Chương 291: Trẻ nhỏ vô tri

Lão già một mắt cười lạnh ha hả.

“Trẻ nhỏ vô tri.”

“Thân thể của ngươi bình thường, thực lực toàn dựa vào bí thuật thần hồn mà ông đây thi triển để chống đỡ.”

“Mà Phạt Thiên kia, trên người mang một loại thể chất cường đại, hẳn là【Thần Ma Bá Thể】trong lời đồn, càng đánh càng hăng, thực lực càng mạnh, hiện tại ngươi còn ngang tay với hắn, nhưng phải đối thủ của hắn nữa.”

Nghe thấy lão già một mắt nói, trong lòng Mạc Vấn Thiên vốn đang tràn đầy tin tưởng có thể đánh một trận sinh tử với Phạt Thiên lập tức trầm trọng, quả nhiên phát hiện điểm này.

Trong mơ hồ, Phạt Thiên kia đã chiếm vị trí thượng phong.

Hắn ta ném ra một món bí bảo tấn công.

“Hôm nay ngừng chiến, hẹn ngươi sau tái chiến.”

Mạc Vấn Thiên cũng không do dự, xoay người bỏ chạy.

“Đừng có mong trốn!”

Phạt Thiên rống giận. theo đuổi không bỏ.

【Thần Ma Bá Thể】, chiến lực không cạn, quanh thân thiêu đốt thần hỏa hoàng kim.

Thi triển bí pháp tiên thuật, tốc độ cực nhanh, trong mấy nhịp hô hấp đã đuổi theo Mạc Vấn Thiên.

“Má nó, ngươi cắn thuốc sao, tốc độ nhanh như vậy?”

Phạt Thiên đột nhiên đuổi theo, dọa Mạc Vấn Thiên giật mình.

Phạt Thiên hừ lạnh, giơ tay chém ra một ánh đao vô tận, dường như muốn chém thiên địa thành hai nửa.

Mạc Vấn Thiên vội vàng né tránh.

Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Phạt Thiên kia vô cùng phong phú.

Một tay khác làm quyền, lực lượng mênh mông, dường như ẩn chứa lực lượng trăm vạn cân.

Một quyền đánh ra, như núi sông rách nát.

Lão già một mắt nhận thấy sát khí, vội vàng kêu Mạc Vấn Thiên mau tránh!

Nhưng Mạc Vấn Thiên vừa mới né tránh ánh đao vô tận mà Phạt Thiên chém tới, sao còn dư lực né tránh quyền này, ngay cả thời gian vận dụng bí bảo cũng không có.

Một quyền này, mạnh mẽ mãnh liệt, hung hăng đập vào trên ngực Mạc Vấn Thiên.

Mạc Vấn Thiên kêu rên, cả người bị đánh bay ra, đập vào một ngọn núi lớn.

Ngực hắn ta bị một quyền đập cho lõm xuống, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, đã bị thương nặng.

Nếu không phải hiện giờ có tu vi Luyện Hư, hóa giải phần lớn lực lượng.

Thì một quyền này của Phạt Thiên đã đập chết hắn ta.

“Chẳng lẽ lần này sẽ chết sao?”

Thân thể trọng thương, khiến hắn ta không bò dậy nổi. trong lòng Mạc Vấn Thiên chua xót.

Lần này xong đời thật rồi, không thể quay về gặp muội muội Như Hoa âu yếm rồi.

Nhưng vào lúc này.

Trong núi truyền đến một thanh âm phẫn nộ tức giận.

“Ai làm loạn bên ngoài động phủ của bản công tử?”

Ngay sau đó, chỉ thấy một thanh niên đầu bạc quần áo không chỉnh tề xuất hiện từ trong núi lớn.

Khuôn mặt hắn ta tái nhợt bệnh trạng, như là túng dục quá độ, nhưng lực lượng phát ra lại vô cùng mạnh mẽ.

Người này lại có tu vi Hóa Thần cửu giai!

Mà thanh niên đầu bạc này, đúng là đệ đệ của Tần Họa Thủy, Tần Tu Văn.

Hắn ta ngáp một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Mạc Vấn Thiên đập vào núi, suýt hủy hoại động phủ của hắn ta.

“Ngươi có biết bản công tử và các nương tử đang ở thời điểm mấu chốt không, ngươi dám làm loạn ở bên ngoài động phủ của ta, quấy rầy hứng thú của bản công tử, tìm chết???”

Thấy thanh niên đầu bạc này, cảm nhận được tu vi cường đại trên người hắn ta không kém gì Phạt Thiên, trong lòng Mạc Vấn Thiên nảy sinh một kế.

Hắn ta gỡ mặt nạ, che ngực, trong miệng ho ra máu, nhìn qua muốn thảm cỡ nào thì thảm cỡ ấy.

Sau đó, ngón tay run rẩy chỉ về phía Phạt Thiên trên vòm trời.

“Đạo hữu, ngươi xem ta thảm như vậy, giống người làm loạn sao, là tên kia, nói muốn cướp các nương tử của ngươi.”

Tần Tu Văn nhìn theo hướng ngón tay của Mạc Vấn Thiên, thấy Phạt Thiên.

Hắn ta lập tức híp mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra Phạt Thiên này là một thiên kiêu tiên vực.

Hừ lạnh một tiếng, Tần Tu Văn phóng lên cao, dáng người đơn bạc nhu nhược, đứng thẳng trên vòm trời, dường như một trận gió cũng có thể thổi ngã.

“Các hạ là ai, làm loạn bên ngoài động phủ tu luyện của bản công tử, là tới tìm bản công tử gây phiền toái?”

“Tiên vực Huyền Vũ, Phạt Thiên.”

Phạt Thiên mở miệng, chiến ý trong mắt lập loè.

Ở đại lục Cửu Châu, cuối cùng cũng gặp được một thiên kiêu tiên vực chân chính.

Phạt Thiên đương nhiên muốn gϊếŧ hắn ta.

Đã nhận ra chiến ý và sát ý trong mắt Phạt Thiên.

Tần Tu Văn cũng không sợ hãi, lạnh nhạt mở miệng.

“Bản công tử là gia chủ tương lai của Tần gia ở tiên vực Thiên Toàn, Tần Tu Văn, tỷ tỷ của ta là Tần Họa Thủy, quốc sắc thiên hương, đệ nhất mỹ nhân của tiên vực Thiên Toàn, cũng là vực chủ tiên vực Thiên Toàn.”

“Người sắp chết, không cần biết tên, tỷ tỷ ngươi là ai, liên quan gì đến ta.”

Phạt Thiên chém đao, công kích Tần Tu Văn.

Tần Tu Văn hừ lạnh, chỉ thấy thân hình hắn ta mờ ảo, không thể nhìn rõ.

Đón nhận công kích của Phạt Thiên, đồng thời, cánh tay phải bỗng nhiên chấn động.

Hình thành một móng vuốt thần điểu.

Mỗi gốc ngón tay, đều dài đến mấy trượng, từng ngón trắng bạc, phía trên có tia chớp màu bạc quấn quanh, bùm bùm chấn động.