Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 109

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai ngày sau, tiền bồi thường từ quốc hội đến. Dựa trên tốc độ trao tiền, có thể thấy mong muốn giành lại ngôi sao thuộc địa của hội đồng thực sự rất cấp bách.

Du An yêu cầu Tóc xanh phân phát tiền bồi thường theo đầu người, và căn cứ đột nhiên vỡ òa trong niềm vui.

Mọi người hận không thể khua chiêng gõ trống ăn mừng vì có thể lấy được nhiều tiền của đế quốc đến vậy.

Vào ngày nhận được tiền bồi thường, có một hàng dài dị tộc đi tìm Cái bóng để đặt hàng giúp mua hàng.

Trước đây ai cũng không có tiền trong túi nên tự nhiên không có ý định mua sắm.

Bây giờ đã khác, tiền từ trên trời rơi xuống, không thể để lãng phí được.

Ngay sau đó, lô vũ khí đầu tiên từ quốc hội cũng được chuyển đến, Du An đưa Lord đi kiểm đếm từng món một.

Đôi mắt của Lord sáng lên khi nhìn thấy những chiếc hộp chứa đầy vũ khí mới sáng bóng.

Anh chạm vào những hàng súng năng lượng sáng lấp lánh ánh kim loại bạc, nhưng anh không nỡ buông chúng ra.

Lord thở dài: "Quốc hội thực sự hào phóng, lô vũ khí này trông cao cấp hơn so với những vũ khí được quân đội gửi đến trước đó.

Du An: “Đương nhiên rồi, họ nắm giữ toàn bộ tài chính của đế quốc mà, bằng này thì thấm vào đâu.”

Du An ban đầu muốn kiếm thật nhiều tiền và chạy trốn, nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy hơi tiếc.

Con cừu quốc hội này so với tưởng tượng của cô béo tốt hơn nhiều, cắt thêm tý lông nữa cô cũng sẽ không cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Đôi mắt màu xám nhạt của Du An đảo hai vòng, trong đầu rất nhanh đã có một ý nghĩ.

Ngay sau khi nguồn cung cấp quân sự đã sẵn sàng, hội đồng bắt đầu thúc giục Du An lãnh đạo dị tộc để thu hồi ngôi sao thuộc địa.

Du An mở ra bản đồ thuộc địa tinh, nghiên cứu một vòng các ngôi sao thuộc địa nằm rải rác trên biên giới của đế quốc trong một thời gian dài, và cuối cùng khoanh tròn ngôi sao thuộc địa đầu tiên số 074 đã sẵn sàng ghé thăm.

Nó không xa Thái Tài Tinh, và nó thích hợp là điểm dừng chân đầu tiên của họ.

Để tránh xung đột và thương vong không cần thiết, Du An đã lịch sự nhờ Cái bóng đến thăm trước bằng một lá thư.

Sau khi thông báo cho bên kia, cô đã đưa hạm đội hùng mạnh đến hành tinh thuộc địa 074.

Khi các điệp viên của quốc hội gửi về tin tức rằng một số lượng lớn phi thuyền đang hành quân từ Thái Tài Tinh đến Hành tinh Thuộc địa 074, Nghị viên Harriet không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chủ tịch quốc hội nói không sai, chỉ cần ra giá là đủ, dị tộc cũng có thể bị bọn họ lợi dụng.

Tuy nhiên, khung cảnh nơi tiền tuyến hoàn toàn không như những gì Nghị sĩ Harriet tưởng tượng.

Phi thuyền mà Thái Tài Tinh khởi hành không được trang bị vũ khí, mà là một khoang chứa thức ăn.

Ngôi sao thuộc địa số 074 là mục tiêu thử nghiệm đầu tiên được Du An cẩn thận lựa chọn.

Đây là một ngôi sao năng lượng tạo ra các mỏ kim loại, nhưng so với nguồn khoáng sản phong phú, nguồn lương thực dự trữ nơi đây có thể nói là nguy cấp.

Bởi vì đất chứa rất nhiều chất kim loại, nên Hành thinh thuộc địa 074 không thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, trên mảnh đất này chỉ có một số ít thực vật có thể sinh tồn.

Nguyên nhân của cuộc nổi dậy trên Thực dân tinh 074 cũng rất đơn giản, họ muốn đạt được tự do lương thực.

Mỗi khi đế quốc đến Thực dân tinh 074 để thu thập một lượng lớn kim loại quý, họ sẽ chỉ gửi cho họ thực phẩm chất lượng thấp, thô và kém chất lượng.

Ngũ cốc chất lượng cao mà Du An mang theo là bước đệm để cô đến hành tinh thuộc địa này.

Du An và những người khác nhanh chóng đến bến cảng của ngôi sao 074.

Phi thuyền đậu phía trên Tinh cảng, Du An nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một cái cảng kết nối nhỏ hơn và đơn giản hơn so với Tinh cảng của Thái Tài Tinh.

Dưới hiệu lệnh của Du An, nhóm lương thực đầu tiên đã được đổ xuống.

Hộp thức ăn đáp xuống Tinh Cảng, rất nhanh sau đó có người lặng lẽ từ tòa nhà phụ cận đi ra, mở hộp, kiểm tra thức ăn, vận chuyển từng cái rời đi.

Ngay sau khi thức ăn được chuyển đi, Cái bóng đã mang về một lá thư từ thủ lĩnh của Hành tinh 074.

Anh ấy đã đồng ý gặp Du An để thảo luận chi tiết, nhưng chỉ có một phi thuyền được phép vào cảng, và các phi thuyền khác chỉ có thể đợi bên ngoài cảng.

Du An đồng ý.

Cô hạ cánh cùng với Tạ Uyên, Cái bóng và Lord, và lính canh đang đợi bên ngoài cảng sao dẫn họ đến một tòa nhà nhỏ gần cảng.

Du An cuối cùng đã gặp Moge, nhà lãnh đạo đã lãnh đạo cuộc nổi dậy của ngôi sao thuộc địa chống lại quân đội.

Anh ta là một người đàn ông có bộ râu rậm, dáng người vạm vỡ và cơ bắp cuồn cuộn.

Nhìn thấy Du An và những người khác đi vào, Moge cất giọng ồm ồm: “Chính mấy người là người muốn thỏa thuận với chúng tôi?”

Du An bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta, “Đúng vậy quà gặp mặt của chúng tôi, thủ lĩnh Moge hẳn là đã nhận được rồi."

Moge không khỏi nghĩ đến những hộp mì gạo trắng như tuyết do người của mình mang đến vừa rồi.

Anh ta đi thẳng vào vấn đề, nói: “Cô muốn chúng tôi làm gì?”

Du An nhếch khóe môi, “Tôi muốn mấy anh hợp tác với chúng tôi diễn một vở kịch trước quốc hội.”

Trong mắt Moge hiện lên sự tàn nhẫn: "Các ngươi có liên quan gì đến quốc hội.”

Thuộc hạ phía sau trở nên cảnh giác, nhanh chóng dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám người Du An.

Dưới nhiều ánh mắt sắc bén, Du An lông mày cũng không nhúc nhích, chậm rãi nói:

"Đừng hiểu lầm, mục tiêu của chúng tôi cũng giống như của mấy anh, mấy người muốn độc lập, được đối xử bình đẳng công bằng, dị tộc chúng tôi cũng vậy."

Vẻ mặt Moge không hề thả lỏng, anh vẫn dùng ánh mắt hừng hực nhìn Du An, chờ đợi lời giải thích của cô.

Du An khoanh tay đặt trước bàn, "Quốc hội muốn khıêυ khí©h chúng tôi phái quân đi đánh chiếm tinh cầu thuộc địa mà không cần dùng đến một người lính. Nhưng chúng tôi không muốn trở thành họng súng trong tay mấy người đó."

“So với quốc hội, chúng tôi muốn hợp tác cùng mấy anh hơn, rốt cuộc đều là những người chịu sự áp bức bất công từ đế quốc.”

Du An mặt không đỏ tim không đập mà trực tiếp đem hai bên đưa về cùng một phe.

Lời vừa nói ra, đám người Moge trở nên ôn hoà hơn. Tuy rằng tin tức ở thực dân tinh có chút kém nhanh nhạy, nhưng dị tộc bị đối xử thế nào dưới quyền cai trị của đế quốc họ đều biết, càng đừng nói đến sự kiện dị tộc chạy trốn dạo trước.

Nói thật, lần đầu tiên Moge nảy sinh ra suy nghĩ muốn phản kháng là khi anh thấy sự kiện dị tộc chạy trốn kia.

Du An: “Nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt và đối đầu với quốc hội ngay lúc này không phải là biện pháp hay.”

“Nên chúng tôi muốn diễn một tuồng kịch, tận lực kéo dài thời gian, để chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn và dài hơi hơn.”

Thuận tiện vơ vét thêm tài nguyên, Du An ở trong lòng bổ sung thêm ý nghĩ này.

Moge minh bạch: “Vậy cô muốn chúng tôi làm gì.”

Du An cong cong đôi mắt: “Thu lưu chúng tôi trong thời gian này, tinh hạm phía trên tinh cảng kia, đều là phí tá túc của chúng tôi.”

Moge nghĩ đến mấy chục tinh hạm phía trên Tinh cảng kia, tính toán số lươg thực bên trong, lộ ra vẻ tươi cười: “Không thành vấn đề.”

Moge sắp xếp cho bọn họ một mảnh đất để họ đóng quân, vừa đủ để những dị tộc đó ở. Du An thanh toán mấy tinh hạm chở lương thực làm tiền cọc, phần còn lại sẽ trả khi bọ rời đi.

Đêm khuya, Du An mở cuộc họp dị tộc, nói rõ mục tiêu họ đến đây lần này.

“Trong thời gian đóng quân này, mấy người phải dốc hết sức lực, đánh vào bên trong…”

Lần này Du An mang dị tộc đến đây, một nửa có khả năng chiến đấu, đề phòng có chuyện xảy ra. Nửa còn lại là những dị tộc có khả năng nói chuyện, thuyết phục lòng người.

Lần này Du An tới đây, không chỉ là diễn trò cho Quốc hội xem, còn muốn mượn sức của nơi này.

Nơi này có khoáng sản kim loại nặng, không chỉ có quốc hội nhòm ngó, cô cũng có chút động lòng. Người ở đây thiếu thốn lương thực, Thái Tài Tinh bọn họ không thiếu nhất chính là lương thực.

Nếu có thể kết thành Liên minh, tạo ra quan hệ hợp tác lâu dài, kia chính là một vốn bốn lời.

Ngày hôm sau nhóm dị tộc lục tục hành động.

Bọn họ lấy từ Lange các loại đồ ăn vặt, bắt đầu bước đầu tiên trong xã giao.

Trước đây lúc nào đế quốc cũng phân phát lương thực kém chất lượng, mấy thực dân ở đây ăn không đủ no, làm gì được ăn qua những loại đồ ăn phong phú bắt miệng như thế này.

Thịt khô cay ngọt khó cưỡng, kẹo hạnh nhân thơm ngon, bánh quy thơm bơ giòn giòn…

Mấy món đồ ăn vặt này rất được đón nhận ở Hành tinh 074, không quá một ngày dị tộc đã làm thân với người dân ở đây, kề vai sát cánh nói chuyện.

Moge nhận được thông tin do cấp dưới mang tới, đang đứng bên cửa sổ.

Hắn nhìn, khung cảnh hài hoà giữa dị tộc và người dân bản địa cách đó không xa, thần sắc nhàn nhạt: “Điều duy nhất khi chúng ta thoát ra khỏi sự thống trị của đế quốc là không thể tự cung cấp lương thực cho chính mình.”

“Nếu những dị tộc này không có mưu mô gì, thì hợp tác cũng được.”

Cấp dưới có chút do dự: “Nhưng những dị tộc này…”

Moge liếc nhìn hắn: “Chẳng lẽ cậu cũng bị đế quốc tẩy nào rồi sao? Đế quốc phân chia dị tộc thành loại người có thể gây nguy hiểm cho người khác. Còn chúng ta là thuộc địa thấp kém bị đối xử bất công. Có gì khác nhau không?”

Cấp dưới lúng túng: “Tôi không phải có ý này, tôi chỉ lo lắng, nếu như họ…Chúng ta không phải đối thủ của họ.”

Moge nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ: “Quan sát thêm đi, ít nhất thì bây giờ họ cũng có đủ thiện ý.”

Còn Du An bên kia, nhìn hai bên như thể người thân lâu lắm không gặp, rất hài lòng.

Cô nói với Tóc xanh: “Ngày mai gửi tin cho Harriet bảo là tình huống hiện tại trên Hành tinh 074 này rất khốc liệt, thế cục khó giữ, hỏi xem ông ta bao giờ gửi nhóm vật tư tiếp theo tới.

Tóc xanh nghe Du An nói dối không chớp mắt, không tự giác mà mím môi. Nhìn tình hình này mà xem, đúng là đủ tàn khốc đấy.

“Nhanh như vậy mà đã đòi vật tư tiếp, có phải hơi nóng vội không?”

Du An nhìn anh, lắc đầu: “ Thì do tình hình chiến đấu kịch liệt, vũ khí vật tư tiêu hao nhiều. Chúng ta tiêu hao nhiều vật tư như vậy chứng tỏ hành tinh này rất khó gặm. Để quốc hội biết tình hình rất khẩn cấp, mới gửi thêm cho chúng ta.”

“Hơn nữa, chúng ta đưa cho họ lương thực, còn có đồ ăn vặt, không phải là vật tư hả?”

Tóc xanh nhìn những người dị tộc đang cười toác cả mồm, tay thì đưa đồ ăn vặt cho đối phương. Anh không nhịn được nghĩ thầm, nếu nghị viên Harriet biết việc vật tư hao phí là thế này chắc là ngất xỉu mất.
« Chương TrướcChương Tiếp »