Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch

Chương 9: Gϊếŧ Hổ Yêu, Hổ Là Đồ Tốt!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh Bảo Nhi kinh hãi phát hiện, ở bên cạnh sư phụ lại không cảm nhận được yêu uy khủng bố trước đó của hổ đen.

“Hổ con, đây không phải nơi ngươi nên tới?”

Trần Trường An nói với con hổ yêu kia.

Hổ yêu hung ác dựng mắt nhìn chằm chằm Trần Trường An và Linh Bảo Nhi, trong ánh mắt lập loè ánh sáng thị huyết.

Đêm nay nó thấy tiên bảo giáng thế, đi vào chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, tìm kiếm tiên bảo.

Nhưng đã tìm khắp tòa núi lớn này, cũng không nhìn thấy tung tích của tiên bảo.

Xem ra tiên bảo vẫn chưa giáng thế xuống tòa núi lớn này.

“Thịt ăn mày chua, không thể ăn, thịt tu sĩ ngọt, ăn mới ngon.”

Hổ yêu phát ra tiếng người rầu rĩ, đi nhanh tới gần.

Trần Trường An bĩu môi, thầm nghĩ khinh thường: “Đồ quê mùa, không biết nhìn hàng, ta đây chính là thịt Trường Sinh.”

Trong ngôi miếu đổ nát này có hai người.

Một người là ăn mày, trên người không có bất cứ dao động tu vi gì, một con kiến.

Một người khác là nữ tu, thực lực nhỏ bé, một chưởng cũng có thể đầu chết.

Liếʍ đầu lưỡi, đã lâu lắm rồi nó không ăn thịt người.

Khóe miệng Trần Trường An cong lên, không chút sợ hãi.

Con hổ yêu này đúng là giá trị lĩnh vực đưa tới cửa, còn có đồ ăn.

Trước đây hắn còn chưa từng được ăn thịt hổ đâu.

Nghĩ đến đây, Trần Trường An cũng liếʍ đầu lưỡi, vươn tay phải, cong ngón trỏ, tràn ngập khıêυ khí©h.

“Hổ con, ngươi lại đây.”

Grào!!!

Con hổ yêu kia giận dữ trừng Trần Trường An.

Một tên ăn mày xấu xí, còn dám khıêυ khí©h nó, quả thực là tìm chết!

Nhìn hổ yêu bị chọc giận, Trần Trường An cười.

Hắn muốn hiệu quả này.

Hổ yêu kia giương nanh múa vuốt, giẫm chân lao đến!



Hóa thành một bóng đen thật lớn bao trùm Trần Trường An và Linh Bảo Nhi.

Trần Trường An không có động tác, cười tủm tỉm.

Sắc mặt Linh Bảo Nhi bên cạnh trắng bệch, điều động pháp lực trong cơ thể, chuẩn bị tùy lúc ra tay đối phó với hổ yêu kia.

Cùng lúc đó, hổ yêu kia đã nhảy vào lĩnh vực vô địch của Trần Trường An.

Hổ yêu lập tức cảm nhận được lực lượng khủng bố vô biên, giống như một tòa núi nguy nga, trấn áp trên người nó.

Nó cảm thấy mình ở trước mặt Trần Trường An, nhỏ yếu giống như một con kiến.

Dường như Trần Trường An chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết nó!

Hổ yêu vốn còn đang càn rỡ kiêu ngạo, trong nháy mắt đã sợ tới mức tè ra quần!

Nhưng nó cũng nhanh chóng phát hiện ra một chuyện đáng sợ!

Nó không động đậy nổi!!!

“Đồ nhi.”

“A, sư phụ.”

Linh Bảo Nhi thấy hổ yêu kia cứng đờ tại chỗ, lập tức khϊếp sợ, nàng ấy căn bản không nhìn thấy Trần Trường An động thủ.

Đây rốt cuộc là chuyện gì???

Sao con hổ yêu kia lại đột nhiên không động đậy nổi???

Lực lượng kinh khủng vô biên kia, dưới ý niệm của Trần Trường An chỉ nhằm vào hổ yêu, đương nhiên Linh Bảo Nhi không thể cảm nhận bất cứ lực lượng nào.

Trần Trường An chắp tay sau lưng, ra dáng cao nhân.

“Đi gϊếŧ con hổ này.”

Linh Bảo Nhi gật đầu.

Trong lòng nàng ấy vui sướиɠ, quả nhiên bái sư mới là chính xác.

Hổ yêu mạnh mẽ như vậy, cứ thế đã bị trấn áp, sư phụ thật mạnh.

Sau đó, Linh Bảo Nhi gấp không chờ nổi lấy một bảo kiếm mới tinh từ nhẫn trữ vật ra, khuôn mặt nhỏ hưng phấn, chém về phía hổ yêu kia.

Đây chính là đại yêu Kim Đan Cảnh, trước giờ nàng ấy còn chưa từng được gϊếŧ.

Nàng ấy thề, nhất định phải ôm đùi sư phụ thật tốt!



Hổ yêu sợ hãi, nhưng lại không thể nói ra một câu nào.

Bảo kiếm chém tới, phát ra tiếng vang “keng”, hoa lửa văng khắp nơi.

Kiếm này của Linh Bảo Nhi cũng không thể gϊếŧ chết hổ yêu kia, thậm chí không thể tạo ra bất cứ vết thương gì trên người hổ yêu.

Ngược lại là trên bảo kiếm kia xuất hiện một vết nứt.

“Ách......”

Linh Bảo Nhi xấu hổ, mặt đẹp lập tức đỏ.

Sao có thể mất mặt trước mặt sư phụ như thế, ngay cả yêu quái cũng không gϊếŧ được.

“Sư phụ, tu vi của hổ yêu này cách xa con, phòng như da thịt rất mạnh, đồ nhi không gϊếŧ được.”

Trần Trường An thở dài một hơi.

Đồ nhi này của mình, hình như hơi yếu.

“Đưa kiếm cho ta.”

Linh Bảo Nhi vội vàng giao kiếm cho Trần Trường An.

Hổ yêu dùng toàn lực cũng không động đậy nổi, trong lòng hổ yêu sợ hãi tuyệt vọng.

Trời ơi, tên ăn mày này rốt cuộc là cao nhân phương nào???

Thật đáng sợ

Thật khủng khϊếp!!

Trần Trường An liếc mắt nhìn hổ yêu kia một cái, tùy ý chém ra một kiếm.

Một kiếm này, dường như ẩn chức uy lực khai thiên lập địa, vô cùng khủng bố!

Giờ phút này, trong lòng nó chỉ có một ý nghĩ.

Xong đời.

Sau đó, thế giới của nó hoàn toàn lâm vào bóng đen.

Trần Trường An dùng một kiếm gϊếŧ hổ yêu, sau đó ném kiếm cho Linh Bảo Nhi.

Linh Bảo Nhi ngây ngốc nhận lấy bảo kiếm.

Nàng ấy hoàn toàn giống như thỏ trắng ngây thơ ngốc nghếch, nhìn bảo kiếm trong tay, rồi lại ngây ngốc nhìn về phía hổ yêu bị chém thành hai nửa kia.

Đại yêu Kim Đan Cảnh khủng bố, cứ thế bị sư phụ dùng một kiếm gϊếŧ chết???
« Chương TrướcChương Tiếp »