Chương 264: Chủ nhân cứ việc yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt!

“Như Hoa muội muội, ngươi chờ ta trở thành đồ đệ của vị cao nhân tuyệt thế kia, sẽ lập tức quay lại đón ngươi!”

Bên ngoài lĩnh vực vô địch, một con rắn nhỏ bị Vô Danh dùng một quyền đánh chết.

Trần Trường An nhìn thoáng qua.

Híp mắt lại.

Ngay sau đó.

Trên thân con rắn nhỏ nở rộ ánh sáng.

Rất nhanh đã sống lại.

“A.”

Vô Danh tỏ vẻ rất ngoài ý muốn.

Không ngờ con rắn nhỏ lại đột nhiên sống lại.

Vẻ mặt con rắn nhỏ sợ hãi, cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên sống lại.

Thật là đáng sợ.

Nó xoay người bỏ chạy!

“Chủ nhân, còn gϊếŧ con rắn yêu này không?”

Trần Trường An liếc mắt nhìn con rắn nhỏ đang chạy trốn kia một cái, lắc đầu, thu lại ánh mắt, cười nhạt.

“Không cần.”

“Đã thí nghiệm xong rồi.”

Vô danh trượng nhị sờ không được đầu óc.

Mãi cho đến hiện tại, Vô Danh cũng không biết Trần Trường An đang thí nghiệm cái gì.

Nhưng cũng hiểu rõ nhất định có liên quan đến việc sống lại.

“Quay về đi.”

Trần Trường An mang theo Vô Danh quay lại miếu Trường Sinh.

Sau đó gọi Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đang tu luyện tới.

“Sư phụ đại nhân.”

“Y nha y nha.”

Thông qua thí nghiệm, Trần Trường An có thể sử dụng【Chấp chưởng sinh tử】phiên bản 5.0 hợp lý.

Lúc này, đối với việc Bảo Nhi đi tiên vực, ít nhất cũng có bảo đảm trên phương diện tánh mạng.

Thông qua【Chấp chưởng sinh tử】, có thể ngưng tụ một quả【Phù sinh tử】.

Đây là do lực lượng của【chấp chưởng sinh tử 】ngưng tụ thành, cho dù rời khỏi phạm vi lĩnh vực vô địch, cũng vẫn hữu hiệu.

Chỉ cần đã chết.

Là có thể thông qua【Phù sinh tử 】đêt sống lại.

Đương nhiên, Trần Trường An từng thử rồi.

【Phù sinh tử】chỉ có thể ngưng tụ một cái trong cơ thể mỗi người, không thể ngưng tụ cái thứ hai.

Cái này có chút đáng tiếc.

Nhưng đối với Trần Trường An mà nói, cũng đủ rồi.

Tiếp đó.

Trần Trường An ngưng tụ một【Phù sinh tử】trong cơ thể mỗi người Vô Danh, Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ.

“Hiện tại, ở trong cơ thể các ngươi đều có một loại lực lượng sống lại, bổn tọa gọi là【Phù sinh tử】, nhưng phải nhớ kỹ, các ngươi chỉ có thể sống lại một lần.”

Vô Danh biết thủ đoạn nghịch thiên của Trần Trường An, không có gì kinh ngạc.

Chỉ là nghi hoặc.

Mình rõ ràng bị chủ nhân gϊếŧ rất nhiều lần, sau đó sống lại rất nhiều lần.

Vì sao hiện tại lại chỉ có thể sống lại một lần?

Vô Danh hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Trần Trường An trả lời hắn ta.

“Đó là bởi vì nếu muốn khiến ngươi sống lại vô số lần, cần có bổn tọa ở bên tự mình ra tay, chứ không phải ngưng tụ một【Phù sinh tử】trong cơ thể.

Vô Danh bừng tỉnh ngộ ra.

Nhưng vẻ mặt Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ lại tràn ngập khϊếp sợ.

Sống lại???

“Sư phụ đại nhân, cái gì sống lại vậy?”

Trần Trường An cười.

Tát một cái đập chết Vô Danh.

=(#>д<#)=

Trần Trường An đột nhiên gϊếŧ chết Vô Danh, khiến Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ rất sợ hãi.

“Sư phụ đại nhân, hắn... hắn ta đã chết.”

“Y nha y nha.”

Nhưng ngay lúc này.

Trên người Vô Danh đã chết lập lòe ánh sáng, trực tiếp sống lại.

Trần Trường An không sử dụng lực lượng của【Chấp chưởng sinh tử】, mà dẫn động lực lượng của【Phù sinh tử】ở trong cơ thể Vô Danh.

“Chủ nhân, lúc ngài ra tay có thể nói trước một tiếng hay không, để thuộc hạ có chuẩn bị tâm lý.”

Vô Danh dùng một loại ánh mắt ai oán nhìn Trần Trường An.

A a a a a ——

Sống.

Sống!!!

Quỷ!!!

Vẻ mặt Cái Đuôi Nhỏ trắng bệch, trốn ra phía sau Linh Bảo Nhi.

Linh Bảo Nhi trừng lớn đôi mắt, “Sư phụ đại nhân, Vô Danh hắn... hắn ta sống lại!!!”

“Phải, đây là lực lượng của【Phù sinh tử】."

Khi Trần Trường An nói chuyện, lại nhưng tụ thêm một【Phù sinh tử】nữa trong cơ thể Vô Danh.

“Vô Danh, Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ, 【Phù sinh tử】ngưng tụ trong cơ thể các ngươi, có ý nghĩa là các ngươi có thêm một mạng, vừa rồi các ngươi đã thấy.”

“Đúng vậy.”

“Y nha y nha.”

“Vô Danh, Bảo Nhi, tuy rằng các ngươi có được Cái Đuôi Nhỏ, nhưng chỉ là một sự đảm bảo nhỏ với tính mạng của các ngươi mà thôi, đi tới tiên vực, tất cả đều phải cẩn thận.”

“Chủ nhân cứ việc yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư thật tốt!”

“Sư phụ đại nhân, đồ nhi nhất định sẽ đạt được truyền thừa của kiếm tiên, bình an trở về!”

Trần Trường An xoa đầu Linh Bảo Nhi, nhìn về phía Vô Danh.

“Bảo vệ Bảo Nhi cho tốt, nếu không ngươi sẽ bị chết rất thảm.”

Vô Danh nuốt nước bọt, yếu ớt nói: “Chủ nhân... chẳng lẽ thuộc hạ bị chết còn chưa đủ thảm sao?”

...

Thiên Yêu cổ hồ nhất tộc, đỉnh một ngọn núi cao.

A Miêu ngồi trên một khối đá xanh.

Đôi chân thon dài gợi cảm đong đưa, đồng thời, nàng ấy nhìn về phía Phi Tiên Sơn nơi xa.

Tóc ngắn vàng kim bay lên, cái đuôi nhỏ sau người lắc lư, nàng ấy cười cong mắt, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt Trần Trường An, nàng ấy lẩm bẩm.

“Thật muốn gặp tiền bối, đã một đoạn thời gian chưa nhìn thấy tiền bối.”

“Trên đại hội thu đồ đệ, A Miêu nhất định sẽ trở thành đồ đệ của tiền bối, như vậy là có thể nhìn thấy tiền bối mỗi ngày!”