Chương 298: Lần này, ta muốn nhìn xem ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào?

Theo lý mà nói.

Cả người Mạc Vấn Thiên kia đã bị thương nặng, căn bản không thể trốn xa.

Quả nhiên, rất nhanh Phạt Thiên đã tìm được tung tích khí tức Mạc Vấn Thiên lưu lại.

Gã ta tìm được khí tức của Mạc Vấn Thiên dưới một cây cổ thụ, đi về phía xa.

Ánh mắt Phạt Thiên lạnh lẽo.

“Lần này, ta muốn nhìn xem ngươi có thể chạy trốn tới nơi nào?”

Có thể nói, Mạc Vấn Thiên này đã chạy trốn khỏi tay gã ta hai lần.

Phạt Thiên có thể nói là hận Mạc Vấn Thiên thấu xương.

Gã ta thề, không gϊếŧ Mạc Vấn Thiên, gã ta thề không bỏ qua!

Trong mắt lập lòe ánh sáng lạnh, đuổi theo khí tức mà Mạc Vấn Thiên lưu lại.

Hoàng hôn, mặt trời lặn.

Trần Trường An mang theo Mạc Vấn Thiên đến thành Phụng Thiên.

Sắc mặt Mạc Vấn Thiên vẫn tái nhợt, thân thể đau nhức, nhưng so với ban đầu thì trạng thái đã tốt hơn không ít.

“Vừa rời khỏi thành Phụng Thiên chưa đến một ngày, không ngờ ta lại quay về rồi.”

Mạc Vấn Thiên rất bất đắc dĩ.

Hai người vào thành.

Hoàng hôn, trong thành người đi đường tới tới lui lui, vẫn là ngựa xe như nước nối liền không dứt!

“Mạc đệ, ngươi biết trong thành Phụng Thiên này có chỗ nào nghe khúc tiêu khiển không?”

Mạc Vấn Thiên nghĩ một lát, mở miệng nói.

“Giang huynh, nếu muốn tìm nơi nghe khúc tiêu khiển, đương nhiên phải là mảnh đất phồn hoa nhất trong thành, chỗ này Mạc đệ biết, Giang huynh cứ đi theo ta.”

Mạc Vấn Thiên đưa Trần Trường An đi qua trong thành.

Rất nhanh, đã tìm được nơi nghe khúc tiêu khiển ở một mảnh đất phồn hoa trong thành.

Nơi đây tên là Hồng Lâu.

Phong hoa tuyết nguyệt, khúc âm không dứt, một hàng đèn l*иg màu đỏ, chảy xuôi men say, có giọng nữ như chuông bạc, tiếng Không khỏi làm Trần Trường An nổi lên tính trí.

Liếc mắt nhìn Mạc Vấn Thiên, đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

Đều là nam nhân, ngươi hiểu, ta hiểu, mọi người hiểu.

“Mạc đệ, đi thôi, đêm nay Giang mỗ mời.”

Nói xong, Trần Trường An mang theo Mạc Vấn Thiên tiến vào Hồng Lâu.

Đúng lúc vào lúc này, dị biến nổi lên!

Đó là dao động lực lượng cường đại thuộc về Phạt Thiên.

Một đường đuổi theo đến, hoàn toàn không thu liễm khí tức của bản thân.

Sấm rung chớp giật, thậm chí thi triển bí thuật, tốc độ cực nhanh, từ Thập Vạn Đại Sơn đi tới thành Phụng Thiên.

Mạc Vấn Thiên cảm nhận được khí tức của Phạt Thiên, sắc mặt không khỏi thay đổi, thầm nghĩ trong lòng một tiếng không tốt.

“Giang huynh, người đuổi gϊếŧ ta tới, tạm thời không thể đi theo ngươi tới Hồng Lâu, cáo từ.”

Mạc Vấn Thiên không dám tiếp tục ở bên cạnh Trần Trường An.

Dù sao, Trần Trường An đưa hắn ta từ Thập Vạn Đại Sơn đến thành Phụng Thiên này.

Trong lòng Mạc Vấn Thiên đã rất cảm kích, cũng không thể liên lụy hắn.

Nếu không, Phạt Thiên kia thấy Trần Trường An ở bên cạnh hắn ta thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua.

Nghĩ một lát, Mạc Vấn Thiên lấy ra một món bí bảo giao cho Trần Trường An.

“Giang huynh, đa tạ huynh dẫn ta vào thành Phụng Thiên, hai chúng ta là huynh đệ, Mạc đệ đương nhiên không thể keo kiệt, tặng bí bảo này cho ngươi.”

Đây là một bảo tháp xanh bích, tiên quang chảy xuôi, là một món Tiên Khí công kích.

Cũng không chờ Trần Trường An đồng ý, đã nhét bí bảo này vào tay Trần Trường An, không quay đầu lại, vội vàng rời đi.

Hiện tại, khí tức của Phạt Thiên kia đã tiến lại rất gần.

Vốn dĩ Mạc Vấn Thiên cho rằng mình quay lại thành Phụng Thiên sẽ an toàn hơn.

Lại không ngờ Phạt Thiên này một đường đuổi theo tới thành Phụng Thiên, đây là chuyện Mạc Vấn Thiên hoàn toàn không đoán trước được.

Lúc này, hắn ta tính toán rất đơn giản, rất chuẩn xác.

Đó là thừa dịp Phạt Thiên chưa tìm được hắn ta, rời khỏi nơi này trước.

Mạc Vấn Thiên không ngoái đầu lại, trực tiếp rời đi.

Chớp mắt đã biến mất ở ngã rẽ trên đường.

Nhìn tòa tháp xanh bích trong tay, Trần Trường An cũng có chút ngoài ý muốn, lẩm bẩm.

“Mạc đệ này tuy nhìn như rất không biết xấu hổ, thích gạt người, nhưng đúng là ra tay hào phóng, đối xử chân thành.”

Cũng đúng vậy.

Mạc Vấn Thiên rời đi, vốn chính là không muốn liên lụy Trần Trường An.

Rời đi lại đưa tặng bí bảo, đây chính là Tiên Khí, thế gian ít có, có thể lấy ra một món tặng cho Trần Trường An, chuyện này đã rất khó lường.

Mà nếu Trần Trường An thật sự chỉ là một tu sĩ Kim Đan mà nói, sau khi có được bí bảo Tiên Khí này, chỉ cần không bại lộ bí bảo Tiên Khí bại lộ này, con đường tu luyện sau này của hắn nhất định sẽ tiêu sái dễ chịu.

Cho nên, Trần Trường An mới có thể đánh giá Mạc Vấn Thiên như vậy.

Nhìn Hồng Lâu trước mắt, Trần Trường An vốn đang nổi lên tính trí, nhưng bởi vì Mạc Vấn Thiên rời đi, khiến tính trí của hắn giảm bớt không ít.

Đã nói cùng đi Hồng Lâu nghe khúc tiêu khiển, sao đến cuối cùng chỉ còn lại một mình ta?

Trần Trường An đương nhiên không vui.

Nhưng khi quay đầu nhìn lại, hắn đã không thấy tung tích của Mạc Vấn Thiên đâu nữa.

“Mạc đệ này vẫn còn đang trọng thương, không ngờ tốc độ chạy trốn cũng rất nhanh, chớp mắt đã không thấy tăm hơi tung tích.”