Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 107

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới sự hối lộ của bữa tiệc hải sản, các tài liệu được gửi bởi Tạ Uyên vào ngày hôm sau dường như đã thông qua một kênh đặc biệt và được phê duyệt nhanh nhất có thể.

Tuy nhiên, hiệu ứng này chỉ kéo dài trong một ngày.

Ngày hôm sau, Du An lại trở về trạng thái cá muối. Những buổi trưa hè bao giờ cũng buồn ngủ.

Khi Tạ Uyên gửi một tài liệu công việc mới, đôi mắt của Du An nửa mở nửa nhắm, cô chậm rãi nói: "Cán bộ Tạ, tôi nghĩ mình có thể bị sốt rồi cảm thấy hơi chóng mặt…."

Trước khi Du An nói xong, Tạ Uyên không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhiệt kế điện tử và "bíp" nó lên trán cô.

Anh nhìn con số màu xanh lục hiển thị trên nhiệt kế, bình tĩnh nói: “Sức khỏe của cô không sao, có thể tiếp tục làm việc.”

Lời bào chữa của Du An nghẹn lại trong cổ họng mà cô chưa kịp nói hết. Cô nghi ngờ liếc nhìn nhiệt kế trong tay Tạ Uyên, “Nhiệt kế của cậu hỏng à?”

Tạ Uyên khẳng định: “Đây là lô thiết bị mới của đội ngũ y tế, sẽ không có vấn đề gì.” Du An đột nhiên uể oải.

Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Tạ Uyên, lịch làm việc hàng ngày của Du An được sắp xếp rõ ràng.

Bất cứ khi nào Du An chuẩn bị ra tay và muốn làm nó hoàn toàn rối tung lên, Tạ Uyên sẽ treo một củ cà rốt mới trước mắt cô, chẳng hạn như bữa tiệc hải sản ngày hôm đó.

Hôm nay, sau khi Du An thưởng thức xong xiên lẩu đêm khuya, cô lau vết dầu đỏ trên môi với vẻ mặt nghiêm túc.

Cô không thể sa đoạ như thế này được.

Cuộc đời cá muối của cô sao có thể vì vài bữa ăn ngon mà thoả hiệp được chứ. Du An bắt đầu tránh mặt Tạ Uyên mỗi ngày. Cô đôi khi biến thành một con chim Bắc Sơn và ngủ trong chiếc tổ mềm mại ấm cúng của mình.

Đôi khi cô giả vờ là một cây xương rồng, và lặng lẽ hòa vào gia đình xương rồng trên bậu cửa sổ.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Vì một số lý do, Tạ Uyên luôn có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của cô. Du An thậm chí còn nghi ngờ rằng năng lực của Tạ Uyên không chỉ có thể nhìn thấu lòng người mà còn có thể nhìn thấu mọi lớp ngụy trang.

Du An cảm thấy rằng việc biến đổi thành bất kỳ vật thật nào là không an toàn và cô cần nghiên cứu một phương pháp biến đổi mới.

Du An dồn hết tâm sức vào việc nghiên cứu và rèn luyện khả năng của mình.

Nỗ lực của một con cá mặn thường là để trở thành một con cá mặn hơn.

Một tuần sau, Du An thành công biến mình thành người trong suốt.

Khi cô ấy lần đầu tiên đi ngang qua Tạ Uyên mà không bị anh chú ý, Du An gần như muốn đốt một tràng pháo phấn khích. Không có gì là không thể đạt được.

Du An đã giải thích đầy đủ tính đúng đắn của câu nói này bằng những hành động thiết thực.

Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc của cô chỉ kéo dài chưa đầy một ngày.

Thủ phạm chấm dứt cuộc đời câu cá hạnh phúc của cô là Jenny, người có nhận thức tuyệt đối.

Khi Jenny chỉ vào đám mây không khí trên chiếc ghế xếp trong sân và thì thầm với Tạ Uyên để nhận dạng cô.

Trong đầu Du An chỉ có một suy nghĩ, nhân vật chính và nhân vật phản diện thật sự không thể chung sống hòa thuận.

Tạ Uyên tiễn Jenny đang lo lắng đi, và nói một cách ấm áp với cái ghế tựa: "Quản giáo, đến giờ làm việc rồi."

Du An nhìn anh chằm chằm, không muốn nói.

Tạ Uyên trong mắt hiện lên một tia ý cười, "Cô vẫn nên xuất hiện thôi."

Không khí gợn sóng từng tầng, Du An miễn cưỡng hiện ra thân ảnh.

Tạ Uyên nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, suy nghĩ một chút, từ trong đống tài liệu mang theo lấy ra một bản báo cáo có dán nhãn đỏ.

“Những tài liệu khác có thể trì hoãn xử lý, những tài liệu này gấp hơn.”

Du An nhìn lướt qua độ dày của bản báo cáo, sau đó so sánh chiều cao của chồng tài liệu, cảm thấy hình như mình có thể làm được. Cô cố gắng hết sức để vui lên và nhận báo cáo từ Tạ Uyên.

Du An lật hai trang, bất giác khẽ nhíu mày.

“Thuộc địa tinh 017 sắp cùng quân đội hòa đàm.”

Tạ Uyên gật đầu, “Thuộc địa tinh 017 là nơi có khoáng thạch tinh khiết, ngoại trừ tài nguyên khoáng sản, những tài nguyên khác thật sự rất khan hiếm, cuộc chiến này họ đã chiến đấu rất khó khăn. "

"Quân bộ đưa ra một mức giá cao cho quân nổi dậy cấp cao của 017, không chỉ đồng ý di dời họ và gia đình đến các hành tinh bình thường, mà còn ban cho họ tư cách công dân chính thức của đế quốc. Các thủ lĩnh hàng đầu của quân nổi dậy đã hoàn toàn bị lung lay. "

Du An nhíu mày, "Đột nhiên lãnh đạo đầu hàng, vậy những quân dân phía sau thì phải làm sao? Chẳng phải sẽ bị tàn sát sao?”

Tạ Uyên: " Đúng vậy, tình báo của chúng ta ở tiền tuyến truyền tin tức tới, quân bộ sau khi hoà đàm thành công ở thuộc địa 017, sẽ có những thủ đoạn tàn khốc với người dân, như một lời cảnh báo cho các hành tinh thuộc địa khác.”

Du An ánh mắt lóe lên, "Hòa đàm này nhất định không thể để cho bọn họ thuận lợi tiến hành. "

Vào ngày đàm phán hòa bình, Du An và Cái bóng bí mật đến hành tinh thuộc địa 017. Địa điểm tổ chức đàm phán hòa bình là một phòng hội nghị tạm thời do quân đội thiết lập ở phía trước,

Các cửa sổ bằng kính trong suốt của phòng hội nghị là nơi rất thuận tiện để Du An và Cái bóng hạ cánh.

Du An biến mình thành người trong suốt và bước ra từ cửa sổ.

Cô bình tĩnh đi dạo quanh phòng họp, ánh mắt chuyển từ các tướng lĩnh đàm phán của bộ quân sự sang đại diện của quân nổi dậy .

Các bên đàm phán ngồi hai bên bàn hội nghị, tranh luận gay gắt về từng chi tiết trong sổ đàm phán,

Du An bước đến bàn hội nghị thò đầu ra nhìn toàn cảnh nội dung của sổ đàm phán .

[Phía đế quốc hứa sẽ ban cho phiến quân cấp cao Yok Misso và Dart Hank….]

Du An nhanh chóng quét qua một loạt tên tuổi, dừng lại ở điều kiện cụ thể: [….Cung cấp thân phận công dân của Tinh cầu Cấp D trở lên, cung cấp 100 vạn Tinh tệ, đồng thời quân khởi nghĩa phải cung cấp danh sách của tất cả danh sách người đã tham gia khởi nghĩa, đồng thời phối hợp với quân đội của đế quốc để quét sạch những người nổi dậy trên thực dân Tinh 017…]

Du An không thể không nguyền rủa trong lòng, đúng là mấy kẻ tham lam.

Cô bĩu môi nhìn hai bên vừa thương lượng điều kiện giao dịch. Thủ lĩnh của quân nổi dậy đang nhặt một cây bút ký màu đen, mở nắp và chuẩn bị ký hiệp định.

Thời điểm đầu bút chạm vào mặt giấy, Du An lặng lẽ nhéo đầu trên của thân bút, khiến cho chỗ ký tên tạo thành mấy nét nguệch ngoạc.

Thủ lĩnh của phiến quân nhìn cây bút đột nhiên mất kiểm soát trong tay, và sắc mặt của anh ta thay đổi.

Bộ phận đàm phán của quân đội cũng trở nên lạnh lùng, nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó mỉa mai, anh ta sắc bén nói: “Ý anh là anh không hài lòng với điều kiện của chúng tôi?”

Thủ lĩnh của phiến quân nắm lấy ống đựng bút lủng lẳng, vội vàng giải thích nói: “Không phải, không phải do tôi đâu.”

Thương nghị viên hừ lạnh một tiếng, “Bút ở trong tay anh, anh không viết, còn có ai có thể viết?”

Phản quân thủ lĩnh vội vàng biện bạch, “ Tôi nói không phải tôi mà" Anh chưa nói xong, Du An đã nắm lấy tay anh, vung cây bút ký vào mặt nhà đàm phán quân sự.

Người đàm phán mất cảnh giác trong giây lát, và mực từ đầu bút để lại một vết mực đen ngộ nghĩnh trên mặt anh ta.

Hắn cảm giác được trên má có chút ngứa ran, hắc sắc con ngươi không khỏi lửa giận bừng bừng, "Anh đùa với tôi phải không?” Mồ hôi lạnh suýt chút nữa rơi xuống trên trán thủ lĩnh phiến quân.

Thật là quỷ dị, cây bút này hình như có tâm tư của chính nó, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

“Không, tôi thật sự không có làm.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Du An lại khống chế vung tay, vung thẳng vào mặt nhà đàm phán quân sự.

Thủ lĩnh của quân phản loạn mở to mắt nhìn, môi bất giác run lên.

Chuyện gì xảy ra, không phải cây bút mất kiểm soát mà là tay của anh ta, thấy mình bị tát vào mặt, nhà đàm phán quân sự đã rất tức giận.

Anh ta chặn tay đối thủ, bước tới và túm lấy cổ áo của thủ lĩnh quân nổi dậy.

"Anh thật to gan, trước đó anh nói muốn chân chính hoà đàm, đây là hoà đàm mà anh nói đấy hả?"

Phản quân thủ lĩnh vừa muốn thoát khỏi xiềng xích, vừa lo lắng chính mình sẽ lại mất khống chế, cố gắng thoát ra.

Du An không cho hắn cơ hội này, cô cứ như vậy đi thẳng. Sau đó cho nhà đàm phán quân sự một cú hích.

Khoảnh khắc đối thủ cúi đầu, Du An đã nắm lấy cổ tay của thủ lĩnh quân nổi dậy và đấm mạnh vào đối thủ.

Người đàm phán của bộ phận quân sự đã hoàn toàn tức giận trước cú đấm thực sự này, và anh ta nhanh chóng đáp trả bằng một cú đấm từ thủ lĩnh của quân nổi dậy như một phản xạ.

Các thủ lĩnh cao cấp khác của quân nổi dậy ngồi ở phía sau vẫn còn bối rối trước tình huống bất ngờ này, nhưng khi thấy thủ lĩnh bị đánh, tất cả đều cùng nhau lao lên bất kể tình huống nào.

Thấy vậy, các cấp dưới khác của quân bộ vội vã tiến lên tham gia hỗn chiến vì sợ mất phe của mình.

Phòng họp bỗng xôn xao.

Tiếng nắm đấm đánh vào người nghẹn ngào xen lẫn với tiếng rêи ɾỉ xen lẫn trách mắng, đan xen trong phòng họp.

Du An nhanh nhẹn chạy tới chạy lui giữa hai bên trong trận hỗn chiến, thỉnh thoảng vấp phải một người và tát người khác một bạt tai.

Những người bị tấn công ngay lập tức trả đũa đối thủ của họ bằng những thủ đoạn bạo lực hơn, và không ai chú ý đến Du An, người đang âm thầm tấn công một cách bí mật.

Du An đang bận đổ thêm dầu vào lửa, Cái bóng cũng không nhàn rỗi ở bên ngoài.

Anh ta lần lượt đốt cháy nhiều gói thuốc nổ ở một khoảng trống cách phòng họp một khoảng.

Tiếng bom điếc tai lọt vào tai hai bên trong cuộc hỗn chiến trong phòng hội nghị, chỉ có một ý nghĩa rằng cuộc đàm phán hòa bình này là một cái bẫy do bên kia giăng ra.

Đó là diệt sạch đối phương, sự cảnh giác trong lòng của cả hai bên ngay lập tức được nâng lên mức cao nhất, và họ bắt đầu rút lui trong khi chiến đấu.

Một lúc sau, trong phòng họp không còn ai, chỉ còn lại một đống hỗn độn bàn ghế và tài liệu vương vãi.

Nhiệm vụ phá vỡ cuộc đàm phán đã hoàn thành xuất sắc.

Du An nhặt trên mặt đất quyển đàm phán có dấu ấn của quân khu, quyển đàm phán này trong lúc hỗn chiến bị giẫm lên vài lần, giấy hơi rách, trên đó có rất nhiều bụi và vết chân đen.

Cô lắc cuốn sổ đàm phán và cất nó đi một cách cẩn thận.

Sau khi Du An và Cái bóng làm xong việc, họ nhanh chóng rời khỏi thực dân Tinh 017.

Trở lại Thái Tài Tinh, việc đầu tiên mà Du An làm là đưa sổ đàm phán cho Tóc xanh: “Đăng lên Tinh võng đi, hãy sử dụng giọng điệu của quân nổi dậy để vạch trần tài liệu đàm phán này."

“ Nhất định phải lên lên án mạnh mẽ quân bộ, đã dùng những thủ đoạn đê tiện để thu mua quân khởi nghĩa, nhưng quân khởi nghĩa đã “thẳng thừng” nghiêm khắc từ chối, sẽ chiến đấu với quân đội đến cùng."

Tóc xanh cười toe toét trả lời: "Cô đang đưa quân nổi dậy lên tầm cao về mặt đạo đức, khiến họ chả còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu với quân bộ.”

Du An chắp tay, "Dù sao hôm nay bọn họ cũng đã xé rách mặt rồi, ít nhất tôi có thể giúp bọn họ lợi dụng chính nghĩa, bọn họ nên cảm ơn tôi vì đã không trực tiếp tiết lộ chuyện nhỏ bẩn thỉu của bọn họ."

Tóc xanh cất sổ đàm phán đi: "Quân Bộ lần này sẽ rất tức giận, và họ đã bị đồng minh của mình đâm cho một dao."

“Họ đáng bị như vậy," Du An vỗ vai Tóc xanh, "Tôi sẽ giao công việc hoàn thiện này cho anh."

Tóc xanh hất hai ngón tay vào nhau, giơ lên

trán làm động tác chào.

"Đừng lo, tôi sẽ giải quyết chuyện này gọn gàng."
« Chương TrướcChương Tiếp »