Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 116

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bất kể thời gian nào trong ngày, mua sắm luôn là một điều thú vị.

Cuộc gọi khẩn cấp của Tóc xanh đã làm gián đoạn việc kiểm tra khu thương mại của Du An.

Quân đội Liên bang đã đẩy chiến tuyến đến trung tâm đế quốc, bọn họ bây giờ đối mặt không còn là một tinh cầu phòng ngự yếu ớt, mà là tinh cầu với phòng ngự cấp trung.

Đánh hay không đánh, quân đội liên bang chia làm hai phe, tranh cãi không dứt.

Du An và Tạ Uyên vội vã quay trở lại tòa nhà chính phủ, Tóc xanh, Peppa và những người khác đã đợi sẵn trong phòng họp.

Các chỉ huy ở tiền tuyến kết nối từ xa với cuộc họp, Jenny và một số tướng lĩnh thuộc địa xuất hiện trên màn hình.

Sau cuộc chiến chính thức với đế quốc, Du An cử Jenny ra tiền tuyến.

Tài năng quân sự của Jenny kết hợp với khả năng độc nhất vô nhị của dị tộc đã thực sự khiến cô tỏa sáng trong chiến tranh và lập công lớn trong trận chiến.

Về vấn đề có nên tấn công ngôi sao cấp trung lần này hay không, Jenny giữ thái độ tiêu cực.

Nhưng các tướng thuộc địa khác không muốn dừng lại ở đây.

Du An ngồi xuống bàn chính trong phòng hội nghị, ra hiệu cho các tướng lĩnh tiền tuyến nói trước.

Một sĩ quan thuộc địa tinh trầm giọng nói: "Hiện tại chúng ta nên tấn công luôn, thắng lợi liên tiếp đã cho binh lính một sức mạnh tinh thần rất lớn, chúng ta không nên lùi bước, mà là dốc toàn lực đánh hạ những tinh tú này."

Jenny cau mày nói: "Tinh thần binh lính tuy rằng bởi vì thắng lợi mà hưng phấn, nhưng thể lực kỳ thật đã bắt đầu cạn kiệt, hơn nữa những ngôi sao trung cấp này được cung cấp vật tư đầy đủ, hơn nữa quân địa phương cũng rất bài bản có năng lực, thật không thích hợp để thực hiện một cuộc tấn công mạnh mẽ vào lúc này.”

Một sĩ quan ngôi sao thuộc địa ngay lập tức phản bác lại: "Trước đây chúng ta không thua quân đội đế quốc, vậy một vài ngôi sao cấp trung tại sao phải sợ?"

Jenny không đồng ý, " Khi đó chúng ta đang đánh nhau trên sân nhà, nhưng bây giờ chúng ta đang ở trên địa bàn của đối thủ, tình thế đã khác.”

Du An lắng nghe hai bên trao đổi, phát biểu ý kiến

và giơ tay cắt ngang cuộc tranh luận của họ.

Cô ấy quay sang nhìn Peppa, "Anh nghĩ sao?"

Peppa đang nhìn vào bản đồ quân sự trên tường, nghe cô hỏi thì hồi phục tinh thần, "Tôi nhớ rằng trong bản báo cáo mà tình báo gửi về hai ngày trước, giá cả hàng hoá của những ngôi sao trung cấp này đã tăng lên, nó đã tăng gấp đôi."

Đôi mắt của Du An lóe lên, "Anh muốn bắt đầu từ bên trong."

Peppa hơi nhướng mày, "Phương pháp này có tỷ lệ thành công cao nhất, một khi chiến đấu, chúng ta tất yếu sẽ bị thương tổn, thay vì tiêu xài hết sức lực để tấn công để lấy được một Tinh cầu bị tàn phá bởi cuộc chiến, không bằng cứ từ từ mà thu cả một hành tinh hoàn chỉnh vào túi."

Du An gõ gõ vào bàn, "Không sai, nếu như chúng ta từ ngoại vi phong tỏa, cắt đứt nguồn cung cấp, tiếp viện của tinh cầu này, hẳn là sẽ phải đều hàng nhanh thôi.

Phương án tác chiến cứ thế mà được ấn định, quân Liên bang ở bên ngoài phòng tuyến, phong toả tất cả, không cho hàng hoá được đưa vào.

Peppa để cho gián điệp ẩn nấp ở trung cấp Tinh từ bên trong khuấy nước đυ.c ngầu, sau đó kích động dư luận, bức bách Hành tinh Trung cấp không chiến mà đầu hàng.

Đế chế đã trở nên tê liệt trước cuộc chiến kéo dài nhiều tháng này.

Đội đế quốc đều đặn rút lui, hết hành tinh này đến hành tinh khác biến mất khỏi lãnh thổ của đế quốc, và được trao cho Liên bang nắm giữ.

Nhiều nhận xét tiêu cực thậm chí còn xuất hiện giữa những người dân của đế chế.

[Bị Liên bang hạ bệ cũng không phải chuyện gì xấu. Ít nhất Liên bang còn có thể ăn gà lông đen, nhưng người của Đế quốc ngay cả một cọng lông gà cũng không mua nổi.]

[ít nhất Liên bang sẽ cho phép ta đạt được tự do lương thực.]

[Sau khi bị mất mấy Hành tinh cấp thấp, Hành tinh cấp Trung và cấp Cao còn mấy nơi là Hành tinh nông nghiệp chứ?]

Dư luận bất bình như vậy có liên quan đến Liên bang, nhưng Quốc hội không hành động cũng sẽ phải chịu một nửa trách nhiệm.

Du An mỗi ngày đều nhìn thấy tin tức từ đế quốc gửi về, từ ngây người biến thành bình tĩnh.

[Nghị viên A cấu kết với một tập đoàn tài chính, nâng giá hàng hoá.]

[Cao tầng của đế chế bí mật độc quyền nguồn cung cấp khan hiếm và không sẵn lòng phân phối chúng cho những người ở phía dưới.]

Bộ quân sự đã tiến hành nhiều cuộc bạo động chống lại những người biểu tình, và binh lính đã bắn người dân ngay tại chỗ, đế chế tiếp tục thực hiện các hoạt động khác nhau…]

Điều này thậm chí khiến Du An cảm thấy rằng họ không cần phải làm gì cả, đối phương sẽ tự đi vào chỗ chết.

Liên bang dân số đang tăng trưởng theo cấp số nhân, ngoại trừ người dân bản địa từ những tinh cầu chiếm được, còn có một ít là từ đế quốc nhập cư trái phép tới,dân số quy mô cũng đang từng ngày mở rộng.

Tôn trọng nguyên tắc sức lao động là lực lượng sản xuất chính, Du An không bao giờ từ chối những người đào ngũ. Những người duy nhất bị ảnh hưởng là nhân viên của Bộ Tình báo, người có khối lượng công việc sàng lọc người nhập cư đang tăng lên từng ngày.

Chưa kể những tài năng hữu ích và đáng tin cậy phải được sàng lọc từ những người này để gửi cho chính phủ liên bang. Trong khoảng thời gian này, người ra vào khu vực văn phòng chính phủ liên bang được chia thành hai nhóm rõ ràng, nhân viên Cục tình báo, cùng với nhân viên của các bộ phận khác.

Du An đã âm thầm thưởng thêm một khoản tiền lớn cho cục tình báo. Ngoài tiền, cô không có gì để trợ cấp cho những người nhân viên xuất sắc này.

Phải nói rằng vấn đề lớn nhất do chiến tranh mang lại là cửa hàng cà rốt và trái cây trực tuyến mà Du An thường lui tới đã ngừng hoạt động.

Du An đã bị trầm cảm trong một ngày vì điều này. Cùng ngày, Tóc ngắn nhận được nhiệm vụ quan trọng là trồng cà rốt ăn quả chất lượng cao từ Tạ Uyên.

Tóc ngắn: “Tôi là Bộ trưởng Bộ Nông nghiệp đàng hoàng, thế mà anh lại ra lệnh cho tôi đi trồng cà rốt...”

Tổng thư ký Tạ Uyên hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Tóc ngắn. Tóc ngắn lập tức đổi chủ đề: “Tôi chắc chắn sẽ làm ngay.”

Tạ Uyên bất đắc dĩ hài lòng với thái độ hiểu chuyện của anh ta, “Hai ngày có đủ không?”

Tóc ngắn đột nhiên mở to mắt, “Lần trước anh nhờ tôi trồng xương rồng còn lâu hơn thế này hai ngày.”

Tạ Uyên nhướng mi, “Đã lâu như vậy, năng lực của anh hẳn là tiến bộ không ít.”

Tóc ngắn khẽ mấp máy môi, nói là như vậy nhưng hai ngày thì ít quá.

Thấy cậu do dự, Tạ Uyên nói: "Hai ngày rưỡi, không còn nữa."

Tóc ngắn đồng ý với vẻ mặt cay đắng, thầm nghĩ: Tiểu Lục ơi, không phải là bố không muốn chơi với con đâu, mà do bố bị cấp trên cưỡng chế tăng ca, huhu.”

Tạ Uyên nhìn Tóc ngắn hai lần, và dịu giọng hơn, "Anh chưa cho Tiểu Lục ăn cà rốt bao giờ phải không? Hãy cho Tiểu Lục nếm thử khi anh trồng chúng xem."

Tóc ngắn, người đầy tâm lý của người cha già, đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng: "Không thành vấn đề."

Khi Tóc ngắn hùng dũng rời đi, tình cờ đυ.ng phải Du An đang đi dạo.

“Chủ tịch, xin chào.” Không biết vì sao, Tóc ngắn thấy có hơi chột dạ.

Tạ Uyên nhìn anh ta một cái, "Anh đi làm việc của anh trước đi."

Tóc ngắn vội vàng rời đi.

Du An nhìn bước chân nhanh chóng của anh ta, không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc, "Sao anh ta lại chạy nhanh như vậy?"

Tổng thư ký Tạ vẻ mặt vô tội nói: "Chắc là Bộ Nông nghiệp quá bận, đang ở vội vàng đi làm trở lại."

Du An sắc mặt vui mừng.

Từng chút cố gắng của họ chính là sự giúp đỡ cho ước mơ cá muối của cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »