Quả nhiên, trên đời này không có cơm trưa miễn phí.
Thần hồn đen xì cao lớn hung ác này, rõ ràng chính là Hoành Kích tiên nhân tọa hóa trong sơn động mà hắn ta nhảy xuống lúc trước.
Mụ nội nó.
Thì ra tên này cũng chưa chết.
Mà để thần hồn ngủ say trong nhẫn bí bảo cổ xưa kia.
Hiện giờ hấp thu tiên khí, trực tiếp thức tỉnh lại.
Thậm chí Mạc Vấn Thiên cũng nghĩ sai rồi.
Tên muốn đoạt xác hắn ta, rất có khả năng không phải Hoành Kích tiên nhân.
Mà là một vị tiên nhân chân chính!
Đúng là vận xui tám đời!
Thần hồn đen xì kia cười lạnh.
“Với trạng thái thần hồn hiện tại của bổn tiên, ta bị ngu sao mà đi đoạt xác thiên kiêu tiên vực, nhưng đoạt xác phế vật như ngươi thì đúng là dư dả.”
Mạc Vấn Thiên nghe xong liền khó chịu
Phế vật?
Nói ai đấy!
“Nhãi con rùa đen rút đầu, mắt chó mù của ngươi, ngươi mới là phế vật, cả nhà ngươi đều là phế vật!”
“Hừ, bổn tiên lập tức đoạt xác ngươi, xem ngươi mạnh miệng được bao lâu?”
Thần hồn đen xì kia khinh thường nhìn lại.
“Cha ngươi liều mạng với ngươi!”
Mạc Vấn Thiên biết, nếu còn ngồi chờ chết, mình chắc chắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ!
Hắn ta không cam lòng cứ chết đi như thế.
Bởi vậy, cho dù biết thần hồn của mình nhỏ yếu, hắn ta cũng không màng tất cả muốn công kích thần hồn đen xì kia.
“Được rồi, hiện tại bổn tiên sẽ nuốt thần hồn của ngươi trước, sau đó đoạt xác thân thể của ngươi sẽ càng thêm dễ dàng!”
Thần hồn đen xì kia, hóa thành một con hổ cao lớn.
Mở mồm to, muốn một ngụm nuốt trọn thần hồn của Mạc Vấn Thiên.
Nhưng đúng lúc này, lại có dị tượng.
Chỉ thấy trong thức hải của Mạc Vấn Thiên, xuất hiện thần hồn của một lão già một mắt.
Tuy rằng nhỏ gầy, lại ẩn chứa lực lượng thần hồn mãnh liệt.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Thần hồn tiên tướng nho nhỏ, cũng dám giương oai ở đây, chết đi!”
Ngay lập tức.
Lão già một mắt này hóa thành thần thú Thao Thiết, khổng lồ như núi ở trong thức hải của Mạc Vấn Thiên, một ngụm cắn nuốt thần hồn đen xì.
Thần hồn đen xì vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bì nổi, chớp mắt đã chết.
Trong thức hải, Mạc Vấn Thiên ngây ngốc nhìn cảnh tượng này.
Thần hồn đen xì, còn có lão già một mắt hóa thành Thao Thiết này.
Thần hồn đen xì là tên muốn đoạt xác mình.
Còn lão già một mắt này, hình như vẫn luôn ở trong thức hải của mình.
Đây mẹ nó lại là ai???
Lão già một mắt biến thành Thần thú Thao Thiết chào hỏi Mạc Vấn Thiên.
“Tiểu huynh đệ, xin chào nha.”
“Lão già, ông là ai?”
Vẻ mặt Mạc Vấn Thiên cổ quái, không khỏi hỏi.
Lão già một mắt cười ha ha.
“Ta ấy, chính là Tiên Hoàng cao cao tại thượng của tiên vực Sâm La.”
“Tiên Hoàng?”
Mạc Vấn Thiên nghi hoặc, cũng không biết sự mạnh mẽ của Tiên Hoàng.
“Nhưng mà, nếu lão già nhà ngươi là người của tiên vực, sao lại ở trong thức hải của ta?”
Đây là chuyện khiến Mạc Vấn Thiên nghi hoặc khó hiểu.
Lão già một mắt lắc đầu: “Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, một ngày nào đó ta bị gϊếŧ ở tiên vực Sâm La, khi thần hồn thức tỉnh, đã ở trong thức hải của ngươi.”
“Nhưng tên nhóc nhà ngươi, tư chất cũng quá kém, hấp thu pháp lực của ngươi mười mấy năm cũng không làm ta thức tỉnh lại được, nếu không phải hôm nay ngươi hấp thu không ít tiên khí, không biết phải mất bao lâu nữa ta mới có thể thức tỉnh.”
Nói xong, vẻ mặt lão già một mắt tràn ngập khinh bỉ.
Hiển nhiên, dù là lão già một mắt, hay thần hồn đen xì kia, bọn họ đều hấp thu tiên khí rồi mới thức tỉnh.
Chỉ là sau khi Mạc Vấn Thiên nghe thấy lão già một mắt nói, khóe miệng hắn ta giật giật, nghĩ tới cái gì, sắc mặt dần dần âm trầm, khó coi.
Lão già một mắt kia lại nói thêm.
“Tiểu huynh đệ, ngươi hấp thu tiên khí, chẳng lẽ ngươi đã phi thăng lên thượng giới? Nhưng chỉ với tu vi tư chất của ngươi, sợ là cả đời cũng không thể phi thăng thượng giới, chuyện này không đúng.”
“Má má má!!! Ta đã nói tu luyện nhiều năm như vậy, sao còn chưa đột phá Luyện Khí nhị giai, thì ra là cái lão già đáng chết ngàn lần nhà ngươi giở trò quỷ, ta gϊếŧ ngươi!”
Mắt Mạc Vấn Thiên cũng đỏ lên rồi, giống như nổi điên lao về phía lão già một mắt.
Lã già một mắt cười hì hì, dễ dàng tránh đi.
“Tiểu huynh đệ, không cần tức giận như vậy, ngươi bái ta làm thầy, ta truyền cho ngươi tiên pháp vô thượng, chẳng phải vui sướиɠ sao?”
“Ta sướиɠ cái beep.”
“Tiểu huynh đệ, mắng chửi người như vậy là ngươi không đúng rồi.”
“Không đúng con khỉ, nhận lấy Nhất Chỉ Thiên Sát của ta!”
Nhưng lại lần nữa bị lão già một mắt tránh được.
“Tiểu huynh đệ, Nhất Chỉ Thiên Sát này của ngươi, ta đã lớn tuổi, không chịu nổi.”
“Lão già đáng chết, ngươi mẹ nó không biết xấu hổ, trộm trốn trong thức hải hấp thu pháp lực mười mấy năm của ta, khó trách trong mười mấy năm này, luôn cảm thấy trống rỗng không đủ, ngươi biết ta trải qua mười mấy năm này như nào không, còn muốn ta bái ngươi làm sư phụ, ta nhổ vào, con rùa đen đáng chết nhà ngươi!”