Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 114

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày tháng trôi qua, người dân của đế chế dần dần phát hiện ra rằng một số mặt hàng có thể mua ở bất cứ đâu trước đây đã biến mất khỏi kệ của trung tâm mua sắm mà không hề hay biết.

Các nền tảng mua sắm lớn trên Tinh võng cũng loại bỏ những sản phẩm này và bắt đầu đẩy những sản phẩm thay thế tương tự cho khách hàng.

Tuy nhiên, những sản phẩm thay thế này không chỉ đắt tiền mà còn khác về chất lượng so với sản phẩm ban đầu.

Người tiêu dùng không mua không khỏi phàn nàn, phản đối nhưng cũng chỉ nhận được thông báo sản phẩm sẽ hết hàng trong một thời gian dài.

Giá cả tăng vọt và những lời phàn nàn của công chúng đương nhiên đến tai quốc hội.

Dưới áp lực kinh tế từ bên trong, quốc hội đương nhiên gây áp lực lên tiền tuyến.

Chỉ cần những ngôi sao thực dân này bị đánh bại, vấn đề nội bộ của đế quốc có thể được giải quyết dễ dàng.

Ý kiến

của quốc hội là rất lý tưởng, nhưng thực tế lại không như mong đợi.

Các cuộc biểu tình và lên án tự phát bắt đầu xuất hiện trên nhiều hành tinh khác nhau.

Và chiến tranh là một con thú nuốt vàng tự nhiên, đằng sau việc tiếp tế liên tục cho tiền tuyến là cuộc khủng hoảng thâm hụt tài chính ngày càng tăng của đế chế.

Tệ hơn nữa, những người lính chạy trốn đã xuất hiện trên tiền tuyến khốn khổ.

Có kẻ đào ngũ thứ nhất, sẽ có kẻ thứ hai, thứ ba, cộng thêm sự xúi giục ngấm ngầm của những dị tộc ẩn nấp trong quân đội, quân tiền tuyến một đòn như cát bay, quân bại như núi.

Đội đế quốc không chỉ không giành lại được ngôi sao thuộc địa, mà họ đã chiến đấu và rút lui, từ bỏ một số hành tinh cấp thấp ở biên giới.

Quân đội của Liên bang đã lấy những hành tinh này vào túi của mình như một lẽ đương nhiên, chả một ai lại không thích mở rộng địa bàn của mình cả.

Cuộc sống của người dân ở biên giới hầu hết là nghèo khó, một cuộc chiến đã chuyển mối ràng buộc của họ từ Đế chế sang Liên bang, nhưng nó dường như không mang lại nhiều thay đổi.

So với Quân đội của Đế chế, vốn có lòng tự trọng cao, Quân đội Liên bang, cũng xuất thân từ dưới lên, đối xử với họ thân thiện hơn.

Quá trình hợp nhất của các hành tinh này diễn ra suôn sẻ đến không ngờ.

Du An nhìn lãnh thổ Đế chế đang thu hẹp trên bản đồ và Liên bang được mở rộng một nửa, và quyết định thêm một chiếc chân gà cho mỗi người lính tiền tuyến.

Trong khi chú ý đến các hướng đi trên tiền tuyến, Du An đã sử dụng các góc mà cô đã đào lại và nhóm cơ sở ban đầu để ghép lại với nhau, và hầu như không xây dựng được nguyên mẫu của chính phủ Liên bang.

Các bộ phận khác nhau bắt đầu hoạt động chậm chạp, tin tức tứ phương dồn về tay Tổng thư ký Tạ Uyên như nước chảy xiết.

Sau một lượt sàng lọc, Tạ Uyên truyền đạt tin tức và nhiệm vụ quan trọng cho Du An.

Du An tính toán khối lượng công việc trong tay và cảm thấy rằng công việc săn trộm người nên được phát triển ổn định trong một thời gian dài.

Cô đưa ra chỉ thị mới cho các đội tình báo ẩn náu trong đế chế, tập trung vào những tài năng xuất chúng trong nhiều lĩnh vực.

Kế hoạch của Peppa đang diễn ra một cách có trật tự, khi đế chế hoàn toàn hỗn loạn, họ sẽ nhìn ra thời điểm thích hợp để tóm lấy tất cả những ai có thể lấy được.

Đến lúc đó, Liên bang tất nhiên sẽ nhân tài tràn đầy, cô có thể nhanh chóng sống hưu nhàn.

Tưởng tượng phấn khích của Du An đã bị gián đoạn bởi chồng tài liệu của Thư ký Tạ.

“Chủ tịch đến giờ làm việc rồi.”

Du An bất giác rùng mình một cái, tỉnh táo lại.

Cô nhìn chồng giấy tờ dày cộp với vẻ mặt cay đắng, "Những thứ này đều là của tôi à?"

Tạ Uyên gật đầu, "Cái gì chia được thì đã chia hết rồi, mấy thứ này cô phải tự mình xử lý.”

Tạ Uyên cố tình nhấn mạnh chữ “Tự mình”.

Để ngăn Du An lén bắt cá, Tổng thư ký Tạ đã đặc biệt kê một chiếc bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc của cô.

Với danh nghĩa chờ lệnh của Chủ tịch bất cứ lúc nào, nhưng thực tế để giám sát Du An.

Sau hai ngày kiên trì, Du An đã yêu cầu Tóc xanh cài đặt một tệp trò chơi trên não quang của cô. Giao diện trò chơi cực kỳ nghiêm túc, với mật độ tài liệu công việc dày đặc xen giữa.

Những người không biết chắc chắn sẽ không thể biết đây là một trang game.

Tạ Uyên nhận thấy có gì đó không ổn vì Du An nhìn chằm chằm vào màn hình quang não quá lâu.

Giữa chừng chẳng những không dậy rót trà một lần, còn không dậy tưới nước cho cây nữa. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một cách nghiêm túc suốt thời gian đó, tập trung đến mức suýt bỏ lỡ bữa ăn.

Du Anan đắm chìm trong niềm vui của trò chơi, và khi cô phát hiện ra Tạ Uyên đang đứng sau lưng mình vào một thời điểm nào đó, cô không khỏi sững người.

Giữ lại chút may mắn cuối cùng, Du An nhỏ giọng nói: “Thư ký Tạ, có chuyện gì vậy?”

Giọng điệu Tạ Uyên có chút vi diệu, “Chọn hai văn kiện giống hệt nhau đồng thời, chúng sẽ cùng nhau biến mất hả?”

Du An ánh mắt né tránh, "Chắc là anh nhìn nhầm rồi, tôi vừa mới xóa một số tài liệu vô dụng thôi."

Tạ Uyên hơi nheo mắt lại, và nhanh chóng khóa chặt đồng phạm, "Thật vậy hả, vậy thì tôi muốn hỏi Tóc xanh, anh ta đã cài đặt thế nào trên quang não của cô mà có thể xoá tài liệu theo từng cặp như thế?”

Đôi mắt của Du An tối sầm lại, đôi mắt của Tạ Uyên quá sắc bén rồi.

Cô mới chỉ lười biếng nửa ngày thôi mà đã bị phát hiện ra rồi.

Du An nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, "Tôi chỉ muốn thay đổi suy nghĩ trong công việc. Tôi vẫn đang đọc tài liệu mà, chỉ là tay tôi hoạt động một tý chõ đỡ nhàm chán thôi ấy mà.”

Tạ Uyên miễn cưỡng chấp nhận lý do này của cô, cũng thẳng tay xoá luôn cái game của Du An: “Tôi sợ có lúc cô không tập trung, có ngày nào đó lỡ tay xóa nhầm tài liệu công việc quan trọng.”

Du An trong lòng đau xót.

Cô bí mật gửi tin nhắn cho Tóc xanh,

[Trò chơi Xoá Tài Liệu, đã bị khai tử rồi. Cần khẩn cấp các trò chơi câu cá khác.]

Tạ Uyên cũng đã gửi một tin nhắn văn bản cảnh báo cho Tóc xanh

[ Không được cài đặt bất cứ trò chơi nào cho chù tịch nữa, nếu có lần sau…] Dấu ba chấm thể hiện sự đe doạ trắng trợn.

Tóc Xanh nhìn từng tin nhắn được gửi lần lượt trên máy liên lạc và bắt đầu cảm thấy phiền muộn.

Khi Tóc xanh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Tạ Uyên đã khéo léo nhét một củ cà rốt cho Du An.

“Sau khi phê duyệt tài liệu, nghỉ ngơi một giờ, tôi có thể chơi cờ năm quân với cô.”

Du An động tâm, lần cuối cùng cô chới cờ năm quân là khi cô và Tiểu Tạ làm cai ngục.

Nghĩ đến đây, Du An không khỏi chua xót. Lúc đầu bọn họ rõ ràng là lén lút cùng nhau câu cá, nhưng hiện tại Tạ Uyên đã trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường câu cá của cô.

Đúng là lòng người hay thay đổi, Du An cay đắng rút ra một văn kiện, lực lật trang mạnh đến mức suýt chút nữa xé rách tờ giấy.

Một giờ sau, Du An vội vàng đóng hồ sơ lại, rút

ra một tờ giấy trắng.

Thời gian vừa đúng không sai một phút nào, điều này thể hiện đầy đủ thái độ kiên quyết không bao giờ làm việc nữa.

Du An cười nói: “Cám ơn tổng thư ký, đến giờ chơi rồi.”

Tạ Uyên ngoan ngoãn ngồi đối diện với cô, “Mặc dù chỉ là trò chơi thông thường, nhưng nếu có giải thưởng thì sẽ thú vị hơn. "

Du An cảnh giác chuyển động lỗ tai, "Giải thưởng gì?"

Tạ Uyên lộ ra nụ cười ôn hòa, "Tôi thắng một ván, vòng tiếp theo thời gian làm việc sẽ nhiều hơn 20 phút, tôi thua một ván, thời gian làm việc của cô sẽ giảm 20 phút." Du An đã rất khó khăn để đưa ra quyết định.

Tạ Uyên ánh mắt lấp lóe, “Cô sợ thua sao?”

Du An khát vọng chiến thắng lập tức bùng cháy, “Ai mà sợ chứ, trò này là tôi dạy anh chơi mà.”

Một giờ sau, Du An cầm tờ giấy vẻ mặt khổ sở.

Tạ Uyên ân cần nhắc nhở: “Đã đến giờ cô đi làm rồi.”

Du An vô thức siết chặt ống đựng bút trong tay, “Không, nhất định là vừa rồi tôi chơi không tốt, chúng ta chơi một ván khác đi.”

Trên mặt Tạ Uyên hiện lên một tia giảo hoạt, "Cô tổng cộng thua 6 hiệp, còn phải làm việc 3 tiếng, nếu tiếp tục, có thể phải tăng ca." Vẻ mặt Du An cứng đờ. Người đàn ông mưu mô này.

Cô khó chịu ném tờ giấy đầy thất bại sang một bên, và miễn cưỡng rút ra một tập văn kiện mới tinh.
« Chương TrướcChương Tiếp »