Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cai Ngục Cô Chỉ Muốn Làm Cá Muối Thôi (Tinh Tế)

Chương 101

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay khi Bộ trưởng đang đau đầu vì khoản bồi thường, Du An lại đâm sau lưng ông ta thêm một phát. Cô tự tin cộng tiền ăn, tiền thuốc men, tiền ở của binh lính vào hợp đồng bồi thường,

Ngày nào quân khu còn trì hoãn, giá cả sẽ tăng lên một phần.

Tóc xanh nhìn thấy thì vô cùng kinh hãi, sợ quân bộ trở mặt không chịu chuyện làm ăn này.

Du An khá hào phóng, thậm chí còn tỏ ra thương xót, cho phép những người lính bị bắt đó viết thư cho gia đình họ, sau đó được Tóc xanh tải lên Tinh võng.

Một bức thư gia đình ấm áp được lan truyền rộng rãi trên mạng, điều này đã đảo ngược rất nhiều thành kiến

của người thường đối với dị tộc.

"Các dị tộc không đáng sợ như trong truyền thuyết, điều này cũng khá hợp lý. Bọn họ không chỉ cho quân địch ăn đồ ăn thức uống ngon, còn giúp chuyển thư cho người nhà."

“Nhưng Quân bộ động tác cũng chậm quá, chuộc lại binh lính của mình mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì…"

Tóc xanh đang bận hướng dẫn dư luận trên Tinh võng dưới sự chỉ đạo của Du An.

Ý tưởng chính là tạo ra một hình ảnh thân thiện về sự đoàn kết và tình bạn của dị tộc, và sự chung sống hòa bình với những người bình thường.

Đồng thời, đạp mạnh quân đội xuống bùn.

Khi quân đội nhận ra rằng xu hướng dư luận đang trở nên tồi tệ hơn và phải nghiến răng đáp ứng yêu cầu bồi thường của Du An, hình tượng

của họ trong dân chúng đã chạm đến đáy.

Bộ trưởng tức giận đến khóe môi phồng rộp, trận chiến này thật sự là mất cả chì lẫn chài. Ông ta nghiến răng và yêu cầu cấp dưới gửi tiền bồi thường cho Du An để đổi lấy tất cả những người lính bị bắt.

Với thái độ thận trọng, đôi bên ấn định địa điểm bàn giao ở giữa một hành tinh trung gian.

Bộ trưởng quân sự đã nín thở trong toàn bộ quá trình, sợ rằng trong quá trình bàn giao sẽ xảy ra sai sót. May mắn thay, Du An sau khi kiếm được số tiền này cũng hài lòng, đếm tiền xong liền thả người đi.

Bộ trưởng nhìn tàn quân uể oải cùng bại tướng trên phi thuyền lớn, không khỏi nổi giận. Nhưng vào lúc này, Du An đã đưa ra một thông báo mới trên Tinh Võng,

Thái Tài Tinh hoan nghênh sự xuất hiện của tất cả dị tộc, họ muốn cho những dị tộc trước giờ phải trốn đông trốn tây một ngôi nhà.

Thông báo này lại khiến Tinh võng nổ tung rồi. Những dị tộc đã ẩn náu trong lãnh thổ của đế chế trong một thời gian dài đang ngo ngoe rục rịch.

Nếu có thể sống quang minh chính đại dưới ánh mặt trời thì có ai nguyện ý sống ẩn mình trong bóng tối đâu

Ở mọi ngóc ngách của đế chế, vô số dị tộc tầm thường bắt đầu lẻn vào Thái Tài Tinh.

Bộ trưởng Bộ Quân sự gần như muốn ngất đi. Du An cướp tiền còn chưa đủ, hiện tại lại bắt đầu công khai cướp người.

Đồng thời, quốc hội cũng triệu tập phiên họp khẩn cấp để thông báo.

Nghị viên Harriet trầm giọng nói: "Thưa ngài Chủ tịch Quốc hội, nhóm dị tộc này quá táo bạo. Bọn họ không những chiếm Thái Tài Tinh, lại công khai chiêu mộ dị tộc, đây là khıêυ khí©h uy quyền của đế quốc."

Người đàn ông lớn tuổi ngồi trên bàn dài: “Harriet, anh vẫn luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.”

Ủy viên hội đồng Liam, người luôn có mâu thuẫn với Harriet, không khỏi chế nhạo: “Harriet, thứ mà dị tộc chiếm giữ chỉ là một hành tinh nhỏ bị bỏ rơi, thì có thể làm được gì cơ chứ."

“Quan trọng nhất là nếu giữ chúng lại, chúng có thể mang đến cho quân bộ một loạt rắc rối. Những ngày này, quân bộ đã ăn khổ rất nhiều lần. "

Người đứng đầu không nói gì, nhưng đuôi lông mày hơi hơi giãn ra, hiển nhiên là đồng ý với Liam.

Ủy viên hội đồng Harriet vẫn không tin, "Chúng ta cứ thế nhìn những dị tộc chạy đến Thái Tài Tinh và để chúng dần dần lớn mạnh sao?"

Đôi mắt Liam lóe lên một màu đen tối, "Điều này không phải là đúng lúc hay sao? Những dị tộc này giống như những con chuột trong nhà, dù thế nào cũng bắt mãi không hết, bây giờ bọn họ đều tập trung ở Thái Tài Tinh, điều này cũng giúp chúng ta tiết kiệm công sức tìm người.”

Harriet nghị viên không khỏi kinh ngạc, “Nhưng quân bộ liên tiếp gặp phải thất bại.”

Liam khinh thường nói, “Đó là bởi vì quân bộ không đủ năng lực, hàng năm lấy nhiều quân lương như vậy, tôi cũng không biết phải họ làm việc kiểu gì nưa. Vừa đúng lúc, chúng ta có thể nhân cơ hội này một lần nữa đề xuất thành lập đội bảo vệ của Quốc hội để phân tán quyền lực quân sự. "

Trên mặt người đứng đầu hiện lên vẻ hài lòng, lời nói của Liam rất hợp ý ông ta.

Các dị tộc của Thái Tài Tinh chỉ có vài trăm người. Ngay cả khi cộng tất cả các dị tộc hiện có trong đế chế, thì đó cũng chỉ là một giọt nước nhỏ nhoi so với dân số của đế chế.

Chỉ có Bộ quân sự mới là rắc rối lớn của họ.

Quốc hội và bộ quân sự đã duy trì một cuộc đấu tranh quyền lực trong hàng trăm năm, và đã đến lúc có người chiến thắng trong thế hệ này.

Lúc này, Thái Tài Tinh đang chuẩn bị cho những người nhập cư mới.

Tạ Uyên khoanh tròn một khu vực trên bản đồ Thái Tài Tinh, "Mặc dù chúng ta đón tiếp các dị tộc, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng quân đội nhân cơ hội cài gián điệp vào đó. Người mới đến có thể cho phép ở ngoại vi trước, khu trung tâm tạm thời chưa mở…”

“Răng rắc" Du An vừa gặm cà rốt vừa gật đầu đồng ý

“ Vừa lúc những binh lính trước đó đã xây dựng được kha khá rồi, trước mắt thì dùng tạm vậy. Nếu sau này dân số tiếp tục mở rộng, họ có thể được cấp đất để tự xây dựng. "

" Để cho Lila. Lord và bác sĩ cùng kiểm tra những dị tộc mới tới. Nếu có người thích hợp, chúng sẽ được phân phối cho họ, nếu không, họ sẽ đến gặp tôi mỗi ngày để phàn nàn về sự thiếu thốn của nhân lực. "

Tạ Uyên vô thức nói thêm, "Người cần nhân lực nhất chắc là Khỉ gầy.”

Du An yên lặng sờ sờ chóp mũi của mình: "Vậy lần này nếu có người khả nghi, liền đưa cho Khỉ Gầy."

Mặc dù Khỉ gầy nhiều mưu mô, nhưng khi anh ta dành suy nghĩ của mình cho những người có động cơ thầm kín, hiệu quả vẫn tốt.

Lúc này,Tạ Uyên đặt ra một câu hỏi mới: "Gần đây có nhiều người đề cập rằng căn cứ của chúng ta nên có một tên mới của riêng mình. "

Du -người không biết đặt tên- An ngây ngẩn cả người

Cô nghĩ đến cái tên Tiểu Viên mà cô đã dành một ngày để đặt cho cây xương rồng.

Cô nhìn cây xương rồng số 1, số 2, số 3, số 4 trên bậu cửa sổ, lại nhìn con chim Bắc Sơn đến nay vẫn chưa biết tên, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Không phải chúng ta đang ở Thái Tài Tinh sao? Vậy thì lấy tên Liên minh Thái Tài nhé."

Tạ Uyên mới uống được nửa ngụm trà thì bị sặc trà.

Hắn cố hết sức ngữ khí nói: "Chỉ sợ cái tên này không đủ uy nghiêm."

Du An bất giác nhíu mày, sau nửa canh giờ vắt óc suy nghĩ, hai mắt sáng lên, lớn tiếng nói: " Căn cứ này là sở hữu của dị tộc, không phải do mỗi tôi làm chủ. Không bằng chúng ta tiếp thu ý kiến của mọi người, để từng người nêu ra ý kiến, sau đó bỏ phiếu quyết định.”

Tạ Uyên nhìn bộ dáng oai phong lẫm liệt của Du An không khỏi nhếch lên khóe môi: “Được, tôi gọi mọi người nói chuyện.”

Du An nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Tạ Uyên, thở phào nhẹ nhõm. Tốt lắm, đã phân phát thành công nhiệm vụ quan trọng đặt tên cho mọi người.

Du An trong lòng tán thưởng chính mình, quả nhiên là cô.

Sau một số cuộc thảo luận, các dị tộc khác đã nghĩ ra một cái tên mới là Liên minh Tự do.

Tạ Uyên trong lòng gật đầu, cái tên này hay.

Lúc này, một dị tộc không rõ danh tính đột nhiên mở miệng, "Tạ trợ lý ơi, vừa rồi không phải nói Giám ngục trưởng cũng nghĩ ra một cái tên sao? Chúng ta cùng nhau bỏ phiếu hai cái tên đi."

Tạ Uyên nhíu máy, sao mình lại lắm miệng thế nhỉ?

Du An ngẩn ra một chút, nhưng mà cô cũng không cảm thấy cái tên mình đặt có vấn đề gì. Cô sảng khoái nói: “Tôi đặt tên là Liên minh Thái Tài.”

Dị tộc phía dưới đột nhiên an tĩnh. Thái Tài Tinh là một hành tinh nông nghiệp, đặt tên như vậy không có gì kỳ quái. Nhưng lấy tên đó để đặt tên cho Liên minh của họ, nghe cứ kỳ quá ta ơi.

*Edit: Bởi vì chữ 菜 (Hán tự: Thái) trong tên của Thái Tài Tinh có nghĩa là Rau, thức ăn, đồ ăn. Nên khi đặt tên mọi người mới thấy rất kỳ lạ. Dịch ra thì có ý nghĩa kiểu Liên minh rau cỏ hay Liên minh thức ăn.

Du An nhìn đám người không nói câu nào, mờ mịt hỏi: “Tên này không hay sao?”

Người vừa mới đưa ra yêu cầu bỏ phiểu nói: “Không, không có vấn đề gì cả, chúng ta bắt đầu bỏ phiếu thôi.”

Tóc xanh phát cho dị tộc mỗi người một tờ giấy, bọh họ bầu chọn theo kiểu nặc danh không ghi tên. Lúc đầu Du An chả để ý lắm, nhưng hi nhìn thấy chuẩn bị kiểm phiếu Du An lại có cảm giác muốn chiến thắng.

Tuy rằng cô đặt tên không hay lắm, nhưng hẳn là cũng được kha khá phiếu chứ ha?

Lúc Tạ Uyên bầu chọn xong, Du An bất tri bất giác mà nhìn phía tay anh. Tạ Uyên hơi hơi che tay, nhìn cô với ánh mắt kiên định. Tỏ vẻ hắn sẽ chọn cô. Du An hơi buông lỏng.

Tạ Uyên viết xong đưa bút cho Tóc xanh, Ánh mắt của Du An không tự giác nhìn qua. Dưới ánh mắt của cô Tóc xanh cười ngây ngô. Du An càng yên tâm, chắc chắn Tóc xanh sẽ bầu cho cô.

Mười phút sau, bắt đầu kiểm phiếu.

Tóc xanh bắt đầu đọc: “Liên minh Thái Tài, một phiếu.”

Du An nắm tay, à há được một phiếu rồi. Quả nhiên vẫn có người ủng hộ cô.

Sau đó Tóc xanh đọc tờ thứ hai: “Liên minh Tự do, một phiếu.”

Du An nhướng mày, bằng rồi, tình hình gay cấn quá, xem ra hai cái tên này mọi người đều thích.

Tóc xanh tiếp tục: “Liên minh tự do, hai phiếu.”

Không xong, bị dẫn trước rồi.

Du An theo bản năng mà nhìn chằm chằm hộp đựng phiếu, muốn xuyên qua đó, nhìn thấy rõ bên trong.

“Liên minh tự do, hai phiếu.”

Trong lòng Du An nổi lên dự cảm chẳng lành, Không thể nào…

Trên bàn giấy bầu càng ngày càng nhiều, tâm Du An càng ngày càng lạnh. Phiếu bầu cho Liên minh Tự do càng ngày càng nhiều mà Liên minh Thái Tài chỉ có mỗi một phiếu lúc đầu.

Âm thanh Tóc xanh đọc phiếu càng ngày càng nhỏ. Những dị tộc phía dưới cũng hốt hoảng

[Anh không bầu cho Giám ngục trưởng à?]

[Tuy lòng tôi bầu cho Giám ngục trưởng, nhưng tay tôi thì không.]

[Tôi cũng vậy.]

[Tôi sợ mấy người hùa theo Giám ngục trưởng chọn cái tên kỳ quái ây, nên tôi mới chọn…]

[Tôi cũng nghĩ vậy…]

Đến khi Tóc xanh cầm tờ giấy cuối cùng, gần như chỉ nói thầm: “Liên minh Tự do]

Mặt Du An xị ra, những dị tộc phía dưới, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Dị tộc đầu tiên đứng dậy: “Nếu kiểm phiếu xong rồi, tôi phải về làm việc đây.”

“Tôi đi nấu cơm đây, còn chưa rửa rau nữa…”

“Tôi cũng về đây, tường còn chưa xây xong.”

Mọi người lục đυ.c tản đi, còn lại Du An, Tạ Uyên và Tóc xanh. Du An nhìn hai người với ánh mắt chất vấn: “Cho nên, hai người…”

Lông tơ sau cổ Tóc xanh dựng lên, mở miệng: “Giám ngục trưởng, cái phiếu bầu duy nhất kia là của tôi đấy. Tạ trợ lý mới là kẻ phản bội, dám không bầu cho cô.”

Tạ Uyên không thể tin được mà nhìn Tóc xanh, Tóc xanh nhát gan trung thực đi đâu rồi?

Anh không nghĩ nhiều, phản bác: “Đừng có nói lung tung, rõ ràng là tôi bầu mà.”

Ánh mắt Du An nhìn hai người càng thêm cổ quái: “Tôi cũng bầu một phiếu cho mình đấy.”

Tóc xanh và Tạ Uyên đồng thời cứng đơ người.
« Chương TrướcChương Tiếp »