- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)
- Chương 106
Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)
Chương 106
Quân nổi dậy của các ngôi sao thuộc địa đã tiến lên bằng mọi cách, với tinh thần cao độ, lần lượt giành lại các lãnh thổ do tổng hành dinh quân sự trước đó chiếm giữ.
Đội quân đế quốc đang rút lui dần dần, và tinh thần của họ rất uể oải.
Cùng với thời tiết ngày càng nóng bức, khu vực biên giới có rất nhiều muỗi rừng, rất nhiều binh lính đều có triệu chứng bị bệnh, hiệu quả chiến đấu giảm đi rất nhiều, toàn bộ biên giới của đế quốc đều bị mây mù chiến tranh bao phủ.
Người đứng đầu Quân đội nhìn báo cáo chiến đấu hàng ngày do cấp dưới gửi đến, và nếp nhăn giữa hai lông mày ngày càng sâu, và ông dường như đã già đi vài tuổi.
Khi đội quân đầu tiên phải rút khỏi ngôi sao thuộc địa dưới sự bao vây của quân nổi dậy, toàn bộ mạng lưới ngôi sao đang sôi sục.
Người của đế quốc lần lượt đặt câu hỏi, người nộp thuế hàng năm nộp nhiều thuế phí như vậy, một phần lớn là quân bộ chi tiêu quân sự, lại nuôi dưỡng một đội ngũ bất tài như vậy, người phát ngôn của quân bộ chính là bận rộn mỗi ngày. Sau đó, một bài phát biểu đã được phát hành thông qua các phương tiện truyền thông.
Mặc dù họ đã cố gắng hết sức để xoa dịu tâm trạng của người dân nhưng hiệu quả không đáng kể.
Các cuộc biểu tình thậm chí đã bắt đầu trên đường phố của đế chế, bày tỏ sự không hài lòng với những người nắm quyền.
Dưới áp lực to lớn, bộ trưởng quân sự đã ban hành lệnh mới cho những đội quân vẫn đang chiến đấu trên các hành tinh thuộc địa khác. Phòng thủ nghiêm ngặt, chỉ chiến đấu chứ không rút lui.
Vô tình, quân đội của Đế quốc đã chuyển từ phe tấn công sang phe phòng thủ.
Các báo cáo về trận chiến tiền tuyến lần lượt được gửi đến Du An thông qua kênh bí mật giữa các dị tộc.
Du An nhìn lịch trình quân nhu đợt tiếp theo của quân khu, trong mắt hiện lên một tia âm trầm.
“Tôi nhớ rõ thuộc địa tinh 058 cùng thuộc địa tinh 074, vũ khí cùng lương thực cơ hồ cạn kiệt.”
Tạ Uyên gật đầu, “Chiến tranh kéo dài quá lâu, thuộc địa tinh hậu cần cũng khó có thể chống đỡ thời gian dài. "
Du An nhếch khóe môi, "Lần quân nhu này có thể coi như là một cơn mưa to sau bao ngày nắng hạn, bảo Cái bóng đi một chuyến đi, để cho nhiều quân nhu tuột mất khỏi tay, thật đáng tiếc."
Tạ Uyên chần chờ ngừng một chút,
"Cô muốn trực tiếp đưa những quân nhu này đến thuộc địa tinh sao?"
Du An dùng đầu ngón tay gõ gõ trên bàn, "Không, trước tiên đem một loạt quân nhu gửi đi, giúp họ vượt qua nguy cấp, còn lại họ phải dựa vào chính mình."
Hai ngày sau, hàng chục phi thuyền do quân đội phái ra tiền tuyến đã bị cướp, khiến quân đội vốn đã nghèo càng thêm khốn đốn.
Chưa kể những cảm xúc phức tạp mà binh lính trên chiến trường cảm thấy khi họ nhìn thấy những vũ khí lẽ ra phải giao cho họ, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện trong tay kẻ thù.
Ngay sau khi vấn đề được đưa ra, quân đội đã ngay lập tức bắt đầu một cuộc điều tra nội bộ.
Tất cả mọi người trong quân đội đều hoảng sợ, và tất cả mọi người đều đầy nghi ngờ.
Mà dị tộc đã thay đổi diện mạo và trà trộn vào bộ phận hậu cần của tổng hành dinh quân đội đã lặng lẽ rút lui dưới sự hỗ trợ của Cái bóng.
Ngoại trừ các nguồn cung cấp khẩn cấp được gửi đến tiền tuyến, các nguồn dự trữ quân sự khác đã được gửi trở lại Thái Tài Tinh.
Kho vũ khí của Thái Tài Tinh lại được mở rộng, và từng mét vuông của nhà kho đều được lấp đầy.
Du An cảm nhận trọn vẹn niềm vui găm hàng. Đặc biệt là găm hàng của người khác.
Không giống như tiền tuyến nơi thuốc súng ở khắp mọi nơi, Thái Tài Tinh đầy nắng giống như một thiên đường.
Những cây trồng cuối xuân đã phát triển thành những mảng xanh tươi tốt trên bãi đất rộng mênh mông, nhấp nhô theo gió, mang theo những làn sóng xanh rầm rì.
Chiều nay, Du An lái chiếc xe tuần tra đã được Lord đại tu toàn bộ dọc theo con đường ven ruộng, ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa của căn cứ.
Tóc xanh ngồi ở ghế phụ, còn Tạ Uyên từ chối tuần tra với lý do bận công việc.
Tóc xanh đánh dấu khu vực sau khi tuần tra, bối rối nói: "Trợ lý Tạ, anh ấy có nhiều việc phải làm sao? Anh ấy thậm chí không có thời gian rảnh để đi tuần tra?”
Du An ánh mắt hơi mơ hồ: " Tạ Uyên đơn giản là không muốn đi ô tô.”
Nói chính xác hơn, đó phải là ô tô của tôi.
Du An ở trong lòng bổ sung nửa câu sau.
Tóc xanh gãi đầu, “Trợ lsy Tạ, anh ấy có bị say tàu xe không?”
Du An mơ hồ nói, “Có thể.”
Có xe tuần trat hay cho việc đi bộ, cuộc tuần tra hôm nay sẽ sớm kết thúc.
Khi Du An trở lại văn phòng, cô nhìn thấy Cái bóng đang cầm hai quả dưa hấu lớn ướp đá.
Đôi mắt Du An sáng rực
Cô vội vàng tiến lên hai bước, chủ động lấy một quả dưa hấu từ trong tay Cái bóng
Trên mặt quả dưa hấu có một chút nước lạnh, dường như theo lòng bàn tay lan tràn đến tận đáy lòng.
Du An dùng tay vỗ vào quả dưa hấu, âm thanh trong trẻo rõ ràng, có vẻ là một quả dưa ngon đấy.
“Đây là thành quả do Tóc ngắn trồng sao?”
Ngoài việc cho Tiểu Lục và Tiểu Viên ăn và chăm sóc hàng ngày, Tóc ngắn dành thời gian còn lại của mình trên mảnh đất do Khỉ gầy canh tác.
Tóc ngắn đã vạch ra một số cánh đồng thử nghiệm, chuyên canh tác các loại dưa và trái cây.
Các loại dưa và trái cây do Tóc ngắn trồng không chỉ có hình dáng đẹp mà còn nhiều nước, thậm chí độ ngọt cũng vừa phải, rất được ưa chuộng ở căn cứ.
"Đúng vậy, lô dưa mà Tóc ngắn nói không có hạt."
Cái bóng lấy ra một con dao cắt dưa hấu, "cạch" một tiếng cắt quả dưa hấu thành hai. Lộ ra thịt quả đỏ au, tươi mọng như thấm vào ruột gan người ta, đặc biệt là bề mặt nó láng mịn tươi xốp không có một miếng hạt nào
Du An hận không thể chờ đợi lấy ra một cái muỗng, đào moi một miếng cùi hình bán nguyệt ở giữa quả dưa hấu cho vào miệng.
Một giây sau, vị ngọt mát tràn ngập đầu lưỡi, xua tan một tia mệt mỏi cuối cùng trên cơ thể.
Du An hài lòng híp mắt, đúng là mùi của mùa hè.
Ăn xong nửa quả dưa, Du An bắt đầu chậm rãi làm việc.
Căn cứ hết thảy công việc dần dần đi đúng quỹ đạo, quân bộ cùng quốc hội bị chiến tranh kéo xuống, không có tâm tình tìm phiền toái.
Ngay khi những ngày yên bình, thuộc tính cá mặn của cô bắt đầu chiếm thế thượng phong.
Chậm rãi mở một bản báo cáo, Du An vừa lấy bút ra kéo hai lần, lại cảm thấy bút không trơn.
Cô nhìn chằm chằm vào ngòi bút một lúc lâu, nhưng không thấy có gì sai. Lúc trước rõ ràng còn dùng tốt mà nhỉ, phải tìm cái khác mới được. Du An bắt đầu lục lọi các ngăn kéo.
Cô tìm thấy trong ngăn kéo một ái bấm móng tay. Du An nhìn móng tay của chính mình, có hơi dài rồi, phải cắt đi thôi.
Trong văn phòng vang lên tiếng “tách, tách” Sau khi cắt xong, cô cất nó vào ngăn kéo. Lại phát hiện ngăn kéo này có chút lung tung. Du An sờ sờ cằm, rồi quyết định thu dọn cái ngăn kéo, rồi bắt đầu dọn dẹp cả văn phòng.
Hồ sơ trong ngăn tù đã được sắp xếp gọn gang, trên bàn đã không còn bụi, những chậu hoa trên tầng thượng đã được tưới nước, chim Bắc Sơn đã được cho ăn…
Hai giờ sau, Du An nhìn căn phòng đã rực rỡ hẳn lên, rất có cảm giác thành tựu. Bây giờ văn phòng trông thuận mắt hơn nhiều. Lúc cô đang duỗi chân duỗi tay để dãn cơ, Tạ Uyên đột nhiên đẩy cửa tiến vào:
“Những báo cáo buổi sáng tôi đưa cho cô, cô đã phê duyệt xong chưa?
Du An thao bản năng chột dạ mà liếc về phía bàn, báo cáo vẫn đang nằm đó và chỉ mở đến trang đầu tiên.
Cô ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Tôi vừa mới có việc bận, anh tý nữa hãy quay lại.”
Tạ Uyên hoài nghi nhìn cô, sau đò ngồi xuống ghế sô pha gần đó: “Không vội, tôi ngồi ở đây chờ cô phê duyệt xong. Nếu cô không có chuyện gì, theo tốc độ thường ngày báo cáo này cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Sắc mặt Du An đơ hết cả ra. Trên ghế sô pha có một người ngồi trông coi, Du An rốt cuộc bỏ ý định lười biếng, thành thành thật thật mà ngồi trên ghế xem báo cáo.
Đọc được hai dòng, Du An không tự giác mà ngáp một cái rõ to. Ánh mắt Tạ Uyên sắc lẹm. Du An thấy chột dạ, nói nhỏ: “Có lẽ anh không biết, chứ lúc tôi mệt thì không có tâm trạng làm việc đâu.”
Tạ Uyên ngay cả mí mắt cũng không nâng lên: “À nghĩa là lúc cô đói bụng thì sẽ không làm việc được?”
Du An sờ sờ cái bụng cũng không đói lắm của mình, đang muốn da mặt dày đồng ý thì Tạ Uyên lại nói tiếp: “Hay là không tưới nước cho cây xương rồng, không cho chim Bắc Sơn ăn, không có pha trà…thì không thể làm việc được?”
Du An cười gượng, cúi đầu tránh ánh mắt của Tạ Uyên…
Trong văn phòng rốt cuộc có âm thanh của tiếng lật giấy, Tạ Uyên lấy máy liên lạc, nhắn tin với Cái bóng:
[Đi Tate Tinh mua một phần hải sản tươi ngon về đây.]
Cái bóng: [Tate Tinh xa lắm đấy, đi Hoà Hà Tinh cũng được mà, noi đó cũng có rất nhiều hải sản ngon.]
Tạ Uyên: [Giám ngục trưởng xem trang mỹ thực của Tate Tinh đã hai ngày rồi. Hiện tại anh đi liền đi, chắc là vẫn còn kịp trước bữa tối đấy.]
Không đợi Cái bóng hồi âm, Tạ Uyên nhắn tiếp: [Mặt nạ dưỡng da tháng sau của cậu tôi trả tiền cho.]
Cái bóng nhắn lại: [đi luôn bây giờ đây.]
Sau khi hoàn thành xong bản báo cáo, Du An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vươn vai duỗi người tạ ra tiếng kêu răng rắc.
Du An đem tất cả các bản báo cáo gộp lại, đứng dạy nói: “Phê xong rồi, tôi muốn măng chim Bắc Sơn dạo quanh căn cứ.”
Lúc Du An chuẩn bị rời đi, Tạ Uyên nhìn thoáng qua thời gian, không nhanh không chậm mà nói: “Nhưng mà tôi vừa mới đặt một phần ăn hải sản đắt tiền ở Tate Tinh đấy, tính thời gian thì Cái bóng sắp mang về rồi.”
Du An trợn tròn đôi mắt: “Phần ăn hải sản xa hoa?”
Tạ Yyeen gật đầu. Du An theo bản năng nuốt nước miếng: “Không phải là bài quảng cáo [đến Tate Tinh để thưởng thức hải sản ngon tuyệt cú mèo] kia chứ?”
Tạ Uyên mỉm cười: “Chính là nó.”
Du An thuận tay ném chim Bắc Sơn vào tổ, lập tực ngồi trên ghế, nom bộ rất ngoan ngoãn…
Trong lúc đó, Cái bóng đã mang một loạt các hộp đồ ăn được đong gói tinh xảo, để trên bàn: [Cá biển hấp, sò biển chưng tỏi, tôm hùm nướng than, rau trộn nghêu sọc..]
Du An hai mắt toả sáng, túm lấy chiếc đũa, gắp một miếng ăn thử, lại bị Tạ Uyên ngăn lại: “Giám ngục trưởng, ngày mai còn có mấy bản báo cáo muốn…”
Du An bây giờ trong mắt chỉ để ý bữa tiệc hải sản mê người, nào có nghĩ đến việc khác. Cô xua tay: “Được, được”
Tạ Uyên cong cong đôi mắt: “Giữa trưa ngày mai có thể xong không?”
Du An: “Không thành vấn đề.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)
- Chương 106