại phát hiện không tìm được ai.
Bộ Tình báo nói rằng Tạ Uyên đã rời đi từ lâu, nhưng anh không quay lại văn phòng.
Du An trợn tròn mắt, chẳng lẽ Tổng thư ký Tạ Uyên cũng lén học cách câu cá sao?
Cô quả quyết mở hệ thống giám sát của tòa nhà, bắt được Tạ Uyên câu cá là chuyện hiếm có, nhất định không thể bỏ qua.
Du An một đường đi theo giám sát kiểm tra, phát hiện Tạ Uyên từ phòng tình báo đi ra, đi đến phòng y tế.
Tổng thư ký Tạ Uyên có vấn đề về thể chất?, bác sĩ nói rằng anh ấy không có vấn đề gì mà.
Du An nhìn màn hình với ánh mắt nghiêm túc.
Tạ Uyên không ở lại phòng y tế lâu, anh nhanh chóng rời khỏi tòa nhà chính phủ và đi đến cộng đồng dị tộc.
Du An nhìn camera giám sát bên đường, Tạ Uyên đi vào một tòa nhà nhỏ dành cho một gia đình.
Du An suy nghĩ một chút, nếu như cô nhớ không lầm, nơi này hẳn là nơi ở của một dị tộc cấp A.
Dị tộc này hơi thu mình lại, anh ta không thích giao tiếp với mọi người và sống một mình trong một tòa nhà nhỏ.
Năng lực của anh ta hình như là xem bói, vẻ mặt Du An nhất thời ngẩn ra, chẳng lẽ thật sự là bệnh nặng mà Tóc xanh nói sao, sao điều này không có trong báo cáo khám bệnh.
Nhưng bác sĩ không thể làm được gì, nên phải dựa vào bói toán? Du An vội lắc đầu để loại bỏ ý nghĩ khủng khϊếp này ra khỏi đầu.
Tai nghe mắt thấy mới tin được, mấy chuyện cô nghĩ vừa rồi chỉ là suy đoán thôi.
Du An ngay lập tức biến thành một con chim nhỏ màu trắng và bay ra khỏi cửa sổ, hướng đến tòa nhà nhỏ mà Tạ Uyên đã đến.
Chuyện gì đang xảy ra, chỉ cần đi xem là biết.