Chương 113

Một giờ sau, lão Gail thu dọn hành lý chuẩn bị đi theo Du An.

Nói về hành lý, thứ mà lão Gail cần mang theo chỉ là vài cuốn sách dạy nấu ăn và vài con dao làm bếp quen thuộc.

Về phần những tên côn đồ, sau khi bị Du An và Cái bóng làm choáng váng, chúng bị trói từng người một bằng dây thừng, bịt mắt, bịt miệng và ném vào bếp sau của tiệm mì.

Lão Gail khóa cửa bên ngoài, và nói lời tạm biệt với tiệm mì đã luôn ở trong trong tim ông những năm tháng thăng trầm.

Có tài năng số một trong tay, Du An đương nhiên muốn tận dụng người này một cách tốt nhất.

Cô nói với lão Gail: "Chắc hẳn ông rất quen thuộc với nguồn cung nguyên liệu nấu ăn ở Trung ương Tinh nhỉ?"

Lão Gail gật đầu và nói, "Tất nhiên, tôi biết mọi thứ về thị trường gạo, rau và thịt."

Du An đưa cho anh ta một danh sách, “Giúp tôi tìm hiểu xem nguồn cung và giá cả của những nguyên liệu này gần đây có thay đổi hay không.”

Lão Gail liếc qua danh sách và đồng ý mà không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Du An và Lão Gail trao đổi thông tin liên lạc, "Có thắc mắc gì thì liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào, buổi tối chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà ga Trung Ương Tinh."

Sau khi tạm biệt Lão Gail, họ lại rẽ vào một con đường khuất.

Cái bóng không nhịn được hỏi: “Người cô muốn tìm sao lại ở trong những xó xỉnh như vậy?”

Du An liếc anh một cái, “Chính là loại người này không được đánh giá cao nên rất dễ nói chuyện, nếu tôi xông vào các nhà hàng cao cấp trên Trung Ương Tinh để tìm những đầu bếp giỏi nhất ở đó, bảo họ chuyển đến Thái Tài Tinh để làm việc, người ta không đá chúng ta ra ngoài mới là lạ."

Cái bóng đồng ý với lời nói của cô.

Trong khi nói chuyện, hai người đã đi đến cuối con hẻm.

Du An nhìn một cửa hàng tối tăm không biển hiệu, đẩy cửa vào trước.

Chiếc chuông treo trên cửa vang lên một loạt tiếng chuông lanh lảnh theo chuyển động của cô, thông báo với chủ nhân rằng khách đã đến.

Cái bóng đi theo cô, cảm thấy nơi này trông kém tin cậy hơn tiệm mì vừa rồi.

Trước cửa hàng không có ai, chỉ có một người máy phát ra ánh sáng màu lam đột nhiên nói: “Luke, chúng ta có khách hàng.”

Vài phút sau, một thanh niên ngáp dài ngáp dài đi ra khỏi cửa hàng, “Ai trong mấy người bị bệnh?”

Du An trực tiếp đẩy Cái bóng ra phía trước: “Người này.”

Cái bóng không thể hiểu được, "Tôi" -----tôi bị bệnh khi nào?

Du An vội vàng chọc vào lưng anh ấy hai lần, Cái bóng im lặng ngậm miệng lại.

Chàng trai liếc nhìn Cái bóng với đôi mắt ngái ngủ, và ra hiệu cho anh ta ngồi xuống bàn tư vấn.

“Không thoải mái ở đâu?”

Cái bóng nghi hoặc nhìn về phía Du An, -----tôi khó chịu chỗ nào?

Du An: "Gần đây tim đập thường xuyên, kèm theo hoa mắt."

Cái bóng dùng tay ôm lấy chỗ tim, biểu lộ suy yếu. Vị bác sĩ trẻ nhìn Cái bóng một cách nghi ngờ và bắt đầu kiểm tra anh. Nửa giờ sau, vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn danh sách kiểm tra, hỏi: “Anh có phải thường xuyên thức khuya, làm việc và nghỉ ngơi thất thường không?”

Cái bóng gật đầu chột dạ, gần đây anh hay phải đi công tác liên tục. chả phân biệt ngày đêm.

Bác sĩ trẻ nói tiếp: "Nhưng theo kết quả kiểm tra, hiện tại anh không nên có phản ứng rõ ràng như vậy. Tại sao anh lại cảm thấy tim mình không khỏe?"

Cái bóng do dự một chút, mặc dù anh thức khuya nhưng trái tim anh rất tốt. Du An đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện giữa hai người, và nghiêm túc nói: "Điều này xảy ra khi anh ấy nhìn thấy Cecil.”

Nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của bác sĩ, Du An nói thêm, "Cecil là cô gái sống cạnh nhà chúng tôi."

Mặt Cái bóng đỏ bừng, sao Chủ tịch Du lại đội nồi cho mình thế nhỉ?

Khóe miệng vị bác sĩ trẻ tuổi giật giật hai lần, "Vậy có lẽ là anh đến nhầm chỗ rồi, ở đây tôi không chữa bệnh thất tình."

Bác sĩ đứng dậy tiễn khách, Du An đặt tiền tư vấn lên bàn, Anh ta mở miệng nói: “Ngoại trừ thất tình, anh còn có bệnh gì không chữa được?”

Trên mặt vị bác sĩ trẻ lộ ra một tia kiêu ngạo, “Những bệnh khác tôi đều có thể chữa khỏi.”

Du An lại lấy ra một hộp tiền pha lê khác rồi đặt lên bàn, "Tôi muốn mời anh đến khám bệnh."

Vị bác sĩ trẻ tuổi không chút suy nghĩ từ chối, "Tôi chưa bao giờ đi khám bệnh."

Du An trên mặt lộ ra một tia buồn bã, nói chân thành: "Thực ra, tôi rất cần bác sĩ đến khám bệnh tận nơi. Đó là Cecil, cô ấy mắc một căn bệnh kỳ lạ, và cô ấy già đi nhanh hơn nhiều so với những người cùng lứa tuổi. Vì điều này, cô ấy thậm chí không muốn ra ngoài."

Cái bóng mở to mắt khi nghe Du An nói hươu nói vượn.

Cecil nào có chuyện không thích ra ngoài, 24 giờ một ngày, cô ấy lúc nào mà không đi ra ngoài, ngoại trừ lúc ngủ ra chứ.

Hơn nữa đây không phải bệnh, hiển nhiên là di chứng năng lực sử dụng quá mức.

Theo mô tả của Du An, sự quan tâm của bác sĩ trẻ rõ ràng đã được khơi dậy.

"Những gì cô nói đều là sự thật? Tôi chưa từng gặp qua trường hợp đặc biệt này."

Anh bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khám nhỏ, vô thức suy nghĩ về nguyên nhân.

“Cô ấy có từng uống thuốc gì đặc biệt không, ngoại trừ già đi, cô ấy còn có biểu hiện đặc biệt nào khác không?”

Du An vô tội lắc đầu, “Những thứ khác đều bình thường, có thể phải xem tình hình cụ thể mới biết được.”

Vị bác sĩ trẻ tuổi hoàn toàn bối rối trước trường hợp đặc biệt này. Ca bệnh khiến anh chú ý, "Bệnh nhân ở đâu?"

Du An chậm rãi nói: "Quãng đường có thể hơi xa."

Vị bác sĩ trẻ tuổi hờ hững xua tay, "Khoảng cách không thành vấn đề."

Đôi mắt của Du An lấp lánh, "Cô ấy đang ở trong Thái Tài Tinh."

"Thài Tài Tinh à, cách đây khá xa đấy."

Bác sĩ trẻ đột nhiên sửng sốt, và anh ta không thể không cao giọng, "Thái Tài Tinh? "

Du An gật gật đầu, trầm giọng nói: "Haizz, anh không muốn đi, tôi có thể hiểu được, dù sao đế quốc là muốn cùng Liên bang khai chiến, thật đáng tiếc bệnh tình của Cecil, không biết bao giờ mới có thể tìm được một bác sỹ giỏi?”

Sắc mặt bác sĩ trẻ thay đổi liên tục, cứ cân nhắc mãi.

Một bên là một trường hợp đặc biệt chưa từng thấy trước đây, một bên chứa đầy những nguy hiểm chưa biết giữa Liên bang và Đế quốc.

Du An thở dài, nói với Cái bóng: "Nếu không thì đi gặp bác sĩ Ryan đi. Nghe nói ông ấy có y thuật siêu phàm, lại có lòng tốt hiếm có của bác sĩ, có lẽ ông ấy sẽ nguyện ý đến Liên bang để chữa bệnh cho Cecil.”

Cái bóng vẫn tiếp tục mờ mịt------Ryan này là ai nữa vậy?

Cái tên này hiển nhiên chọc tức vị bác sĩ trẻ tuổi, anh ta hừ lạnh một tiếng, "Ryan chỉ là một tên hư danh, nếu không phải hắn bày mưu đuổi tôi ra khỏi bệnh viện của Trung Ương Tinh….”

Vị bác sĩ trẻ tuổi nói một nửa, đột nhiên không nói nữa.

Anh ta thay lời: "Thái Tài Tinh đúng không, được rồi, tôi sẽ đi. Về y thuật, tôi là người mạnh nhất trong Trung Ương Tinh này đấy."

Du An lập tức nở một nụ cười cảm kích, "Cảm ơn rất nhiều. Chúng tôi sẽ đi tới Thái Tài Tinh vào giờ này ngày mai, chúng tôi sẽ đến đón anh vào hôm sau nhé."

Sau khi hẹn gặp bác sĩ trẻ, Du An hài lòng rời khỏi phòng khám nhỏ với Cái bóng.

Đi ra khỏi con hẻm này, bóng đen còn chưa rẽ qua một góc, “Sao anh ấy lại đột nhiên đồng ý?”

Du An nhếch khóe môi, không vội nói: “Luke Frank, từng là ngôi sao đang lên của bệnh viện lớn nhất của Trung Ương Tinh, khi còn trẻ, anh ấy đã giải quyết được vô số vấn đề về y tế…”

“Nhưng vì kiêu ngạo, anh ấy không bao giờ hạ cái tôi xuống để nói chuyện với những người giàu có và quyền lực, và hay chỉ ra lỗi sai của các bác sĩ lớn tuổi trong bệnh viện khiến họ không thích. Anh ấy đã bị đuổi khỏi bệnh viện Trung ương Tinh, không bệnh viện lớn nào dám nhận anh ta nữa, để trang trải cuộc sống, anh ấy đã mở một phòng khám không giấy phép ở đây"

“ Người này thích nhất là nghiên cứu những chứng bệnh kỳ lạ, nghe được căn bệnh mà mình chưa từng gặp bao giờ chắc chắn anh ta sẽ động tâm.”

Cái bóng do dự nói: “Nhưng triệu chứng của Cecil…”

Du An gãi gãi đầu, “Đây cũng là một loại bệnh nan y mà, tôi đã hỏi Cecil, cô ấy bằng lòng để bác sỹ xem một chút, lỡ như Luke thật sự có thể nhìn thấy cái gì, dù sao hắn tự xưng là bác sỹ thiên tài nhất của thập kỷ này mà "

Chiều nay, Cái bóng theo Du An qua khắp hang cùng ngõ hẻm, đến thăm những giáo sư đại học chán nản vì thành quả nghiên cứu khoa học bị đánh cắp, những kỹ sư xây dựng nghèo khó với những bản thiết kế quy hoạch đô thị không được dư luận công nhận. Cái bóng bất lực nhìn Du An như đang thả lưới để bắt một mẻ người về vậy, đánh lừa mọi người xung quanh, lần lượt vẽ ra những chiếc bánh lớn, khi màn đêm buông xuống, Cái bóng cuối cùng cũng phản ứng muộn màng,

"Chủ tịch, ngay từ đầu cô đã lừa tôi như vậy đúng không?"

Du An đang uống nước, hôm nay cô phải nói nhiều quá khiến cổ họng khô hết rồi, nghiêm túc nói: "Lừa gì chứ? Lời nói lúc trước của tôi có chỗ nào không đúng hả? Có phải hiện tại anh là người chuyển phát nhanh giỏi nhất Liên bang đúng không? "

“Vận chuyển quân nhu, vật tư, thâm chí cả người…Đừng nói là mấy người dị tộc đó nhờ anh mua đồ mà không trả phí nhé, không phải là nhờ công việc này mà anh có tiền tiêu không hết đúng không?”

Cái bóng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh không thể phản bác lại. Du An vỗ vỗ cánh tay anh, "Bây giờ anh không phải là người chuyển phát nhanh bình thường, anh là một kênh vận chuyển chính thức do chính phủ Liên bang chỉ định. Người trước không mở đường thì làm gì có chỗ cho người sau, có thể nói anh đã tạo nên một trang sử mới trong ngành chuyển phát nhanh đấy."

Dưới sự khen ngợi của Du An, đầu óc Cái bóng bắt đầu choáng váng, cả người cứ lâng lâng, anh vô tình ưỡn ngực, với một loại cảm giác tự hào khác dâng lên từ tận đáy lòng.

Tại nhà ga Trung Ương Tinh, Du An, Cái bóng và Lão Gail đoàn tụ.

Họ tìm một khách sạn không mấy nổi bật gần nhà ga để ở. Gần nhà ga xe cộ qua lại nhiều, khách sạn nhỏ khắp nơi, vô số khuôn mặt xa lạ ra vào, không dễ bị phát hiện, trong phòng khách sạn, lão Gail mở ra danh sách ban ngày Du An đưa cho ông, và liệt kê các thông tin thu thập được ngày hôm nay:

"Gạo hạt vàng và gạo hạt dài đang thiếu hàng trên diện rộng. Tôi đi mấy chợ thì chỉ còn một cửa hàng còn ít hàng. Giá đã tăng 20%

so với tháng trước.".

“Những loại gạo khác thì cũng bắt đầu tăng giá, nhưng tăng không đồng đều lắm".

“Gà lông đen thì bắt đầu từ hai tháng trước đã bắt đầu thiếu nguồn cung rồi, rất nhiều người tức giận vì không mua được hàng, các thương nhân đã xếp hàng được nửa năm rồi…."

Lông mi của Du An hơi rũ xuống gạo hạt vàng, gạo đuôi dài và gà lông đen đều là đặc sản của ngôi sao thuộc địa. Vì giá rẻ nên chúng được nhiều người tiêu dùng bao gồm tầng lớp trung lưu và hạ lưu.

Nhiều người trong đế chế có thể chưa bao giờ chú ý đến nguồn gốc của những thứ này, nhưng chúng là thực phẩm phổ biến nhất trên bàn ăn hàng ngày.

Không có gà lông đen, nhưng có gà lông trắng, nhưng giá của gà lông trắng được nuôi trên hành tinh trong hệ thống đế quốc lại cao hơn gấp đôi so với gà lông đen.

Lao động và chi phí của đế chế không thể so sánh với lao động rẻ mạt của ngôi sao thuộc địa.

Tương tự với nguyên liệu thực phẩm, các loại nguyên liệu khác chắc chắn sẽ xảy ra tình huống tương tự sau khi ngôi sao thuộc địa giành được độc lập.

Một màu đen lóe lên trong mắt Du An, một lỗ hổng đã xuất hiện trong hệ thống kinh tế của đế quốc.

Chừng nào họ còn tiếp tục đào sâu vào kẽ hở này, sự sụp đổ của hệ thống kinh tế khổng lồ của đế chế sẽ chỉ xảy ra trong tích tắc.

Ngày hôm sau, Du An và Cái bóng trở lại Thái Tài Tinh cùng một nhóm nhân tài từ mọi tầng lớp xã hội đã bị lừa trở lại.

Sau khi sắp xếp mọi người vào các vị trí khác nhau, Du An mang Luke đi tìm Cecil.

Vì Du An đã báo trước nên hiếm khi Cecil không lẻn ra khỏi nhà mà thành thật làm ra vẻ u sầu ở nhà.

Luke đã đo tuổi của Cecil trước và phát hiện ra rằng cô ấy thực sự chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng khi các cơ quan trong cơ thể cô ấy cho thấy tình trạng của một người ở độ tuổi bốn mươi, anh ấy đã lao vào báo cáo kiểm tra của Cecil.

Khi Luke đắm chìm trong nghiên cứu thời điểm, Cecil lặng lẽ nói với Du An: "Tôi hiện tại chuồn đi, hắn sẽ không phát hiện chứ?"

Du An có chút sững sờ, "Cô thật đúng là không để ý tới thân thể của mình à?"

Cecil thật thà nói: "Cô cứu tôi từ Tinh Ngục ra, bây giờ cuộc sống tôi tốt hơn rất nhiều rồi, tôi không có tham vọng nhiều như vậy.”

Cecil còn chưa nói xong, Peppa từ phía sau vỗ mạnh vào đầu cô, "Em nói gì thế?”

Cecil dùng đôi mắt u oán nhìn Du An, anh tôi đến mà sao không nhắc tôi một tiếng.

Du An không để ý tới ánh mắt của Cecil, ngược lại nói chuyện với Peppa: “Sao anh lại ở đây?”

Là một người lao động có ích, Peppa đã bị cô cưỡng bức giữ chức vụ hành chính, và bây giờ hầu hết các công việc của chính phủ, đều là da anh ta đảm nhiệm.

Peppa nghiêm túc nói: “Cảm ơn vì đã tìm bác sĩ cho Cecil.”

Không phải anh không nghĩ tới việc tìm bác sĩ cho Cecil trước đây, mà bởi vì đặc thù của dị tộc, anh lo lắng thân phận của Cecil sẽ bị lộ, nên vẫn trì hoãn mãi.

Bác sĩ mà Du An mang đến từ Scola Tinh cũng đến gặp Cecil, nhưng chuyên môn của anh ta là điều trị chấn thương, và anh ta bất lực trước tình hình của Cecil.

Du An chớp mắt, "Đừng cảm ơn tôi, tôi đã dùng Cecil để dụ anh ta trở lại Thái Tài Tinh."

Peppa mỉm cười, "Còn một điều nữa, lần này cô đi khảo sát, phát hiện nguồn cung hàng hoá của đế chế đã có nhiều vấn đề, chúng ta có nên làm chút gì đó không?"

Du An hắng giọng, "Chiến tranh kinh tế, cái này hẳn là anh giỏi nhất."

Peppa lộ ra nụ cười tự tin, "Đương nhiên, tôi đã có sơ bộ kế hoạch."

Nghe Peppa từ trong miệng nói ra kế hoạch, Du An không khỏi thầm nghĩ: Kéo anh ta ra ngoài làm việc thực sự là quyết định sáng suốt nhất mà cô từng làm.

Nếu ai cũng có tâm huyết với công việc như Peppa thì chẳng phải cuộc đời làm cá muối của cô sẽ được thực hiện sao.