Hai ngày sau, Tóc ngắn đến báo cáo kết quả cho Tổng thư ký Tạ Uyên với hai quầng thâm lớn dưới mắt: “Tôi đã trồng loại cà rốt mà anh muốn.”
Đêm đó, Du An nhìn thấy một hàng cà rốt được xếp ngay ngắn trong bữa ăn của mình. Đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, cô nhặt một củ lên "răng rắc" và ăn nó trong hai miếng.
"Cà rốt này từ đâu tới đấy? Nó giòn và ngọt hơn so với những cây cà rốt được bán trong cửa hàng."
Tổng thư ký Tạ Uyên nhếch khóe môi trong âm thanh giòn giã "răng rắc": "Tóc ngắn đã trồng được loại cà rốt mới này đấy."
Du An vui vẻ híp mắt "Để cậu ta làm Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp quả là đúng đắn."
Tạ Uyên nhìn vẻ mặt vui mừng của Du An, không khỏi có chút tò mò. Cà rốt này thật sự ngon như vậy sao?
Du An tựa hồ cũng phát giác được ánh mắt của hắn, tay cầm cà rốt dừng lại một chút, "Muốn ăn thử không?"
Tạ Uyên nghĩ đến những lời khuyên mà anh đã đọc trên Tinh Võng dạo gần đây: [Đồng điệu trong sở thích ăn uống là cách để kéo gần khoảng cách…]
Anh lập tức nhặt một củ cà rốt, mặc dù trong ấn tượng của anh, mùi vị của cà rốt luôn rất kỳ lạ. Nhưng loại cải tiến này chắc là ngon hơn nhỉ,
Tổng thư ký Tạ lấy hết can đảm cắn một miếng và nhai chậm rãi. Chà, nó vẫn có mùi cà rốt, nhưng nó không có vẻ gì là không thể chấp nhận được.
Du An nhìn vẻ mặt mờ mịt của hắn, không khỏi hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Tạ Uyên lập tức khẳng định: "Ngon."
“Nếu như biết anh thích cà rốt, tôi đã sớm cho anh ăn thử.”
Tạ tổng thư ký ánh mắt nhu hòa, “Bây giờ bắt đầu cũng không muộn.”
Kể từ hôm nay, hai tiếng "răng rắc" loạng choạng bắt đầu vang lên trong văn phòng của Chủ tịch.
Tóc xanh, người đến đưa tài liệu cho Chủ tịch, đã nhìn thấy một màn này: Tổng thư ký Tạ đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng lấy những củ cà rốt cỡ ngón tay cái từ trong bát, cắn hai miếng.
Tròng mắt của Tóc Xanh gần như rơi ra ngoài.
Anh ấy nhớ rất rõ ràng rằng trước đây khi Tổng thư ký Tạ cùng nhau ăn trong Tinh ngục, trong hộp cơm trưa mà Tổng thư ký Tạ ăn ở căng tin, luôn để thừa cà rốt lại.
Hình như anh ấy không thích ăn cà rốt mà nhỉ?
Ngay khi Tóc xanh, người đầy nghi ngờ, rời khỏi văn phòng, anh ấy đã lấy thiết bị đăng nhập của mình ra và đăng nhập Tinh võng để tìm kiếm lý do tại sao khẩu vị của một người đột nhiên thay đổi
Sau vài phút, Tóc xanh nhìn bình luận được đồng tình nhiều nhất.
[Khẩu vị thay đổi đột ngột có thể là do ảnh hưởng của việc mang thai.]
Tóc Xanh nín thở theo bàn năng. Mặc dù trong lòng anh Tạ tổng thư ký là vạn năng, nhưng việc mang thai hẳn là không thể đúng không?
Anh dứt khoát bỏ qua câu trả lời không đáng tin cậy này.
Điểm tiếp theo là [khi khẩu vị đột ngột thay đổi, hãy cảnh giác với những căn bệnh nghiêm trọng.]
Tóc xanh lập tức nhìn lại cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, không thể nào, Tổng thư ký Tạ bị ốm,
Tóc xanh càng nghĩ càng có khả năng.
Tổng thư ký Tạ với tư cách là cánh tay phải của Chủ tịch, gánh nặng trên vai không biết mỗi ngày xử lý bao nhiêu nhiệm vụ.
Dưới áp lực công việc lớn như vậy, cơ thể gặp một số vấn đề là chuyện bình thường.
Sau khi suy nghĩ về nó, Tóc xanh cảm thấy rằng không thể xem nhẹ nó được. Có vẻ như không thích hợp để nhắc nhở trực tiếp Tổng thư ký Tạ rằng anh ấy có thể bị ốm. Tóc xanh cau mày đau khổ. Sau khi cân nhắc một lúc, Tóc xanh đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Anh lập tức quay trở lại văn phòng Chủ tịch.
Du An nhìn Tóc xanh đi tới đi lui, không khỏi hỏi: "Sao anh lại quay lại? Còn có chuyện gì sao?”
Tóc xanh che giấu ánh mắt nhìn về phía Tổng thư ký Tạ, nghiêm nghị nói với Du An: “Chủ tịch, tôi nghĩ đã đến lúc đơn vị chính phủ của chúng ta sắp xếp một lần cho tất cả nhân viên Kiểm tra sức khoẻ "
“Mọi người hiện tại đều rất nỗ lực, tnếu như có bất kỳ dấu hiệu không tốt, chúng ta có thể nhanh chóng phát hiện."
Tạ Uyên cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh luôn cảm thấy Tóc xanh khi nói chuyện, ánh mắt cứ đảo về hướng của mình, nói chuyện với Chủ tịch sao lại cứ nhìn anh làm gì.
Du An vỗ đầu mình một cái, lập tức nói: “Anh nói đúng, đến Bộ y tế liên hệ với bác sĩ trước và sắp xếp kế hoạch khám bệnh. "
Tóc Xanh cẩn thận nhắc nhở: "Chuyện này sớm hay muộn đều phải làm, có nên thu xếp càng sớm càng tốt không?"
Du An gật đầu, "Anh có thể xem lịch trình."
Tóc xanh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi tới phòng y tế.
Cửa phòng làm việc lại đóng lại, Tổng thư ký Tạ Uyên theo thói quen chạm vào một củ cà rốt khác. Hình như, thứ này khá gây nghiện.
Khi đang rảnh rỗi, rất muốn ăn thứ gì đó, vừa nhai cà rốt, anh ấy vừa chậm rãi nói: “Tại sao Tóc xanh lại đột nhiên đề xuất một kế hoạch như vậy?”
Du An rất hài lòng, “Điều này chứng tỏ Tóc xanh đã trưởng thành, không cần phải ra lệnh mới đi làm mà đã tự nêu ra chính kiến của bản thân. Anh ấy đã có thể tự đứng vững. "
Du An trong lòng thầm nghĩ có thể giao nhiều việc hơn cho Tóc xanh.
Tóc xanh vốn chỉ nghĩ đến sức khoẻ của Tổng thư ký Tạ, không biết rằng mình sắp nhận được một gói quà lớn vì việc này. Anh vội vã đến phòng y tế, cùng bác sĩ chốt thời gian khám sức khỏe.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của anh, bác sĩ đã đưa Tổng thư ký Tạ vào đợt khám bệnh đầu tiên.
Bác sĩ bối rối nhìn Tóc xanh, “Đợt một với đợt hai cũng chỉ cách có một ngày, có việc gì mà gấp thế?"
Tóc xanh buột miệng: "Tại sao lại không lo lắng, Tổng thư ký Tạ là trung tâm điều hành của chính phủ liên bang của chúng tôi?"
Lỡ như anh ấy mắc bệnh hiểm nghèo nào đó…
Tóc xanh nuốt nửa câu sau, nói ra thì quá xui xẻo.
Vị bác sĩ nhún vai và yêu cầu trợ lý của mình thông báo cho các khoa khác nhau về việc sắp xếp khám bệnh.
Cho dù lý do là gì thì cũng không liên quan gì đến anh ấy, anh ấy chỉ sắp xếp công việc trong phạm vi nhiệm vụ của mình mà thôi.
Bạn càng biết nhiều, bạn càng lo lắng và bạn càng làm việc nhiều hơn.
Anh không muốn gây rắc rối cho mình.
Trong nháy mắt đã đến ngày khám bệnh.
Trong phòng khám bệnh của khoa y tế, Du An bất lực nhìn Tóc xanh tưởng chừng như vô hình nhưng thực chất lại đầy sơ hở đi theo Tổng thư ký Tạ Uyên từ chỗ này sang chỗ khác.
Khi Tóc xanh muốn theo kịp Tạ Uyên một lần nữa, Du An không thể chịu đựng được nữa và túm lấy cổ áo sau của Tóc xanh ở cửa phòng vệ sinh.
“Anh đang làm gì vậy, anh đi vệ sinh cũng phải không thể tách rời khỏi Tổng thư ký Tạ Uyên sao?”
Trên mặt Tóc xanh hiện lên một tia lo lắng, “Không có, chắc cô hiểu lầm cái gì rồi, tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi."
Du An trực tiếp gõ vào trán Tóc xanh, "Lừa quỷ hả, cả buổi sáng anh đều đi theo Tổng thư ký Tạ Uyên, làm như tôi không nhìn thấy vậy, anh còn không nói với sự thật."
Tóc xanh vẻ mặt cay đắng, anh liếc nhìn phòng vệ sinh, nhìn thấy Tạ Uyên vẫn chưa đi ra, anh nhanh chóng kéo Du An sang một bên.
"Chủ tịch, nếu tôi nói với cô, xin đừng nói trực tiếp với Tổng thư ký Tạ.”
Du An đá nhẹ anh ta, "Mau lên, có chuyện gì."
Tóc xanh do dự một lúc trước khi ngập ngừng nói: "Tôi nghi ngờ Tổng thư ký bị ốm."
Du An chớp mắt, và cô cố gắng nhớ lại. Tạ Uyên gần đây không có vấn đề gì, sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, ăn ngon miệng, suýt nữa ăn hết cà rốt của cô mà nhỉ.
Tóc xanh nhìn vào mặt cô, trầm giọng nói: "Tôi biết cô có thể không tin, nhưng có một số bệnh có thể không biểu hiện ra ngoài, nhìn bề ngoài thì không sao, nhưng bên trong thì đã có bệnh rồi."
Ngay khi hai người đang xì xào bàn tán, Tạ Uyên không biết từ lúc nào đi tới phía sau bọn họ, "Hai người đang nói gì vậy?"
Tóc xanh bị giọng nói của hắn dọa đến suýt chút nữa nhảy dựng lên, hắn quay đầu nhìn Tạ Uyên, lắp bắp nói: "Không có việc gì, tôi đang cùng Chủ tịch thảo luận các hạng mục kiểm tra y tế. Tôi còn có một số hạng mục phải làm, tôi đi trước một bước."
Tóc xanh như con thỏ bị giẫm đuôi chạy đi.
Tạ Uyên nhìn bóng lưng vội vàng chạy trốn của Tóc Xanh, hơi nheo mắt lại, "Sao tôi cảm thấy Tóc Xanh có điểm không thích hợp nhỉ?”
Du An còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ thật sự có vấn đề mà cô không biết? Nếu có vấn đề thật, không thể trực tiếp nói với Tạ Uyên được, nhỡ đâu kí©h thí©ɧ anh ấy thì làm sao?
Cô tự nhiên che đậy cho Tóc xanh và nói: "Tóc xanh không có chuyện gì, đôi khi hắn như vậy đấy, chắc là do còn trẻ nên vậy.”
Tạ Uyên không nói nên lời nhìn Du An, cô ấy rõ ràng bằng tuổi Tóc xanh, nói năng như thể người lớn nhìn thế hệ trẻ,
Trong mắt cô ấy, mình cũng có thể là một đứa trẻ sao?
Nghĩ đến đây, Tạ Uyên không thể không trở nên tối tăm.
Không, anh ổn trọng hơn Tóc xanh rất nhiều, vì vậy anh sẽ không có hình ảnh phù phiếm như vậy,
Sau nhạc đệm nho nhỏ này, họ tiếp tục làm các hạng mục kiểm tra y tế của riêng mình.
Một ngày sau, dưới sự thúc giục liên tục của Tóc xanh, lô báo cáo khám bệnh đầu tiên được đưa ra, bác sĩ nhìn thấy Du An và Tóc xanh đồng thời đến khoa khám bệnh, trán anh ấy giật giật hai cái,
"Tóc xanh đến thì thôi đi, sao cô lại đến tự mình tới, nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, cô có thể gọi tôi qua. "
Du An giơ tay cắt ngang hiện trường của anh ta, "Đừng nói nhảm, trước tiên báo cáo cho tôi kết quả kiểm tra sức khỏe của Tổng thư ký Tạ. "
Bác sĩ từ trong đống báo cáo khám sức khỏe lấy ra bản sao của Tạ Uyên, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc.
Tổng thư ký Tạ có vấn đề gì sao? Chủ tịch đích thân đến bộ phận y tế để hỏi về kết quả khám sức khỏe của anh ấy như vậy?
Cô nói thẳng với bác sĩ: "Tổng thư ký Tạ, sức khỏe của anh ấy thế nào?"
Bác sĩ ngơ ngác nói: "Không sao. Ngoại trừ việc bận rộn thiếu ngủ, những thứ khác đều bình thường."
Tóc xanh lo lắng nói: "Thật sự không có vấn đề sao? Bất kỳ chỉ số nào đều không có dị thường."
Bác sĩ giật giật khóe miệng, nói không có vấn đề, cớ sao lại không tin.
"Thực sự không có vấn đề gì. Tổng thư ký Tạ sức khỏe tốt nhất trong tất cả những người giám định, ít nhất tốt hơn anh rất nhiều.”
Tóc xanh nghe thế càng khẩn trương hơn, anh nghe nói, loại người này nhìn thì khoẻ mạnh, nhưng khi có bệnh thường rất nghiêm trọng. Ngược lại, bản thân là loại người nhìn như có bệnh, khi có bệnh sẽ không có vấn đề gì lớn.
Tóc xanh quả quyết nói: “Không thể nào, anh không kiểm tra kỹ đúng không.”
Vị bác sĩ bị nghi ngờ về chuyên môn không khỏi muốn vỗ bàn.
Du An nhìn hai người kiên định ý kiến
của mình, tựa hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ấy nhìn Tóc xanh, “Tại sao anh nghĩ rằng Tổng thư ký Tạ có vấn đề về thể chất?”
Bởi vì anh ấy đột nhiên bắt đầu ăn cà rốt,
Tóc xanh đang định nói.
Một giọng nói đột nhiên từ cửa truyền đến, "Ai nói thân thể tôi có vấn đề?"
Tạ Uyên vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa, dùng ánh mắt áp bức nhìn mấy người.
Tóc xanh theo bản năng rùng mình một cái, gáy lạnh cả người.