Chương 112

Các đội quân từ các hành tinh khác nhau bắt đầu tập hợp lại, những hành tinh nên gửi lương thực thì gửi lương thực, nên gửi vũ khí thì gửi vũ khí .

Người dị tộc của Thái Tài Tinh cũng lái phi thuyền của bộ quân sự, tự trang bị vũ khí của quốc hội và lao ra chiến trường tiền tuyến.

Các gián điệp ẩn nấp trong đế chế liên tục truyền về thông tin của đội đế quốc cho Thái Tài Tinh.

Đối mặt với bản đồ giữa các vì sao, Du An vạch ra lộ trình hành quân của họ.

Tạ Uyên nhìn những nơi cô đã khoanh tròn trên bản đồ, và hỏi: "Cô muốn phục kích trên đường?"

Du An gật đầu, "Cứ lao đầu vào tiền tuyến, lấy cứng đối cứng, cho dù có thắng, Đó cũng là một tổn thất lớn đối với chúng ta, tốt hơn hết là nên tiêu hao sức lực của họ trong quá trình hành quân và giảm bớt áp lực cho tiền tuyến."

Tạ Uyên suy tư: “Nếu muốn lao vào lòng quân địch như vậy, chúng ta không thể để quá nhiều người đi được.”

Đôi mắt của Du An lấp lánh, "Binh lính có năng lực tốt hơn là binh lính chỉ có số lượng nhiều. Cái bóng đưa người vào nội địa. Jenny phụ trách an ninh và điều tra. Lord ném bom từ khoảng cách xa. Chỉ cần một đòn, sau đó rút lui nhanh gọn ."

Du An dùng ngón tay chỉ vào bản đồ, " Lord đã nghiên cứu lô vũ khí mà Quốc hội đưa đến, phải thử sức mạnh của nó mới được."

Hai ngày sau, tại Hồng Hà Tinh cảng xảy ra một vụ nổ quy mô lớn.

Nhiều phi thuyền cung cấp năng lượng tại cảng đã bị hư hại, và những người bị thương đã được đưa đến các bệnh viện địa phương.

Đội quân Đế quốc đã có một khởi đầu tồi tệ và bị thiệt nghiêm trọng trước khi đến được chiến trường.

Ngay sau khi sự việc này xảy ra, tinh thần của quân đội đã bị lung lay.

Tuy nhiên, dưới áp lực kép của quốc hội và quân đội, người chỉ huy phải gửi các phi thuyền còn nguyên vẹn và binh lính ra tiền tuyến trước.

Để tránh bị tấn công lần nữa, họ không dừng lại và thậm chí không dám ở lại trạm tiếp tế trong hơn nửa ngày.

Khi quân đội Đế quốc, đã mệt mỏi khi phải đi một quãng đường dài, gặp phải quân đội Liên bang tràn đầy sức mạnh đang chờ đợi ở khu vực biên giới, tình hình chiến đấu có thể tưởng tượng được.

Trong cuộc đối đầu đầu tiên, Quân đội Liên bang đã giành được chiến thắng lớn.

Du An ở Thái Tài Tinh nhìn báo cáo chiến đấu từ tiền tuyến gửi về, không khỏi nhếch lên khóe môi.

Tạm thời không cần lo lắng tiền tuyến tình hình chiến đấu, Du An đảo mắt một cái, tâm tư hướng về hậu phương.

Cô tìm ra bản tóm tắt tài liệu đầu ra của các hành tinh của các thủ lĩnh của các hành tinh thuộc địa trước đó, và bắt đầu vẽ lên danh sách.

Tạ Uyên nhìn xem cô khoanh tròn mấy tài liệu, không khỏi hỏi: "Đây là nguyên vật liệu cần thiết để tạo ra quân trang, vũ khí?"

Du An trong mắt hiện lên một tia sắc bén, "Đúng vậy, anh nhìn này đây là đá đỏ, một trong những nguyên liệu thô quan trọng để tạo ra pháo lượng tử, cũng có thể được nhìn thấy từ hướng hành quân của quân đội đế quốc, mục tiêu chính của chúng là một số ngôi sao khoáng sản bao gồm cả 074.”

Tạ Uyên minh bạch: “ Bọn họ xuất binh vội vàng như vậy, không chỉ là vì giữ gìn hình ảnh của mình mà còn là vì những tài nguyên này."

Du An gật đầu, "Đúng vậy, họ rất nóng vội, điều đó có nghĩa là có sự thiếu hụt những tài nguyên này trong đế quốc? Nếu Nguồn cung cấp nguyên liệu thô bị cắt đứt, nguồn cung cấp vũ khí của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Chuỗi cung ứng này đã bị phá vỡ. Họ có thể tìm được sản phẩm thay thế hay không là một chuyện. Vấn đề còn lại là liệu sản phẩm thay thế được tìm thấy có thể tốt và rẻ như trước hay không."

Tạ Uyên : “ Trước đây Đế quốc khai thác nguyên liệu của các hành tinh thuộc địa có thể nói là kinh doanh không mất phí, nếu thay đổi nguồn gốc, giá cả tất yếu sẽ tăng lên.”

Giọng điệu của Du An tràn đầy ý nghĩa sâu xa, "Nhu yếu phẩm thiếu hụt, cùng với giá cả tăng cao, chắc chắn sẽ dẫn đến các vấn đề kinh tế trong đế quốc."

Tạ Uyên hơi nhướng mày, "Dưới những rắc rối bên trong và bên ngoài, đế quốc sẽ không tồn tại lâu trên tiền tuyến."

Để xác nhận suy đoán của mình, Du An dự định đi một chuyến.

Tạ Uyên biết được tâm tư của cô, lộ ra một tia không đồng tình, "Cô dù sao cũng là Chủ tịch, một lãnh đạo làm sao có thể tự mình đánh lén địch nhân?"

Vừa thu dọn hành lý, Du An vừa an ủi: “Sau khi đế quốc bị chúng ta tấn công, bây giờ khắp nơi đều khuyến khích phát hiện dị tộc, hận không thể bắt hết tất cả dị tộc để chuốc giận. Về khoản che dấu là dị tộc, không ai có thể làm tốt hơn tôi. "

"Hơn nữa, tôi không chỉ đi lấy tin tức. Nếu đúng như chúng ta dự đoán, đế quốc sẽ hỗn loạn. Tôi muốn chiêu mộ trước một số nhân tài. "

Tạ Uyên trán giật giật hai cái, "Cô thu vật tư còn chưa đủ, còn phải thu người à?"

Du An bất đắc dĩ khoát khoát tay, "Không phải anh không biết Liên bang chúng ta bây giờ chả khác gì cái thùng rỗng. Các dị tộc thì có tác dụng lớn trong các cuộc chiến, nhưng khi nói đến các chủ đề liên quan đến các vấn đề của điều hành, chính trị, người này chạy nhanh hơn người kia.”

“ Ngoài các cơ quan chính phủ, chúng ta cũng cần xây dựng trường học và bệnh viện chúng ta làm gì có giáo viên, bác sĩ…. Những người này đến từ đâu? Ngoài việc cướp người từ Đế quốc về. " Du An dõng dạc nói.

Tạ Uyên thỏa hiệp, "Được rồi, cô đi đi nhưng phải cần thận một chút, đừng để không mang về được người tài mà lại mang về một tay nằm vùng. "

Du An ưỡn ngực nói: "Việc khác thì không nói, chứ cái việc nhìn người với thuyết phục người khác này tôi là số một. "

Tạ Uyên nghĩ một lúc về Tóc xanh sắp trở thành công nhân kiểu mẫu của liên bang, Cái bóng gần như sống trong gương và Khỉ gầy vẫn cần mẫn làm ruộng. Quả thật, anh không nên lo lắng về những mục tiêu mà cô ấy nhắm đến.

Du An và Cái bóng đã lên đường.

Vì mua sắm lâu dài, các kênh gương của Cái bóng hầu như có mặt trên khắp các hành tinh.

Từ con đường mà anh ấy đã xây dựng, chỉ mất nửa ngày để từ Thái Tài Tinh đến Trung Ương Tinh. Buổi sáng xuất phát, hai người đến Trung Ương Tinh vào buổi trưa,

Du An biến cả hai người thành khuôn mặt khác rồi nghênh ngang lên đường, cô dẫn Cái bóng đi loanh quanh sau đó đi vào một quán mì trong ngõ nhỏ,

Cái bóng không khỏi lẩm bẩm trong lòng, ăn một bữa thôi mà cứ đi lòng vòng mãi, còn loanh quanh hơn cả con đường anh đi chuyển phát nhanh.

Nhưng nhìn cửa hàng nằm ở nơi vắng vẻ thế này, anh không thể không khỏi thì thầm vào tai Du An: “Đây thật sự là chỗ ăn uống ư, không phải làm ăn phi pháp chứ?”

Du An huých Cái bóng, "Đây là một quán mì nghiêm túc."

Đang nói chuyện, chủ quán mì từ trong bếp đi ra, lạnh nhạt nói với hai người: "Thực đơn ở trên tường, muốn ăn món gì thì cứ nói to lên là được."

Du An liếc nhìn thực đơn và gọi món mì lươn, Cái bóng do dự một lúc, và gọi một món mì chay

Du An liếc hắn một cái, “Sao lại gọn món chay thế? Tý nữa thì đừng có mà hối hận.”

Cái bóng không rõ, quán mì này vị trí hẻo lánh, cửa hàng nhỏ lụp xụp, ngay cả biển hiệu trên tường cũng đổ nát.

Thậm chí vào buổi trưa, chỉ có hai người họ là khách trong cửa hàng.

Trong tiềm thức, Cái bóng không có nhiều hy vọng về đồ ăn ở đây. Đối với một quán ăn trông có vẻ đồ ăn không ngon lắm, gọi mì thường là lựa chọn an toàn nhất.

Sau vài phút, Cái bóng hối hận.

Khoảng cách giữa bếp sau và cửa hàng chỉ có nửa bức màn, mùi lươn xào từ khe hở của bức màn bay ra khiến bụng anh cồn cào.

Không lâu sau, ông chủ đặt hai bát mì trước mặt họ.

Du An cảm ơn, lấy đũa từ giá để đũa cạnh bàn ra, chuẩn bị bắt đầu.

Cái bóng nhìn bát mì lươn thơm ngon trước mặt Du An, lại nhìn bát mì trắng trong trước mặt, nhất thời cảm thấy có chút hối hận.

Thấy mùi thơm của mì lươn, Cái bóng gắp mấy sợi mì trắng cho vào miệng. Trong giây tiếp theo, mắt anh sáng lên, và món mì đơn giản rất ngon.

Trong chốc lát, trong quán mì chỉ còn lại âm thanh của hai người đang ăn mì.

Mười phút sau, Cái bóng uống ngụm súp cuối cùng, vuốt ve cái bụng hơi sưng lên của mình và thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Du An cũng để đũa xuống, nháy mắt với anh, "Thế nào, mùi vị không ngon sao?"

Cái bóng gật đầu liên tục, "Đó là món mì chay ngon nhất mà tôi từng ăn."

Trên mặt anh hiện lên một tia khó hiểu, "Mùi vị đã ngon như vậy, tại sao lại mở ở một địa điểm hẻo lánh như vậy, lại còn ít khách nữa?"

Ông chủ đi tới thu dọn bát rỗng, thuận miệng nói: “Ngon cũng vô dụng, mấy người khả năng sẽ không tới đây lần hai đâu.”

Cái bóng đang định hỏi một câu, sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Cửa quán mì bị đá tung, mấy người đàn ông vạm vỡ chen vào trong quán nhỏ: "Hừ, lão Gail, không nghĩ tới ngươi bị dồn đến góc đường như vậy, còn có khách tới cửa." Người đàn ông dẫn đầu đá mạnh vào bàn của Du An, chân bàn miết trên mặt đất, tạo ra một tiếng rít.

Du An ngồi tại chỗ, nhưng ngay lúc chiếc bàn đập vào người cô, cô đã đưa tay ra đập vào thành bàn.

Cái bóng nhíu mày, "Ngươi là ai?"

Đại hán khinh thường liếc hắn một cái, "Tiểu tử, đừng xen vào việc của mình, ăn xong rồi, cút ra ngoài."

Chủ quán mì thở dài nói Du An nói với hai người: "Xin lỗi, hai người đi trước đi." Du An cũng không nhúc nhích chỉ nhướng mi nhìn người đàn ông kia "Ai nói chúng ta ăn xong rồi?"

Người đàn ông bật cười, lâu như vậy rồi hắn mới thấy một người không sợ mình: “Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”

Hắn vẫy tay với thuộc hạ, một người cường tráng cầm gậy sắt xông tới.

Du An nháy mắt với Cái bóng

Thời điểm tên thuộc hạ giơ gậy lên, mấy bóng đen từ sau Cái bóng vọt ra, nhanh chóng quấn lấy cổ tay cùng mắt cá chân của cường giả.

Ngay khi Cái bóng giơ tay lên, mấy bóng đen nhanh chóng co lại, ném vài người xuống đất.

Kẻ to con còn chưa kịp kêu lên đau đớn, bóng đen đã trói chặt bọn họ từ đầu đến chân, thậm chí không buông mắt miệng, chỉ lộ ra hai lỗ mũi để thở.

Du An nhẹ giọng nói với ông chủ quán mì đã ngây người ra đó: “Xin hỏi ở bếp sau có chỗ cho bọn họ không?”

Ông chủ nhàn nhạt gật đầu, “Vâng, vâng.”

Cái bóng ném người đàn ông vào bếp sau, và đóng cửa trước của cửa hàng.

Du An kéo một cái ghế tới, nói với ông chủ vẫn chưa hồi phục tinh thần, "Hiện tại yên tĩnh rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Ông

chủ khó chịu liếc về hướng bếp sau, nói một giọng nói trầm thấp: “Mấy người…”

Du An cầm ấm trà trên bàn rót ba chén trà, sau đó đẩy một chén về phía ông chủ.

“Đừng khẩn trương, là Lange giới thiệu cho chúng tôi.”

Ông chủ bưng ly nước đến trước mặt hắn, trong mắt lộ ra ý hồi tưởng, “Là Lange à, lúc tên đó tới gặp tôi vẫn còn là một thiếu niên. học cách kéo mì."

Sau khi tìm được điểm chung, ông chủ hiển nhiên thoải mái hơn, ông chậm rãi nói: "Mấy người không nên hấp tấp như vậy, phải biết rằng những người đứng sau những tên côn đồ đó là…"

Du An đặt tách trà xuống cô khoát khoát tay, "Tôi biết, trước khi tôi đến đây, có điều tra qua một chút, hy vọng ông không để bụng."

Ông chủ lắc đầu, "Tôi đắc tội một vị quyền quý, bởi vì tôi không chịu làm đầu bếp riêng của ông ta, bất kể tôi mở cửa hàng ở đâu, tôi sẽ bị người khác tìm đến để phá hoại công việc kinh doanh, hôm nay mấy người bênh vực tôi, e rằng cũng sẽ bị ghi hận."

Du An không quan tâm và nói: "Mang thù thì mang thù thôi, chúng tôi ở đây hôm nay để mời ông mở một cửa hàng ở một hành tinh khác."

“Tôi nghe Lange nói, nguyện vọng lớn nhất của ông là được nấu ăn cho nhiều người, để họ thưởng thức những món ăn ngon nhất. Chắc đây là nguyên do ông từ chối trở thành đầu bếp tư nhân nhỉ?”

Ông chủ cười khổ nói: "Cô có thể không biết, tôi bị lệnh hạn chế đi tới những nơi khác."

Du An chớp chớp mắt, chỉ vào Cái bóng, "Vừa rồi ông không nhìn ra năng lực của người này sao? Chúng ta không cần ngồi phi thuyền rời khỏi nơi này."

Ông chủ tựa hồ nghĩ tới cái gì, cố gắng trấn định: "Cho nên cô mời tôi để mở một cửa hàng trên hành tinh…”

"Thái Tài Tinh, thủ đô của Liên bang mới." Du An nở một nụ cười thật tươi.

Cô tự tin nói: "Mặc dù bây giờ không thịnh vượng như Trung Ương Tinh, nhưng chỉ cần ngày càng có nhiều người tài giỏi như anh tới, việc nó vượt qua Ngôi sao Trung tâm chỉ là vấn đề thời gian.”

Ông chủ có chút động tâm, hắn ta ở Trung Ương Tinh đã nhiều năm cửa hàng luôn phải ở trong một con hẻm nhỏ, có rất ít khách hàng.

Du An nói tiếp: "Nếu ông đến Thái Tài Tinh, tôi sẽ dành cho ông một cửa hàng trên con phố thương mại sầm uất nhất khu vực trung tâm. Với trù nghệ của ông chắc chắn sẽ có rất nhiều khách hàng đến".

Cái bóng vừa nhìn Du An ăn nói hùng hồn, vừa nhìn vào đôi mắt sáng ngời của ông chủ tiệm mì, luôn cảm thấy cảnh tượng này có vẻ quen quen.

Anh theo bản năng nhớ lại, hắn rốt cuộc nhìn thấy ở nơi nào rồi nhỉ?