Chương 40: Đoạt Được Thánh Tiên Kiếm, Bắt Đầu Đuổi Gϊếŧ! (2)

Phải biết rằng Linh Bảo Nhi chính là đồ đệ của công tử.

Mà nàng ấy đi Kê Bái Sơn tìm Long Hỏa Kê Vương, cũng liên quan đến bọn họ.

Nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng khó tránh trách nhiệm!

Rốt cuộc là ai, dám can đảm đả thương đồ đệ của công tử!

Giờ phút này, trong lòng ba yêu cực kỳ tức giận.

Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng rất lo lắng.

Sợ Trần Trường An trách tội bọn họ.

“Xà Tử Nghịch, muốn đánh cái gì?”

Nhìn Trần Trường An mỉm cười, trong lòng ba yêu càng lo lắng.

Với sự mạnh mẽ của công tử, nhất định đã sớm biết tình huống bên ngoài.

Hơi thở Linh Bảo Nhi suy yếu, chỉ sợ đã bị thương, chẳng lẽ công tử không tức giận sao?

Hoặc là, công tử đang chờ bọn họ chủ động nhận sai?

Xà Tử Nghịch vội vàng ra hiệu cho Hồng Y và Thác Bạt Dã.

Ba yêu nhận sai.

“Công tử, chuyện Bảo Nhi tiểu thư bị thương, đều là chúng ta sai, còn mong công tử cho chúng ta một cơ hội lập công chuộc tội, dù là ai dám làm Bảo Nhi tiểu thư bị thương, chúng ta đều sẽ khiến hắn ta trả giá lớn!”

Nghe ba yêu nhận sai, Trần Trường An chỉ thấy mờ mịt.

Bảo Nhi đã xảy ra chuyện?

Hắn ở trong lĩnh vực vô địch, hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài.

Nhưng ba yêu nói, khiến sắc mặt Trần Trường An cũng trở nên có chút khó coi.

Như vậy xem ra, ba yêu hẳn đã nhận ra hơi thở của Linh Bảo Nhi.

Không nghĩ tới lần đầu tiên Linh Bảo Nhi xuống núi, đã có chuyện.

Cũng may nghe ba yêu nói, chỉ là bị thương, cũng chưa chết ở bên ngoài, lúc này mới khiến trong lòng Trần Trường An hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Cũng khó trách đã lâu như vậy còn chưa thấy Bảo Nhi trở về.

“Ta không hy vọng con bé có bất cứ chuyện gì, mang người về đây.”

“Tuân mệnh!”

Ba yêu hóa thành yêu quang, lao ra khỏi Phi Tiên Sơn.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm được Linh Bảo Nhi đang chạy trốn về Phi Tiên Sơn.

“Bảo Nhi tiểu thư, ngươi thế nào rồi?”

Hồng Y thấy sắc mặt Linh Bảo Nhi chật vật, dáng vẻ không chịu nổi, sắc mặt nàng ta thay đổi, vội vàng hỏi.

“Hồng Y tỷ tỷ, người của Ác Long quật muốn gϊếŧ ta.”

Linh Bảo Nhi gặp được ba yêu, trong lòng cuối cùng cũng yên lòng.

Đồng thời, pháp lực trong cơ thể nàng ấy cũng khô kiệt, từ trên cao rơi xuống.

Thân hình Hồng Y lóe lên, ôm Linh Bảo Nhi vào trong ngực.

“Đi, trở về!”

Sắc mặt Thác Bạt Dã và Xà Tử Nghịch rất khó coi.

“Đáng chết, dám động thủ với tiểu thư!”

Xà Tử Nghịch dựng mắt lập lòe ánh sáng: “Đừng để ta tìm được hắn!”

Rất nhanh, ba yêu đã mang theo Linh Bảo Nhi rời đi.

Ngay khi ba yêu mới vừa đi không bao lâu, Lý Phi Hồng cầm thành Tiên Kiếm đuổi theo hơi thở của Linh Bảo Nhi chạy tới.

Ông ta hừ lạnh: “Không nghĩ tới pháp lực trong cơ thể nha đầu này đã khô kiệt, thân chịu trọng thương, lại vẫn có thể trốn xa như vậy.”

Nhưng mà, ông ta có thể cảm nhận được hơi thở của Linh Bảo Nhi rất gần đây.

Ông ta cười lạnh: “Trong thiên hạ này, lão phu muốn gϊếŧ ai, còn chưa có ai có thể chạy khỏi lòng bàn tay của lão phu đâu.”

Sau đó, Lý Phi Hồng hóa thành một tia sáng đỏ, lao về phía Phi Tiên Sơn.



“Công tử, chúng ta mang tiểu thư Bảo Nhi về rồi.”

Hồng Y ôm Linh Bảo Nhi về tới miếu tiên nhân.

Nhìn Linh Bảo Nhi hôn mê trong lòng ngực Hồng Y, Trần Trường An nhíu mày, lạnh lùng nói.

“Sao lại như này?”

Hồng Y lắc đầu: “Công tử, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng trước khi Bảo Nhi tiểu thư hôn mê có nói là do người của Ác Long quật muốn gϊếŧ nàng ấy.”

“Người của Ác Long quật muốn gϊếŧ con bé.”

Ánh mắt Trần Trường An trở nên càng thêm lạnh băng.

Thì ra là Ác Long quật động tay.

Linh Bảo Nhi hiện giờ là đồ đệ của hắn, Ác Long quật này dám can đảm xuống tay với đồ đệ hắn, đúng là tìm chết mà.

Đương nhiên, hiện giờ cũng không phải lúc nghĩ những chuyện đó, trước tiên hắn phải chữa thương cho Linh Bảo Nhi đã.

Trong lĩnh vực vô địch, Trần Trường An sử dụng công năng “Vạn vật sinh linh”, biến một cây linh thảo thành linh đan cho Linh Bảo Nhi ăn.

Những vết thương trên người Linh Bảo Nhi đã khôi phục, sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào trở lại.

Lông mi nàng ấy khẽ run, chậm rãi tỉnh lại.

Cùng lúc đó, ngay khi Linh Bảo Nhi tỉnh lại.

Một tia sáng đỏ lao tới chân Phi Tiên Sơn.

Ánh sáng tan đi, đúng là cường giả Nguyên Anh của Ác Long quật, Lý Phi Hồng vì đuổi gϊếŧ Linh Bảo Nhi mà đến.

Lý Phi Hồng lạnh lùng nhìn Phi Tiên Sơn trước mắt.

“Hừ, hơi thở của nha đầu kia ngay trong ngọn núi này, cho rằng trốn vào trong núi thì lão phu không tìm được ngươi sao?”

Ông ta nhảy vào trong Phi Tiên Sơn, rất nhanh đã thấy tòa miếu tiên nhân kia.

Mà hơi thở của Linh Bảo Nhi phát ra từ trong tòa miếu kia.

Lý Phi Hồng cười lạnh, pháp lực hồn hậu tỏa ra, ông ta quát.

“Nha đầu, còn không mau lăn ra đây cho lão phu!”