Chương 295: Khởi tử hồi sinh, sao có thể!

Dường như không ngờ những vật phẩm Đạo Vận này cũng không phải của Hoàng Phủ nhất tộc, mà là giao cho Hoàng Phủ nhất tộc bán đấu giá.

Nhưng mà, đối với chủ nhân trong miệng Vô Danh, bọn họ cũng để trong lòng.

Tiên uy mà Vô Danh phóng thích ra rất khủng bố, hắn ta thân là vực chủ một tiên vực, tuy luân hồi trọng sinh, nhưng uy thế vực chủ trên người cũng vẫn tồn tại.

Cho hắn ta thời gian, cho dù lại trở thành vực chủ một lần nữa, cũng không phải việc khó.

Chỉ là khiến những tiên nhân ở đây tuyệt đối không thể ngờ tới là.

Vô Danh này, đường đường là chủ nhân tiên vực, địa vị cao cao tại thượng, nhưng lại chỉ là kẻ dưới.

Hắn lại có chủ nhân!

Chủ nhân của vực chủ, là tồn tại cỡ nào?

Lúc này, lời Vô Danh nói, làm trong lòng những tiên nhân ở đây có chút trầm trọng.

Vô Danh thấy hữu dụng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trên mặt lại càng thêm lạnh băng kiêu ngạo.

“Các ngươi hẳn biết rõ, trong muôn vàn tiên vực có bao nhiêu tiên nhân có thể một lần lấy ra mấy chục món vật phẩm Đạo Vận, thậm chí phẩm cấp không phải thượng phẩm, đó là cực phẩm, cho dù là vực chủ cũng không làm được. Nếu các ngươi muốn đoạt được những vật phẩm Đạo Vận này, dùng đầu óc của các ngươi nghĩ cho kỹ, có thể thừa nhận được lửa giận của chủ nhân nhà ta không?”

“Chủ nhân nhà ta, gϊếŧ vực chủ như gϊếŧ chó, hắn có được khả năng khởi tử hồi sinh, thủ đoạn nghịch thiên, sâu không lường được, nếu thật sự chọc giận chủ nhân nhà ta, đừng nói những người các ngươi, cho dù là toàn bộ tiên vực Huyền Vũ, cũng sẽ bị chủ nhân nhà ta trực tiếp hủy diệt.”

“A, tiểu hòa thượng, ngươi cho rằng ngươi nói chuyện ma quỷ, chúng ta sẽ tin sao?”

“Còn gϊếŧ vực chủ như gϊếŧ chó, khả năng khởi tử hồi sinh, muôn vàn tiên vực, chưa bao giờ nghe nói ai có thể có được thủ đoạn như thế.”

“Hồ ngôn loạn ngữ!”

“Không sai, dù là vị Phù Đồ Ma chủ mười vạn năm trước, cũng không có loại năng lực này.”

“Vô Danh, ngươi hiện giờ đã không còn là vực chủ, nơi này cũng không phải tiên vực Tu Di, mau giao tất cả những vật phẩm Đạo Vận đó ra đây, nếu không người chết đầu tiên sẽ là ngươi!”

Vô Danh cười ha ha, vẫn kiêu ngạo cuồng vọng.

“Nếu không tin, vậy hôm nay bần tăng sẽ cho các ngươi thấy năng lực thủ đoạn của chủ nhân nhà ta!”

Vô Danh rời khỏi sự bảo hộ của tiên nhân Hoàng Phủ nhất tộc.

Mị Nương và Linh Bảo Nhi nhìn Vô Danh, đều biết hắn ta muốn làm gì.

Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể khiến những tiên nhân này kiêng kị.

“Thiên Mị Tiên Tôn, hắn muốn làm gì?”

Hoàng Phủ Nhất Đao hỏi Mị Nương.

Mị Nương nói.

“Đại sư muốn cho bọn họ thấy thủ đoạn của tiền bối, để những tiên nhân này không còn dám nghĩ đến việc cướp vật phẩm Đạo Vận.”

“Thủ đoạn của tiền bối?”

Linh Bảo Nhi bên cạnh nhìn bóng dáng Vô Danh, trong ánh mắt khâm phục, nàng ấy đã từng nghe nói sư phụ đại nhân gϊếŧ Vô Danh đại sư rất nhiều lần, còn làm trò gϊếŧ một lần trước mặt nàng ấy.

Linh Bảo Nhi còn chưa từng chết, trong lòng có chút tò mò tử vong có cảm giác gì?

“Thủ đoạn của sư phụ đại nhân thông thiên, thực lực sâu không lường được, nhưng những tiên nhân này còn chưa từng thấy, tuy nhiên hẳn là có thể lập tức chứng kiến thủ đoạn của sư phụ đại nhân trên người Vô Danh đại sư rồi.”

“Bần tăng đứng ở chỗ này, các ngươi ai tiến lên gϊếŧ bần tăng?”

Các tiên nhân hai mặt nhìn nhau, không biết Vô Danh này muốn làm gì?

Chẳng lẽ tự tìm đường chết?

Thấy không có ai tiến lên, Vô Danh cười lạnh.

“Làm sao, chẳng lẽ trong số các ngươi còn không có ai dám gϊếŧ bần tăng sao? Một đám hèn nhát!”

“Hừ, nếu ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Một Tiên Hoàng hừ lạnh, nhảy ra xuất hiện trước mặt Vô Danh.

Vô Danh cười ha hả, không phản kháng.

“Rất tốt, vậy ngươi tới gϊếŧ bần tăng đi, cho các ngươi xem một chút khả năng khởi tử hồi sinh mà chủ nhân giao cho bần tăng!”

“Khởi tử hồi sinh, chuyện này đã vượt qua lục đạo luân hồi, ta không tin!”

Tiên Hoàng kia cũng không khách khí, lực lượng bùng nổ, một chưởng rơi xuống.

Vô Danh không phản kháng, trực tiếp bị một chưởng của Tiên Hoành đập thành sương máu.

Tiên Hoàng kia đã không còn cảm nhận được sinh cơ của Vô Danh, hắn ta hừ lạnh một tiếng.

“Ra vẻ huyền bí, cũng chỉ như vậy.”

Nhưng vừa dứt lời, chỉ thấy Vô Danh bị Tiên Hoàng kia một chưởng chụp chết, lúc này lại lần nữa sống lại.

Lại nhìn Vô Danh này, sinh long hoạt hổ, bình yên vô sự.

Vô Danh chắp tay trước ngực, kiêu ngạo nói.

“A di đà phật tại thượng, thí chủ xác định bần tăng đang ra vẻ huyền bí?”

Còn Tiên Hoàng kia, đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

“Chuyện này không có khả năng, sinh cơ của ngươi rõ ràng đã đứt, khởi tử hồi sinh, chuyện này căn bản không có khả năng!!!”

“Tất cả đều có khả năng.”

Vẻ mặt Vô Danh đắc ý.